Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Thế Thân

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
7,

Tôi về đến nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Vỏ của bộ sofa đã được giặt sấy khô, tôi cầm nó trong tay, nghĩ đến lúc Tần Chiêu nửa đùa nửa thật nói chuyện với tôi…

“Em gọi một tiếng chồng, làm nũng một chút, có lẽ tâm trạng của anh tốt….

Khi ly hôn, sẽ để lại căn nhà này cho em.”

Giống như đã qua một đời.

Bây giờ chúng tôi thật sự đã ly hôn, Tần Chiêu cũng để lại căn nhà này cho tôi.

Nhiều lúc, anh ấy nói thật qua những lời nói đùa.

Nêu tôi ngây thơ, có lẽ đã sa vào rồi.

Tôi ném vỏ sofa vào hộp, thu dọn giày, quần áo, đồ vệ sinh cá nhân của Tần Chiêu, thậm chí cả đồ chúng tôi dùng khi tránh t h a i chưa dùng hết cũng bỏ vào.

Cất những gì nên cất, còn đâu thì vứt vào thùng rác.

Tần Chiêu và Tô Thanh Thanh đều giàu có, có lẽ sẽ chẳng muốn những thứ này.

Khi đã thu dọn sạch sẽ, trên người tôi toát ra một lớp mồ hôi, tôi nằm dài trên ghế sofa, lúc này Khúc Thanh Nghĩa lại gửi tin nhắn đến.

“Tô Yên, cậu thật sự muốn bán cổ phần? Công ty của Tần Chiêu sắp niêm yết, tuy anh ta g h ê t ở m, nhưng tiền không g h ê t ở m. Cậu xác định bán nó bây giờ?”

“Tớ không thiếu tiền, chỉ là quá mệt mỏi, nghĩ đến Tần Chiêu cũng ở thành phố này liền muốn ói.”

Đầu dây bên kia im lặng, ngay lúc tôi nghĩ cô ấy đã cúp máy, giọng nói của Tần Chiêu phát ra.

“Được lắm Tô yên, chê tôi gh ê t ởm đúng không? Cô cmn lúc theo đuổi tôi không thấy ghê tởm sao? Lúc ngủ cùng tôi không thấy ghê tởm sao? Hiện tại trở mặt không nhận người, cô…”

“Thật ra…”

Tôi chậm rãi nói: “Những lúc đó tôi cũng cảm thấy gh ê tở m anh.”

Có một tiếng c h ử i mắ ng phát ra từ đầu dây bên kia.

Sau đó là tiếng va đập mạnh, chói tai vô cùng.

Thật lâu sau mới yên tĩnh lại, Khúc Thanh Nghĩa kinh hãi.

“Tô Yên, cậu thật lợi hại, từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên tớ thấy chó phát đ iê n.”

Cô ấy dường như đã đến một nơi yên tĩnh, tiếp tục trò chuyện với tôi.

“Tớ cứ nghĩ cậu sẽ lỗ vốn, nhưng lúc tớ đến công ty, Tần Chiêu nói cậu đã đi rồi. Tớ thuận tiện nói qua những chuyện cậu nhờ tớ làm, ai ngờ anh ta bắt tớ kể chi tiết…”

Cô ấy cười hihi haha hai lần.

“Cậu không nhìn thấy sắc mặt của Tần Chiêu khi đó đâu, anh ta mắng được lắm Tô Yên, khiến tớ rất vui vẻ!”

Tôi cười gượng.

Như tôi đã nói, tôi cố ý làm anh ta tức giận.

Bảy năm qua, tôi thật sự không có cảm tình gì với Tần Chiêu ngoài coi anh ta là người thay thế sao?”

Thật ra là không.
« Chương TrướcChương Tiếp »