12,
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lúc tạm biệt cô hàng xóm, cô ấy kinh ngạc nói với tôi:
“Cô đã tìm được người cùng chạm vào bức tượng chưa?”
Được gọi là “thành phố tình yêu”, nơi đây có một bức tượng đồng nàng Juliet.
Người ta đồn rằng, nếu cùng người mình yêu chạm vào ngực của bức tượng thì sẽ gặp được may mắn và ở bên nhau mãi mãi.
Tôi sống ở đây nhưng chưa từng đi chạm vào tượng đồng, nên tôi chỉ đành tìm lý do giải thích.
Tôi cười cười: “Không, tôi không còn yêu anh ấy nữa.”
“Cô là cô gái tốt, nhất định cô sẽ tìm được tình yêu đích thực.”
Ánh mắt cô hàng xóm nhìn tôi tràn ngập thương xót: “Chúa sẽ phù hộ cô.”
Trong nửa năm tiếp theo, tôi rời khỏi đây, trở lại trại trẻ mồ côi tôi từng sống ở Trung Quốc.
Tôi mua một căn nhà gần đó, hằng ngày giúp trưởng khoa chăm sóc các em.
Ở đây có một số em gái bị cha mẹ bỏ rơi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng có một số em bị bỏ rơi vì có khiếm khuyết.
Chúng đều giống tôi ngày đó, vừa mẫn cảm vừa cẩn thận vì sợ bị đuổi đi.
Một hôm, trưởng khoa nói có nhà tài trợ đến và nhờ tôi dẫn mấy đứa trẻ ra để cảm ơn.
Vừa bước ra tôi đã nhìn thấy Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhìn thấy tôi cũng sửng sốt, ngón tay anh ta đang được một đứa bé dũng cảm nắm lấy, kéo về phía tôi.
Một số người hiểu được, khi thấy chúng tôi nhìn nhau, họ cười hiền từ.
“Em trở về từ bao giờ?”
Cuối cùng, Tần Chiêu mở lời trước.
Đã một năm rưỡi không gặp, anh ta trầm ổn hơn rất nhiều, khuôn mặt vừa quen vừa lạ đó khiến tôi lơ đễnh một chút.
“Nửa năm trước.”
Tần Chiêu cau mày, đột nhiên nâng mặt tôi lên, anh ta khom lưng để sát vào tôi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
“Tô Yên, em lại nhìn tôi thành anh ta có phải không?”
Lòng bàn tay anh ta nóng rực, hơi thở phả ra mùi thuốc lá, tôi nhíu mày: “Không có.”
Tôi hất tay anh ta ra, dẫn một đứa trẻ đến cảm ơn.
“Mau tới cảm ơn chú.”
Tần Chiêu nghiến răng nhìn tôi, bị một đứa trẻ ôm lấy chân, khó mà bước đi.
Anh ta phát điên: “Gọi anh! Tôi già đến mức đấy sao?”
Tôi không nhịn được bật cười.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện Tần Chiêu vẫn luôn nhìn mình, môi mỏng nhếch lên.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt của anh ta tựa như cũng ấm áp hơn.
“Tô Yên, anh tìm em rất lâu rồi.”
Tôi nhờ hiệu trưởng dẫn bọn trẻ đi, Tần Chiêu rút một điếu thuốc, châm lửa, đột nhiên nói:
“Anh thích Thanh Thanh mười năm.”
“Khi học cấp 3, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích cô ấy, theo đuổi cô ấy rất lâu. Sau đó ở cùng nhau, anh chỉ mong cả trường đều biết. Vì cô ấy mà đánh nhau, trốn học, vì cô ấy mà nỗ lực học tập.”
Anh ta thở ra một làn khói mỏng, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như vậy.
“Lúc ấy anh cảm thấy, anh có thể yêu cô ấy cả một đời.”
“Nhưng kết quả là sau khi tốt nghiệp, cô ấy chia tay anh, cô ấy không muốn học ở trường đã hẹn cùng anh, cô ấy nói cô ấy muốn ra nước ngoài.”
Tần Chiêu nở nụ cười giễu cợt, đôi môi mỏng mím chặt lại, híp mắt nhìn lên trời.
“Anh không cam lòng, anh cảm thấy anh yêu cô ấy đến c h ế t đi sống lại, cô ấy càng không quay đầu lại, anh càng không cam lòng, càng yêu cô ấy hơn. Anh cũng biết, cô ấy cũng không hẳn là thích anh, chỉ là cảm nắng, nhưng cô ấy nhất định phải có được anh, giống như muốn chứng minh điều gì đó.”
“Nhưng còn anh… anh muốn chứng minh điều gì, anh chứng minh với ai đây?”
Tần Chiêu nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.
“Khi anh nhìn thấy tình yêu của em dành cho anh hèn mọn, anh như nhìn thấy bản thân của mình trong đó. Nó vừa đáng thương lại đáng trách. Anh muốn sỉ nh ục em để răn dạy mình không nên hèn mọn như em, nhưng đồng thời anh lại muốn tận hưởng tình yêu đó của em, để ban phát cho riêng mình.”
Lông mày của anh ta rất đẹp, nhưng lúc này khi anh ta khóc, lông mày lại rũ xuống trông rất đáng thương.
Hàng mi ướt sũng giống như chú chó vừa rơi xuống nước.
“Em mắng không sai, Tô Yên, anh là tên k h ố n, vừa tự cao tự đại vừa trẻ con. Khi anh và Thanh Thanh vừa quay lại, anh chỉ nghĩ đến em.”
Tôi quá mỏi nên đổi tư thế đứng.
Tần Chiêu càng lúc càng kích động.
“Trước kia, anh không biết cuộc sống của em kh ốn k hổ như vậy, anh hỏi thăm rất nhiều tin tức của em, biết đến cô nhi viện này, anh quyên góp tiền cho đám trẻ, để một ngày nào đó em… trở về.”. Tì𝗺 đọc thê𝗺 tại # T𝙍u𝐌T 𝙍UYeN.VN #
Anh ta lẩm bẩm, thở ra một làn khói, lắc một cái, tàn thuốc rơi xuống như tuyết.
“....Sau khi trở về, cho anh một cơ hội.”
Tần Chiêu là người luôn kiêu ngạo, tự cao.
Dù một đêm hút thuốc trên sân thượng, cũng sẽ không để người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, không muốn người khác thương hại mình.
Nhưng bây giờ, anh ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu, trong đôi mắt đó còn vương chút nước mắt.
“Tô Yên, chúng ta bắt đầu lại được không?”