Chương 14

16,

Qua hôm đó, tôi chạy ra nước ngoài trong đêm, tiếp tục chuyến du lịch vòng quanh thế giới đang dang dở của mình.

Chỉ có như vậy, lấp đầu tâm trí của mình bằng những phong cảnh, tôi mới có thể không nghĩ đến Tô Cẩn Nhiên nữa.

Nửa năm sau, tôi mới nghe được thêm một tin tức của Tô Cẩn Nhiên.

Không biết Tô Thanh Thanh hỏi được số điện thoại của tôi từ đâu, gọi cho tôi và khóc như đ i ê n.

“Huhuhu, Tô Yên, cô mau trở về đi, tôi sai rồi, anh tôi thật ra cũng rất thích cô, tôi sợ cô cướp anh ấy, nên mới ép anh ấy ra nước ngoài… Tô Yên… làm ơn!”

Đầu óc tôi ong ong, giống như hồ n lìa khỏi xá c.

“Cô nói gì?”

Sau khi tắt điện thoại, tôi vội vã bay đến Verona.

Hiện tại ở Ý đang là lúc núi lửa phun trào, một người tà n tậ t như Tô Cẩn Nhiên chạy đến đó tìm tôi, quả thật đúng là không muốn sống nữa mà!

Khi tôi đến Verona đã là một tuần sau.

Không cần nghe ngóng, cô hàng xóm lúc trước đã nói cho tôi biết tin tức của Tô Cẩn Nhiên.

“Mấy hôm nay, anh ta vẫn luôn ở chỗ bức tượng Juliet, ngẩng đầu nhìn bức tượng.”

Cô ấy cười vui vẻ.

“Anh ta rất giống với cô, A Yên, tôi chắc chắn anh ta đến đây vì cô.”

Tay chân tôi run lên, đi đến chỗ đó, quả nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên xe lăn.

Anh ấy dường như nghe được động tĩnh, quay đầu, lộ ra nụ cười ôn nhu.

“A Yên.”

Tôi bước đến cạnh anh, Tô Cẩn Nhiên chỉ vào bức tượng.

“Người ta nói rằng nếu các cặp đôi cùng chạm vào bức tượng sẽ gặp may mắn, nhưng tiếc là anh không thể chạm vào.”

Anh ấy buồn bã vuốt ve chiếc chăn mỏng trên chân.

“A Yên, em còn thích anh không?”

“Em…”

Tôi run rẩy, nghĩ đến gương mặt giận dữ của cha mẹ Tô nhiều năm trước, đôi chân đầy m á u m e của Tô Cẩn Nhiên khi gặp tai nạn, không nói lên lời.

“Về phía cha mẹ và Thanh Thanh em không cần lo lắng, đối với một người tà n t ậ t như anh, lấy được người mình yêu đã là hạnh phúc rồi.”

Tô Cẩn Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi, nụ cười của anh ấy vẫn ở trên môi.

“Cứ nghe theo trái tim mình đi. A Yên, em nguyện ý gả cho anh không?”

Tôi ngạc nhiên, chưa hề nghĩ tới Tô Cẩn Nhiên sẽ có một ngày như vậy.

Ngay lập tức, tim tôi đập nhanh hơn.

Mắt tôi ướt đẫm, tôi thấy Tô Cẩn Nhiên lấy ra chiếc hộp nhung màu đỏ.

Không đợi anh ấy nói gì, tôi đã quỳ xuống.

“Em đồng ý!”

Tôi vội vàng nhìn xung quanh, cuối cùng nhặt một cọng rơm dưới đất làm thành nhẫn rồi đeo vào tay Tô Cẩn Nhiên.

Anh bật cười, run lên, sau đó ôm chặt lấy tôi.