Chương 8

9,

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Tần Chiêu gọi điện thoại tới.

“Nếu em muốn bán cổ phần, có thể bán cho tôi.”

Giọng nói của anh ta bình tĩnh, giống như là đang cân nhắc trong công việc.

“Được, nhưng nếu bán anh cho anh, anh phải trả thêm tiền.”

Đầu bên kia yên tĩnh một lát.

“Mở cửa.”

Tôi mở cửa, đã thấy Tần Chiêu đứng ngoài cửa, không cài hai cúc áo trên cổ, rất phong lưu.

Cũng đúng, sắp ôm được người đẹp về, anh ta đắc ý như vậy cũng có thể hiểu được.

Tôi nghiêng người để anh ta vào.

“Dép của tôi đâu.”

Tần Chiêu không hài lòng, nhìn quanh căn phòng trống trải, khi ánh mắt chạm đến chiếc hộp trong phòng khách, anh ta sửng sốt.

“Tô Yên, em đang thu dọn đồ của tôi đúng không?”

Sắc mặt anh ta càng lạnh, đi đến chỗ chiếc hộp, khi lấy ra một chiếc tượng thạch cao, anh ta sửng sốt.

Chiếc tượng này được làm vào lúc tình cảm của tôi và Tần Chiêu đang tốt đẹp nhất.

Lúc đó, tin tức Tô Thanh Thanh sắp đính hôn từ nước ngoài truyền về làm Tần Chiêu mua say đến mức hoàn toàn bỏ cuộc.

Ngày hôm sau, anh ta đưa tôi đi đắp một cặp búp bê thạch cao.

Hai bức tượng nhỏ mặc tây trang và váy cưới, tôi cầm bức tượng nam cẩn thận tô bộ tây trang, Tần Chiêu tùy ý hơn nhiều.

Anh ta vẽ váy đen, khăn che mặt màu trắng, trông rất xui xẻo.

Anh ta còn tự cho là đúng vẽ thêm hai đường thẳng vào tay bức tượng.

“Không thể thiếu nhẫn cưới được.”

Nói xong vô cùng đắc chí.

Sau này chúng tôi kết hôn, tôi đặt con búp bê thạch cao này ở đầu giường.

Chỉ là Tần Chiêu sau khi biết Tô Thanh Thanh hủy bỏ hôn ước, anh ta lại cất bức tượng và nhẫn cưới vào một góc.

Chắc là nhớ lại chuyện quá khứ, Tần Chiêu có chút buồn bực.

“Tô Yên, em nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?”

Tôi lười nhác đưa giấy kết hôn của chúng tôi ra.

“Tiện anh cũng đã đến, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận, giải quyết mọi chuyện cho xong. Tôi sẽ tìm luật sư lập ra hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chúng ta coi như kết thúc.”

“Chúng ta coi như kết thúc…”

Tần Chiêu tự mình lẩm bẩm, như thể đã đột nhiên tỉnh ra, hung dữ nhìn tôi.

“Tôi cuối cùng cũng hiểu được, Tô Yên. Sau bảy năm, tôi cuối cùng cũng hiểu em.”

Anh ta nhíu mày, nhìn tôi thật kĩ rồi chợt mỉm cười.

“Kỳ thực, em một chút cũng không yêu tôi? Được, được, vốn dĩ tôi còn có chút áy náy, nhưng hiện tại đã hiểu rồi, được, ly hôn, cho em tự do.”

Bảy năm, Tần Chiêu vẫn còn khí chất thiếu gia giống như thời đại học, nhưng khuôn mặt bị năm tháng gọt giũa, cũng trở nên cao quý và quyến rũ hơn.

Nhưng vừa mở miệng, mới biết anh ta vẫn như vậy, không có chút tiến bộ nào.

Tôi đã từng không dám mắng anh ấy vì khuôn mặt này, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn t át anh ta một phát.

Chuyện này làm một lần sẽ có lần thứ hai, lần trước tôi tá t một lần rồi, lần này cũng thuận tay hơn nhiều.

Tần Chiêu che mặt gào lên: “Tô Yên! Em thật sự cho rằng tôi sẽ không dám đ ánh em sao?”

Anh ta nhặt chiếc tượng thạch cao lên và né m nó xuống đất, chúng vỡ tan.

Tôi nhìn anh ta mà không hề sợ hãi.

Bảy năm ở cùng nhau, tôi cũng hiểu anh ta, tuy rằng tính tình không bằng con c hó những ít nhất còn có một điểm tốt chính là anh ta không bao giờ đ ánh phụ nữ.

“Tần Chiêu, anh có thể đừng trẻ con như vậy được không?”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Việc tôi có yêu anh hay không có quan trọng sao? Bảy năm qua, anh không cảm thấy có lỗi với tôi chút nào sao? Tôi đã làm được những việc một người yêu, một người vợ nên làm, còn anh thì sao?”

Tôi cười lạnh tiếp tục nói: “Có chuyện một chút anh sẽ tức giận, bị Tô Thanh Thanh từ chối liền tìm thế thân, kết hôn xong ở bên ngoài làm loạn. Cho dù chúng ta ly hôn, anh còn muốn đổ lỗi cho tôi để giảm bớt cảm giác tội lỗi?”

Tần Chiêu tức giận, bực bội kéo cổ áo: “Đừng nói nữa!”

“Tôi đối với anh, cũng từng là thật lòng, Tần Chiêu.”

Tôi cười với anh ta: “Biết được điều này anh thấy rất đắc ý đúng không? Nhưng cũng may hiện tại tôi tỉnh táo rồi, anh cũng không cần lo tôi dây dưa với anh không ngừng. Nếu như tôi thật sự yêu anh c h ế t đi sống lại, anh đối với tôi như vậy, có lẽ tôi đã khóc c h ế t rồi.”

“Tô Yên….”

Tần Chiêu cau mày nắm tay tôi, bị tôi hất ra.

Anh ta dường như đang cố gắng để hiểu những gì tôi nói.

“Em cố ý nói vậy đúng không? Em theo đuổi anh lâu như vậy, cùng anh dốc sức lập nghiệp, sao có thể không thích anh?”

Mặc dù khi nói những lời này anh ta có chút bối rối, nhưng trong giọng điệu của anh ta có một sự chắc chắn và tự tin trong đó.

Tôi nhìn anh ta và biết rằng nếu bây giờ nói sự thật, chắc chắn anh ta sẽ phát điên.

Tôi giơ giấy hôn thú lên: “Ly hôn xong sẽ nói cho anh.”