Chương 10: Phân ly

Một cái phong chuẩn ở giữa không trung liên tục lượn vòng, nhưng mà chung quy cũng không thể lướt lên trên lần thứ hai, cuối cùng đành phải hạ thẳng xuống mặt đất. Lực chấn động mạnh như vậy tạo thành một cơn gió lốc lớn, khiến Na Sinh và Viêm Tịch dù cách hơn mười trượng cũng bị cuốn theo ngã lăn ra ngoài.

Phong chuẩn bị gãy cánh rơi xuống đất, đầu của chim gỗ bỗng nhiên mở ra, vài bóng người từ bên trong như viên đạn nhảy bắn ra ngoài, tản ra theo bốn phía chạy đi.

Một cái phong chuẩn khác từ trên bầu trời lao xuống sát mặt đất, bỏ xuống một sợ dây thừng dài, động tác mau lẹ, mấy người chiến sĩ Thương Lưu đế quốc nhanh chóng kéo thang dây, leo lên trên phong chuẩn, biến mất trong màn đêm đen.

” A…May mà bọn chúng lại bỏ chạy…” Na Sinh té ngã giữa một đám cỏ dài, nhìn phong chuẩn rời đi mà thì thào tự nói. Cánh tay phải đau nhức đến mức cảm tưởng như đã đứt gãy, nửa người chết lặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích – nàng thực sự không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ bản thân chỉ là phất phất tay, sau đó bỗng nhiên có một cái gì đó rất lớn từ giữa không trung rớt xuống – điều đáng sợ chính là lúc nãy dường như không phải bản thân nàng điều khiển cánh tay.

Nàng chịu đựng đau nhức, muốn đứng lên kiểm tra thương thế của Viêm Tịch ở bên cạnh, nhưng mà mới vừa cử động người thì lần thứ hai lại bị mạnh mẽ đè xuống, bên tai nghe thấy tiếng quát chói tai: “Đừng nhúc nhích! Nằm úp xuống!”.

Bị thương nặng đến như vậy nhưng không ngờ Viêm Tịch lại có thể còn nhiều sức lực đến thế, Na Sinh mới vừa ngẩng đầu đã bị đè xuống.

Cùng lúc trong nháy mắt, một tiếng nổ vang long trời lở đất đâm vào màng tai của nàng. Khuôn mặt đã dán xuống mặt đất, cảnh vật đọng lại trong khóe mắt, nàng kinh hãi mà thấy được cách hơn mười trượng có một đóa pháo hoa rất lớn đang buông xuống, đỏ rực cả bầu trời.

Những mảnh vỡ nóng cháy nhỏ theo gió thổi đến trên mặt, cắt vào da thịt, nhưng mà Na Sinh chỉ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn loại kỳ cảnh này, cảm giác giống như đang trong mộng ảo. Mãi đến khi Viêm Tịch buông tay ngăn nàng, thiếu nữ người Miêu vẫn hồ đồ chưa phát hiện ra.

“Trời ạ… Đây, đây là cái gì vậy?” Na Sinh nhìn đóa pháo hoa bốc lên ở trước mắt, thì thào tự nói, “Ta không phải đang nằm mộng chứ? — Viêm Tịch, Viêm Tịch?”.

Nàng dùng cánh tay trái còn có thể cử động chống xuống đất, vật lộn muốn đứng lên, phát hiện xung quanh không thấy Viêm Tịch, liền hô to.

Trong ngọn lửa lớn làm bầu trời ở trước mặt hồng rực, chiếu ra một cái bóng của chiến sĩ giao nhân, tóc dài phần phật, Viêm Tịch đầy người là máu nhưng lại chạy hướng về phía phong chuẩn còn đang bốc cháy, không chút nào chần chừ mà đi thẳng vào giữa ngọn lửa.

“Viêm Tịch? Viêm Tịch! Ngươi làm cái gì thế?” Na Sinh thất kinh, bất chấp bản thân đau đớn, đuổi theo.

Khí nóng ở đối diện làm cho nàng không thể thở nổi, những phiến nhôm tan ra, phi điểu làm bằng gỗ dần dần lỏng lẻo, rời ra. Nhưng mà ở giữa cái xác máy móc nguy hiểm này, Viêm Tịch kéo theo cơ thể trọng thương nhảy vào giữa phong chuẩn, cúi nửa người xuống, từ cái cửa sổ ở trên đầu mộc điểu muốn dùng sức lôi ra vật gì đó. Nhưng mà thể lực đã không thể cầm cự được, cả người hắn ngược lại bị giữ trên phong chuẩn đang bùng cháy.

“Viêm Tịch!” Na Sinh chạy lên, không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, nàng cho tay xuống phía dưới, kéo vật gì đó từ giữa phong chuẩn ra. Cảm giác trong tay có vật gì đó băng lãnh mà mềm mại, nàng cắn răng, phối hợp với Viêm Tịch cùng lúc dùng sức kéo lên.

“Cạch” Dường như có vật gì đó đột nhiên gãy, trọng lượng trên tay bỗng nhiên nhẹ đi, hai người đồng thời lảo đảo lui về phía sau.

“Chạy mau!” Viêm Tịch hô to, ôm lấy vật trong tay nàng, lôi kéo nàng quay đầu chạy vội.

Dường như đã đốt tới bộ phận chứa chất cháy nổ, ngọn lửa ầm ầm lớn lên, liếʍ vào góc áo của hai người. Na Sinh không hề thấy rõ phương hướng, chỉ liều mạng mà chạy theo Viêm Tịch, rời xa phong chuẩn đã sắp nổ tung.

“Nhảy!” Lao đi không biết phương hướng, con mắt bị khói lửa xông cho rơi lệ, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào to. Nàng dùng hết sức lực nhảy hướng phía trước, bên tai vang lên một tiếng ầm, nước đã bao phủ đỉnh đầu của nàng.

Giữa tiếng nổ mạnh ầm vang, vô số mảnh vụn giống như lợi kiếm cắt xuống mặt nước.

Không biết qua bao lâu không lại nghe được thanh âm của Viêm Tịch. Nàng rốt cục không nhịn được hơi, trồi lên trên mặt nước hít thở, bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gỗ cháy. Nước lẳng lặng mà chảy, dưới ánh sao ảm đạm, nàng thấy được bóng dáng Viêm Tịch ngồi trên bờ sông.

“Ai, chính ngươi trồi lên rồi mà cũng không bảo ta, muốn cho ta nghẹt thở –” Ướt sũng bò tới, phát hiện túi tiền đã ướt đầy nước, tức giận, nàng liền mắng. Nhưng đột nhiên cảm thấy bầu không khí không bình thường, nàng đột ngột dừng miệng lại, không dám nói nữa.

Viêm Tịch toàn thân là máu, đưa lưng về phía nàng, ngồi ở bên bờ sông, cúi đầu nhìn cái gì đó, bờ vai run nhè nhẹ.

“Viêm Tịch…?” Nàng trong giây lát cảm thấy bầu không khí nặng nề, không dám lớn tiếng, nhẹ nhàng hỏi, đi tới bên đó.

“Đừng tới đây.” Đột nhiên, Viêm Tịch lên tiếng, lấy tay ngăn lại.

Nhưng mà Na Sinh đã đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn xuống, rồi đột nhiên bật thốt lên tiếng thét chói tai.

“Đừng nhìn!” Viêm Tịch kéo lại vạt áo rách nát, che đi một cái xác chết vụn nát trong lòng.Tay phải hắn cầm đoạn kiếm, mũi kiếm móc ra một trái tim, máu tí tách rơi xuống. Liếc mắt thoáng thấy người chết bụng bị phá ra, Na Sinh sợ đến té ngồi trên bờ sông, hai tay đã mềm nhũn, thì thào: “Ngươi, ngươi…”.

Tóc của xác chết theo dưới vạt áo lộ ra, cũng là màu thâm lam, giống như là thủy tảo rất dài thả ở trong nước sông, theo dòng nước phất động.

Viêm Tịch không có nhìn nàng, từ từ nhắm hai mắt, môi mấp máy, dường như đang niệm cái gì đó, nhưng mà không hề nghe thấy thanh âm. Chốc lát, hắn mở mắt, ném trái tim bị móc ra vào giữa nước, cúi đầu, lấy tay nhẹ nhàng phủ lên hai mắt màu thâm bích của xác chết, thấp giọng: “Huynh đệ, về nhà đi.”

Na Sinh thấy vạt áo che trên người chết bị kéo ra, nàng trừng mắt, miệng bởi vì khϊếp sợ mà mở lớn, nhưng nói không ra tiếng: Giao nhân! Thứ từ phong chuẩn đi ra không ngờ lại là một người giao nhân đã chết!

Dưới vạt áo, người giao nhân đã chết thân thể đã không còn hoàn chỉnh: hai chân đứt từ đầu gối, l*иg ngực bị mảnh nhôm đâm thủng, toàn thân từ trên xuống dưới bởi vì vụ nổ cuối cùng nghiền nát đã không còn da thịt đầy đủ — nhưng mà kỳ quái chính là, khuôn mặt trắng bệch dính đầy máu lại không hề có vẻ thống khổ. Khuôn mặt yên lặng đến dị thường ngược lại làm cho người khác nhìn sợ run lên.

Nhìn Viêm Tịch đem cái người giao nhân đã chết đi đầy về bên mép nước, nàng vội vàng cởi vũ y rách nát trên người đưa cho hắn. Viêm Tịch nhìn nàng một cái, lặng lẽ mà tiếp nhận, rồi bao lấy thi thể của giao nhân, sau đó đẩy vào trong nước.

Thi thể chậm rãi theo sóng di động, dần dần chìm nghỉm. Cuối cùng ngay khi mái tóc màu thâm lam cũng chìm xuống rồi, một đàn lớn sứa hoa đào đến vây quanh, giống như cánh hoa vây quanh xác chết, chìm nghỉm.

“Đi thôi.” Viêm Tịch nhìn chăm chú trong chốc lát, thản nhiên nói, dùng đoạn kiếm chống đỡ muốn đứng lên.

Na Sinh trong lúc nhất thời không dám mở miệng hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ là lặng lẽ mà đi theo phía sau hắn. Qua thật lâu, rốt cục nhịn không được nàng nhỏ giọng hỏi một câu: “Người kia…cũng là giao nhân?”.

“Ừ.” Viêm Tịch lên tiếng, tiếp tục bước đi.

“Các ngươi không phải đồng bào sao?” Nàng nhịn không được hỏi, “Hắn, hắn vì sao lại giúp đỡ Thương Lưu đế quốc gϊếŧ các ngươi?”

“Cô cho rằng hắn nguyện ý sao?” Viêm Tịch bỗng nhiên đứng lại, ngoảnh đầu nhìn Na Sinh, trong ánh mắt dường như hỏa quang thiêu đốt, “Cô cho rằng bọn họ bằng lòng?! — bọn họ đã bị Thập Vu dùng khôi lỗi trùng khống chế! Tới gϊếŧ đồng loại của chính mình!”.

“A…” Nhớ tới nét mặt của giao nhân lúc nãy thần sắc quỷ dị, không hề có thống khổ, Na Sinh liền rùng mình ớn lạnh.

“Phong chuẩn đặc biệt khó điều khiển, hơn nữa một ngày phái ra, nếu như không đúng hạn trở lại Bạch tháp, sẽ rơi xuống đất — để phong chuẩn không rơi vào trong tay quân địch, nhất định phải có người vứt bỏ cơ hội chạy thoát thân, ở lại tiêu hủy phong chuẩn.” Viêm Tịch nhìn thi thể chìm vào trong nước, trong mắt có vẻ bi thương, “Năng lực của giao nhân không đủ để lên trời sống, thế nhưng sự linh mẫn và tốc độ lại hơn người, phi thường phù hợp điều khiển máy móc — Vì vậy Thương Lưu đế quốc ở mỗi một cái phong chuẩn đều bố trí một người giao nhân khôi lỗi tới điều khiển. Những giao nhân bị khôi lỗi trùng thao túng, bọn họ sẽ không tự suy nghĩ, không sợ đau đớn và tử vong, đến khoảnh khắc cuối cùng liền dùng sinh mệnh cùng phong chuẩn đồng quy vu tận.”.

Thảo nào chiến sĩ Thương Lưu đế quốc lại dứt khoát bỏ đi như vậy, nguyên lai là không có cái gì đáng lo ở sau, Na Sinh kinh ngạc nhìn Viêm Tịch, thì thào: “Như vậy, nói đúng là … các ngươi, các ngươi nhất định phải cùng đồng loại gϊếŧ hại lẫn nhau?”.

“Đây là chuyện bất đắc dĩ. Thực ra muốn chống lại phong chuẩn chỉ có duy nhất một cách, chính là lợi dụng thời gian nó bay thấp, trước tiên bắn chết giao nhân khôi lỗi điều khiển máy móc…” Viêm Tịch quay đầu, không hề nhìn đồng loại đã chết đi, thản nhiên nói, “Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn như cũ là huynh đệ tỷ muội của chúng tôi. Bọn họ vô tội. Khôi lỗi trùng ở trong ngực bọn họ, cho nên khi chết, nhất định phải đào ra tim của họ, mới có thể để cho bọn họ trở lại giữa biển rộng mà ngủ yên…”

Viêm Tịch đi ở dọc đường, đầy người máu. Nhưng mà hắn lại cố gắng đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn ánh sao trên trời.

“Trong truyền thuyết của Hải Quốc chúng tôi, tất cả giao nhân sau khi chết đi đều có thể trở về trong một mảnh xanh thẳm vô tận — thoát khỏi tất cả gông cùm xiềng xích, hóa thành hơi nước từ trong biển rộng bốc lên, hướng về thiên giới bay cao lên, bay cao lên… Thẳng đến trên những ngôi sao lấp lánh.” Đi ở trên đường, Na Sinh nghe tiếng của Viêm Tịch chậm rãi truyền đến, bình tĩnh như trong mộng, “Nếu như đυ.ng phải mây, trong nháy mắt hóa thành mưa, rơi xuống phía dưới hòa vào biển rộng… Biển rộng, cơn gió mạnh, mây bay, ánh sao, tự do cùng cơn gió và dòng nước: đó chính là luân hồi và số mệnh của giao nhân chúng tôi.”

Na Sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, đột nhiên nước mắt tràn đầy con mắt của nàng.

Nàng quay đầu nhìn về phía Viêm Tịch, nhưng mà sắc mặt của người chiến sĩ giao nhân này vẫn như cũ bình tĩnh, không có một chút bi thương — “Xin lỗi, ta chưa từng bao giờ khóc” — lúc trước, đối với yêu cầu của nàng, hắn chỉ cười nhạt từ chối như vậy. Làm sao có thể không rơi lệ chứ? Nếu là chiến đấu đến cả đồng bào cũng thành đối thủ, phải có năng lực như thế nào mới không rơi lệ đây?

“Người ta đều nói, cá nhìn không thấy nước tựa như người nhìn không thấy không khí — thế nhưng những người đã nói đó, không biết đó là khoảng cách tàn khốc biết bao nhiêu a.” Viêm Tịch lẳng lặng đi hướng Đào Nguyên quận, ngẩng đầu nhìn ánh sao, “Cũng đã bảy nghìn năm rồi… Bất kể là người Không Tang hay là Băng tộc sau này, cũng đều đem giao nhân chúng tôi nhìn thành cái gì đó không phải người, có thể nói là một loại súc vật, có thể nuôi để kiếm chác một món tiền lớn mà thôi…Cô nói xem chuyện này đến tột cùng là tại làm sao.”

“Ta từng nói muốn nói rõ với cô về chuyện của giao nhân trên mảnh đất này. Thực ra rất đơn giản,” Viêm Tịch lẳng lặng nhìn ánh sao, không biết phía trên có tất cả bao nhiêu linh hồn của giao nhân đã hóa thành những đốm sao nhỏ, đối với thiếu nữ ở bên cạnh giải thích, “Trong ‘Lục Hợp Thư’ có một đoạn ghi chép như thế này:

“Hải Quốc, cách Vân Hoang mười vạn dặm, phân tán ra trên ba nghìn hòn đảo nhỏ. Xung quanh là biển ôm lấy đảo, màu nước đều là màu thanh bích, giao nhân gọi là Bích Lạc Hải. Trong nước có giao nhân, đầu người đuôi cá, dung mạo xinh đẹp giỏi ca hát, dệt nước thành lụa, rơi lệ thành ngọc châu, tính tình hiền lành ôn hòa, lấy Giao Long làm thần thủ hộ. Người Vân Hoang ham muốn bảo vật của họ mà tới, phá đuôi của họ thành chân, thu lấy nước mắt của họ thành ngọc châu, lấy khả năng múa hát và sắc đẹp của họ để tiêu khiển cho người, bán lấy tiền thu lợi. Nhưng thường thường bị Long thần cản trở. Bảy nghìn năm trước, Tinh Tôn đại đế của Bì Lăng vương triều diệt Hải Quốc, hợp với Lục Vương bắt về Giao Long, trấn ở núi Cửu Nghi, trong lòng vực Thương Ngô, giao nhân mất đi thần bảo hộ của mình, đành phải đời đời làm nô ɭệ của người Không Tang.”.

Na Sinh vẫn còn mơ mơ màng màng nghe, Viêm Tịch đi ở trên đường bỗng nhiên quay đầu lại thản nhiên nở nụ cười: “E rằng cô nương nghĩ ta và những người như cô không có điều gì khác biệt — kỳ thực hiện tại cô nhìn thấy giao nhân cũng không phải là hình dạng vốn có của chúng tôi… Chúng tôi sống ở trong biển, có đuôi giống như cá. Sau khi chúng tôi bị bắt về, bị người trên đại lục dùng dao nhỏ xé xương cột sống ở đuôi ra, phân ra thành chân, trở thành ngoại hình giống như con người.”.

“Rất đau sao?” Na Sinh hít một ngụm khí lạnh, rụt rè hỏi.

“Đương nhiên,” Viêm Tịch gật đầu, ánh mắt màu thâm bích vẫn bình tĩnh, “Sống một ngày sẽ đau nhức một ngày. Dùng chân như vậy mỗi lần một bước đều giống như dẫm lên trên đao nhọn.”.

“Nhưng mà ngươi, ngươi vừa rồi còn cùng bọn họ đánh nhau…” Na Sinh kinh hô.

Viêm Tịch quay đầu, chẳng nói năng gì mà đi rất nhanh, hồi lâu mới nói: “Giao nhân nếu như không tự mình chống lại sẽ không có thể hi vọng có thể có một ngày giành được tự do — không ai có thể giúp chúng tôi, chúng tôi nhất định phải tự mình chiến đấu.”.

“Nhưng Thương Lưu đế quốc đó thật là lợi hại a… Các ngươi làm sao có thể thắng bọn chúng?” Nhớ tới phong chuẩn lúc nãy, Na Sinh rùng mình, lắc đầu, “Cái thứ đó đúng là không phải là năng lực con người có thể chống lại.”

“Đúng là rất khó.” Viêm Tịch dừng một chút, mỉm cười, nhưng mà con mắt lại rất kiên định: “Nếu như là vương triều Không Tang mục nát trăm năm trước, chúng tôi may ra còn có khả năng thắng — mà bây giờ …a, Thương Lưu đế quốc có quân đội vững chắc. Hai mươi năm trước chúng tôi phát động khởi nghĩa lần đầu tiên, muốn trở về Bích Lạc Hải, nhưng mà bị Vu Bành trấn áp. Rất nhiều giao nhân đã chết, càng có nhiều huynh đệ tỷ muội bị bắt làm tù binh, bị bán đi làm nô ɭệ.”

“Về sau chúng tôi lại lần nữa vạch kế hoạch phục quốc — không ngờ bọn chúng lại xuất hiện một người tên Vân Hoán, so với Vu Bành năm đó còn giỏi dụng binh đánh trận hơn.” Dáng tươi cười của hắn có một chút đau khổ: “E rằng…chỉ có thể cũng bọn họ so bì về thời gian thôi? Dù sao giao nhân chúng tôi sống lâu so với người thường gấp mười lần — dù như thế nào cũng phải sống, đến lúc đó xem ai có thể cười sau cùng.”

Ánh sao lờ mờ chiếu vào người chiến sĩ giao nhân này, khuôn mặt thanh tú tái nhợt có một vẻ đẹp kỳ lạ của cả nam lẫn nữ, nhưng mà ánh mắt như vậy làm cho ngũ quan vô cùng xinh xắn của hắn thoạt nhìn không hề có cảm giác nhu nhược, giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ.

“Ta giúp các ngươi!” Ngực nóng lên, Na Sinh lớn tiếng đáp, “Bọn chúng không nên như vậy! Ta giúp các ngươi!”

Viêm Tịch bỗng nhiên đứng lại, xoay người nhìn thiếu nữ người Miêu vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên mỉm cười, nhưng lại chậm rãi lắc đầu: “Không thể.”.

“Vì sao không thể?” Na Sinh không phục, gắng sức vung cánh tay phải: “Đừng xem thường con người — tuy rằng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ban nãy ta vung tay thì cái phong chuẩn liền rơi xuống đó nha!”.

“Đó không phải là do sức mạnh của cô, chẳng qua là Hoàng Thiên đáp ứng nguyện vọng của cô mà thôi.” Viêm Tịch nhìn tay phải của nàng, thản nhiên đáp, “Hơn nữa cô vung tay lên liền đạt được thành công cũng là bởi vì phong chuẩn phía bên kia không hề đề phòng.”

Na Sinh lại càng hoảng sợ, có chút bất ngờ: “Ngươi, ngươi cũng biết Hoàng Thiên?”.

“Trên khắp Vân Hoang không ai không biết… Mặc dù chưa có ai từng thấy qua.” Viêm Tịch trả lời, bỗng nhiên giơ tay cầm lấy tay phải của nàng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của nàng, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, “Đây là thần vật của người đứng đầu tiền triều Không Tang.”

Na Sinh gật đầu, đắc ý: “Ngươi xem, ta chắc là có thể giúp đỡ có đúng hay không?”.

Viêm Tịch lại chậm rãi lắc đầu, ánh mắt phức tạp, bỗng nhiên cười khổ: “Không, chính bởi vì như thế chúng ta nhất định không thể sánh vai chiến đấu, trở thành bằng hữu.”.

“Tại sao?” Na Sinh vô cùng kinh ngạc.

“Đó là huyết cừu mấy nghìn năm! Phục quốc quân đã quy định: tất cả người Không Tang là kẻ địch của giao nhân — gặp phải một người gϊếŧ một người!” Con mắt của chiến sĩ giao nhân đột ngột trở nên lạnh lẽo, nhìn Na Sinh, “Giao nhân chúng tôi làm sao phải xin sức mạnh của Hoàng Thiên giúp đỡ? Mà Hoàng Thiên chắc chắn cũng sẽ không đáp ứng nguyện vọng của cô — cô chắc chắn cùng vương thất Không Tang có mối liên hệ nào đó. Cho nên…”.

“Cho nên ngươi muốn gϊếŧ ta?” Na Sinh lại càng hoảng sợ, nhịn không được lui từng bước về phía sau.

“Không,” Viêm Tịch cũng nhìn nàng, cười khổ lắc đầu: “Giao nhân chúng tôi làm sao lại có thể làm hại người đã có ơn với mình? Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, chúng ta chung quy không thể trở thành bằng hữu — không thể đi cùng cô, chúng ta nên mỗi người đi một đường thôi.”.

Na Sinh nhìn hắn xoay người sang hướng khác, đột nhiên cảm thấy khó chịu — chẳng qua là quen biết nhau trong nửa ngày, nhưng lại vài lần xuất sinh nhập tử. Cuối cùng lại cứ như vậy mà chia tay, ngẫm lại cũng rất đau lòng.

“Sau này còn gặp lại!” Nhìn bóng lưng của hắn đi trước, nàng nhịn không được hô to.

Viêm Tịch ngừng một chút, quay đầu thản nhiên cười: “Có lẽ không nên gặp lại đi. Ta sợ lần sau nếu gặp lại, đó sẽ là lúc ngươi sống ta chết — cô nương là người mang Hoàng Thiên a.”.

“Hừ, nói bậy!” Na Sinh không chịu, vẫy vẫy tay, nhẫn trên tay lòe ra ánh sáng rực rỡ, “Nhất định sẽ không! Ngươi chờ mà xem, ta muốn chiếc nhẫn nghe ta nói, ta muốn giúp các ngươi!”.

“Thực sự là trẻ con… Huyết cừu mấy nghìn năm giữa Không Tang và giao nhân, cô thực sự cho rằng có thể cười cho qua chuyện sao?” Viêm Tịch cười khổ. Dường như đột nhiên chú ý tới cái gì, trở lại bên cạnh nàng, kéo tấm vải băng bó tay nàng, “Được rồi. Cô thật quá sơ ý, nghìn vạn lần chớ để người khác thấy nó a. Nếu không sẽ phiền phức rất lớn!”.

“Viêm Tịch…” Na Sinh cúi đầu nhìn hắn giúp bó lại cái nhẫn, bỗng nhiên mũi cảm thấy cay, “Ta muốn đi theo ngươi.”.

“Không được, ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, cũng không thể mang theo cô.” Viêm Tịch không chút nào chần chờ mà cự tuyệt, “Hơn nữa đi theo một giao nhân vào thành, cô cùng ta đều gặp phiền phức — dù thế nào Đào Nguyên quận đã ở trước mặt, cô sẽ không dốt tới mức lại lạc đường chứ?”.

Na Sinh thấy ánh đèn của muôn vàn ngôi nhà ở đằng trước, nghẹn lời, nhưng lại chỉ quấn quít lấy không muốn để hắn đi: “Ngộ nhỡ vào thành lại lạc đường thì sao? Vậy không phải sẽ lại lỡ thời gian ư?”.

“Ngu ngốc, cô cứ kì kèo như vậy chẳng phải cũng sẽ bị lỡ thời gian sao?” Viêm Tịch miễn cưỡng cười, lắc đầu, “Cô chẳng phải cũng có chuyện muốn làm ư?”

“Ách… Không xong, Mộ Dung Tu!” Na Sinh bỗng nhiên hồi tỉnh, quát to một tiếng. Dọc đường xuất sinh nhập tử làm cho nàng gần như đã quên mục đích của chuyến đi này, bị Viêm Tịch nhắc tới, đột nhiên bất ngờ tỉnh lại. Vừa nhìn trời đã khuya, không biết Mộ Dung Tu sống chết làm sao, nàng kinh hãi: “Xong rồi, ta chậm! Hỏng bét rồi!”.

Không để ý cùng Viêm Tịch lèo nhèo, nàng thét một tiếng kinh hãi, đeo túi tiền lên lưng nhanh chóng chạy hướng Đào Nguyên quận.

Trùng trùng lớp màn buông xuống, chiếc đỉnh bằng vàng đặt ở giữa tỏa ra hương khí quanh quẩn, ngọt ngào mà hư thối. Không có một chút gió.

Dây lưng một giật liền bị cởi ra, y phục nhẹ nhàng rơi xuống chân, đôi chân cô gái thẳng tắp, thon dài, da dẻ nhẵn bóng căng chắc như sa tanh. Ánh mắt của cô gái dưới ánh nến có một loại phong tình câu dẫn người, tay nàng đặt lên hai vai của người con trai trước gương, chậm rãi cởi trường y khoác trên vai, thấp giọng: “Công tử Tô Ma, đã khuya rồi, để Ý Nương hầu hạ người đi ngủ đi.”

Dưới lớp màn ánh nến ảm đạm mà ái muội, người con trai cao lớn kia lại không nói gì, hình như vẫn còn đang nhìn cái gương. Cô gái liền có chút buồn cười: rõ ràng là không nhìn thấy cái gì cả, lại muốn làm ra vẻ thắp ngọn nến để soi gương, sắp đi ngủ rồi cũng còn cố đàng hoàng — vị khách mà Như Ý phu nhân bố trí nàng hầu hạ cũng thực sự là quái gở.

Nhưng mà, dáng tươi cười của nàng rất nhanh liền đông lại: quần áo từ trên vai người khách bị cởi ra, vai rộng thắt lưng hẹp, cơ thể rắn chắc, là một thân thể cường tráng làm bất cứ người đàn bà nào nhìn cũng mất hồn — nhưng mà, trên lưng rộng bỗng nhiên có một con rồng rất lớn vọt ra, uốn lượn! Đó là một cái hình xăm màu đen rất to, bao phủ toàn bộ lưng. Dưới ánh sáng lờ mờ mà nhìn con rồng trông dương nanh múa vuốt rất sống động, cơ hồ muốn phá không mà đi.

“A –” Cô gái bật thốt lên tiếng kinh hô nhỏ, nhưng mà lập tức biết đó là bất kính đối với khách, liền vội vàng im miệng, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm kia, nở nụ cười, “Long thật là oai nghiêm và xinh đẹp… cùng công tử thật sự rất xứng.”

Dừng một chút, cảm giác được nhiệt độ của da thịt dưới ngón tay, nàng kinh sợ: “Công tử, cơ thể sao lạnh như thế? Mau đi ngủ đi.”

“Ôm ta.” Đột nhiên vị khách kia buông tay từ mặt kính xuống, thấp giọng dặn dò.

“Hả?” Ý Nương lấy làm kinh hãi, nhưng mà không dám cãi lời khách, đành phải đưa thân thể đi tới, vươn hai tay từ phía sau ôm hắn, rồi đột nhiên lạnh run lên.

“Chặt một chút… Lại chặt thêm một chút.” Người khách đột nhiên thở dài một hơi, thì thào, “Rất lạnh a.”

Ý Nương vươn tay ôm chặt hắn, tựa đầu vào trên vai hắn, khúc khích cười nhạo, thổi một hơi khí nóng vào sau tai hắn. Không có một chút gió, ánh nến không lay động, chiếu ánh sáng lờ mờ vào màn, bóng hình người lay động. Trong lúc quấn quýt si mê, nàng tình cờ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của khách trong kính, rồi đột nhiên giật mình: người nam nhân đó quá mức anh tuấn!

Cho dù nàng đã gặp qua vô số người, nhưng lại chưa từng thấy qua người đàn ông nào khôi ngô như vậy. Thậm chí nàng là con gái nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà trên người hắn mang theo một loại ma tính mê hoặc kỳ lạ, nàng không khỏi động tình, thân thể của nàng kề sát phía sau lưng hắn, yếu ớt năn nỉ: “Đã khuya rồi… để Ý Nương lên giường hầu hạ công tử thật tốt đi.”

Vừa nói nàng vừa vung tay để tắt ngọn nến duy nhất sáng.

“Đừng tắt!” Không biết tại sao, vị khách đột nhiên ngăn cản, khẩu khí thận trọng — nhưng mà đã không còn kịp rồi.

Bóng tối hoàn toàn bao phủ xuống. Không có một chút gió. Hô hấp dồn dập, tứ chi quấn quít hướng về phía chăn gối mềm mại. Nàng ôm chặt lấy người khách, dán chặt người vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, rêи ɾỉ: “Sao…lạnh như vậy a…” Nhưng mà sung sướиɠ như thủy triều trong nháy mắt nuốt sống nàng, nàng hoàn toàn không chú ý cái khác, ngón tay bấu chặt vào bức vẽ hình rồng sau lưng hắn.

Hoàn toàn là bóng tối. Không có một chút gió. Cho nên không nhìn thấy khóe miệng nho nhỏ của người gỗ trên đầu giường lộ ra một nụ cười quỷ dị và biểu tình kỳ quái trên mặt của người khách.

Không nên tắt nến… Không nên tắt nến. Không có gió, không có ánh sáng.

Trong đêm tối không có gió, hắn liền chậm rãi thối nát. Chậm rãi…hoàn toàn thối nát. Hắn có phải đã chết từ lâu rồi không…có phải cũng đã hư thối rồi không?!

Cô gái ở dưới thân hắn rêи ɾỉ, thân thể của nàng ấm áp mà mềm mại, tóc bị mồ hôi làm ướt, từng sợi bám vào cánh tay cùng ngực của hắn. Cơ thể của con người là ấm áp như vậy…Cái loại ấm áp này là hắn suốt đời khát vọng, nhưng lại không bao giờ nắm bắt được. Trong đêm tối, Tô Ma ngẩng đầu, thở dài một hơi, hệt như là mộng du, tay dời về phía cổ họng của cô gái, trong tay có một sợi tơ trong suốt như có như không.

Ánh sao lờ mờ chiếu vào, trong góc tối trên đầu giường, người gỗ lạnh lùng nhìn xuống, miệng chậm rãi mở ra.

“Thiếu chủ.” Sợi tơ chậm rãi thít vào cổ họng của cô gái trên giường, nhưng mà, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng trầm thấp của một người — tuy rằng thấp, nhưng lại giống như một cây châm đâm vào thần kinh, làm cho động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.

“Thiếu chủ,” Tiếng của người đàn bà ở ngoài bẩm báo, “Tả quyền sử Viêm Tịch đã tới rồi, có việc gấp cần bẩm báo.”

Ngay khi cánh cửa đẩy ra, gió nhẹ cùng ánh sao bên ngoài đồng thời tràn vào gian phòng đen kịt như chết này.

Hắn hít sâu một hơi, cảm giác du͙© vọиɠ giữa l*иg ngực bao phủ tất cả vẫn như cũ đấu tranh không chịu lui bước. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, cúi đầu, thấy Như Ý phu nhân và chiến sĩ giao nhân bên cạnh nàng đang bên ngoài hành lang. Người đứng đầu Phục quốc quân đường xa đến đây, đang quỳ gối nghênh tiếp hắn đến, lúc này đang giương mắt nhìn chăm chú vào người anh hùng cứu thế mà trăm năm qua những người giao nhân đã nói với nhau.

Cánh cửa không tiếng động mà mở ra, không khí bên trong cánh cửa ngọt ngào mà hư thối, phảng phất còn có tiếng rêи ɾỉ của đàn bà, không biết là thống khổ hay là sung sướиɠ. Trong bóng tối lộ ra nửa mặt của người kia, giống như là pho tượng cẩm thạch hoàn mỹ nhất, nhưng mà con mắt màu thâm bích thoạt nhìn cư nhiên lại là tối tăm không nói rõ được, đen gần giống như màu của đêm tối — trong nháy mắt ấy, Viêm Tịch bỗng nhiên cảm giác hít thở không thông.

Tại sao…tại sao lại là người như vậy chứ?

Đây là bao nhiêu năm rồi, mọi giao nhân đã hy vọng người này quay về có thể xoay chuyển vận mệnh?

Tả quyền sử của Phục quốc quân ngây dại, trong lúc nhất thời đã quên rằng nhìn thẳng là hành động vô lễ như thế nào. Nhưng mà con mắt của người chiến sĩ lại băng qua vai của Tô Ma, thấy được bên trong phòng tối đen — hoàn toàn tối… Trong góc phòng tối nhất có vật gì đó bỗng nhiên nhếch môi, đang không tiếng động mà cười đến vui sướиɠ.

Kia là cái gì? Kia là cái gì? Đó là trọn vẹn phần “ác”… Trong nháy mắt ấy , sức lực giúp hắn liên tiếp mấy ngày chống đỡ dường như đột nhiên tan rã. Ngay cả một câu bẩm báo cũng không có ra khỏi miệng, sức lực theo trong thân thể Viêm Tịch tan biến.

Như Ý phu nhân vội vàng đỡ lấy hắn, bẩm báo: “Trên đường Tả quyền sử tới Đào Nguyên quận đυ.ng phải phong chuẩn mà Vân Hoán điều khiển, bị liên tiếp truy kích, khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết mà gặp được thiếu chủ.”

Ngón tay của khôi lỗi sư dừng ở sau lưng Viêm Tịch, rút ra một đoạn mũi tên kẹp trong xương bả vai. Nhìn những vết thương tích lớn nhỏ, vết thương nặng còn nhìn thấy cả xương, khôi lỗi sư lại lần nữa cau mày: “Hoá ra không chỉ bị thương một lần… Có thể tới là đã làm khó hắn rồi.”

“Thiếu chủ, Tả quyền sử hắn, hắn còn có thể sống sao?” Như Ý phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh.

“Có ta ở đây.” Tô Ma thản nhiên trả lời, ngón tay nhẹ nhàng búng, toàn bộ nhẫn bên tay phải đột nhiên bắn ra, bay nhập vào vết thương huyết nhục lẫn lộn phía sau lưng Viêm Tịch, khảm nhập máu thịt. Dường như có hắc khí nhìn không thấy dọc theo dây dẫn trong suốt, từ trên nhẫn truyền ra, trên bàn, tiểu người gỗ đóng chặt miệng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt âm trầm.

“Vân Hoán là ai?” Để con rối ở một bên hấp thu chất độc, Tô Ma buông tay ra, mở miệng hỏi.

“Là thiếu tướng Phá Quân trong quân đội Thương Lưu,” Như Ý phu nhân thấp giọng đáp: “Là một người quân nhân trẻ tuổi lợi hại nhất của đế quốc, có người nói kiếm kỹ không ai có thể sánh bằng. Vu Bành một tay đề bạt hắn tới nay, bây giờ hai mươi mấy tuổi đã là thiếu tướng rồi.”

“A… Như vậy phái hắn đến Đào Nguyên quận là vì truy bắt Hoàng Thiên sao.” Tô Ma uống một ngụm trà, trầm tư, hồi lâu ánh mắt rơi xuống trên người Viêm Tịch đang chữa thương bên cạnh, “Tả quyền sử bao nhiêu tuổi rồi?”

“So với thiếu chủ lớn hơn mười tuổi, sắp hai trăm tám mươi tuổi rồi.” Như Ý phu nhân trả lời.

“Không còn trẻ nữa rồi.” Khôi lỗi sư hạ con mắt, trong mắt có vẻ rất ngạc nhiên, “Nhưng sao chưa biến thân?”

Như Ý phu nhân nhìn vết thương sau lưng Viêm Tịch nhờ có một sức mạnh vô hình đang dần dần bình phục, thở dài: “Đây là Tả quyền sử chính mình lựa chọn — hắn thuở nhỏ từ người lái buôn ở chợ phía đông trốn tới, hiến thân vào quân đội, phát thệ vì giao nhân phục quốc bỏ qua tất cả, bao gồm giới tính của bản thân. Cho nên trăm năm qua tham gia bao nhiêu cuộc chiến lớn nhỏ, trong lòng Tả quyền sử chỉ có nhất niệm là phục quốc, chưa bao giờ nghĩ tới muốn trở thành người có giới tính gì.”

“A… Thực sự là người hạnh phúc.” Tô Ma giật mình, sợ run một chút, bỗng nhiên khóe miệng có một dáng cười kỳ lạ, “Chiến sĩ rất ưu tú a…so với ta hoàn toàn tương phản.”

“Ách?” Như Ý phu nhân lấy làm kinh hãi, khó hiểu mà ngẩng đầu.

Nhưng mà Tô Ma đã không nói thêm gì nữa, dường như nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, bỗng nhiên đứng lên, đem nhẫn thu hồi lại trong tay, trong ánh mắt trống rỗng bỗng nhiên chợt hiện ra sắc bén: “Chuyện gì xảy ra? Hoàng Thiên ở gần đây!”.

***

Trong lúc đó, sau khi hỏi qua vô số người đi đường, Na Sinh rốt cục tìm được nơi muốn đến. Cắm đầu vọt vào Như Ý đổ phường, nôn nóng mà tìm kiếm chung quanh cái người gọi là “Tây Kinh”.

“Không ngờ lại là Na Sinh cô nương?” Trong khi nàng đang lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy đỉnh đầu có người nhẹ giọng hỏi. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được một cô gái tuyệt sắc từ trên xà nhà nhảy xuống, kéo tay nàng, mỉm cười: “Ta là ‘Đinh’ — chủ nhân của ta là Tây Kinh muốn ta tới nơi này chờ ngươi.”

Kỳ quái, Tây Kinh làm sao biết tên của mình? — nhưng Na Sinh không kịp phản ứng liền bị Đinh lôi kéo đi, băng qua đại sảnh rộn ràng nhốn nháo.

“Ngươi không cần lo lắng, Mộ Dung công tử đã an toàn cùng chủ nhân gặp nhau rồi,” Đinh mỉm cười, vừa đi vừa giải thích với nàng, “Công tử hắn nói cô nương bị bỏ lại, rất lo lắng, không biết cô chừng nào thì đến nơi đây — cho nên chủ nhân muốn ta tới đại sảnh chờ cô. May mà cô nương có thể bình an đến nơi đây, sau này liền an toàn rồi.”

“A…” Na Sinh nghe nàng không vội không chậm giải thích, nghẹn lời — còn tưởng rằng tính mệnh Mộ Dung Tu đã sớm có chuyện, không ngờ mình liều mạng chạy tới nơi này thì mọi chuyện đã là “sau cơn mưa trời lại sáng”, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm lại mệt mỏi.

Na Sinh mặc kệ cho nàng lôi kéo, trong giây lát thấy mái tóc dài màu thâm lam của cô gái, bật thốt lên: “Ngươi, ngươi cũng là giao nhân?”

Đinh không cảm thấy khó hiểu, chỉ mỉm cười gật đầu, lôi kéo nàng đi tới trước cửa, buông tay nàng ra, gõ gõ cửa: “Chủ nhân, Mộ Dung công tử, Na Sinh cô nương tới!”

“Na Sinh? Mau vào!” Giọng của Mộ Dung Tu lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, cánh cửa kẹt một tiếng mở rộng.

Thấy người mở cửa đi ra, Na Sinh một tiếng reo hò, lao vào trong, ôm lấy bờ vai của Mộ Dung Tu, cười ầm ĩ: “Trời ơi! Ngươi không bị đám cường đạo kia gϊếŧ? Thực sự làm ta sợ muốn chết a!”

“Nhẹ chút, nhẹ chút.” Bị ôm chầm như vậy, Mộ Dung Tu có chút mắc cỡ, chỉ là đau đến cau mày. Na Sinh buông tay ra, mới chú ý tới vết thương trên người hắn, không khỏi phẫn nộ: “Những tên cường đạo này ức hϊếp ngươi? Quá đáng giận rồi… Ta giúp ngươi trút giận!”

Nàng khua cánh tay phải đang được băng bó, nghĩ thầm rằng không cần phải dấu chuyện Hoàng Thiên với Mộ Dung Tu nữa. Nhưng mà Mộ Dung Tu chỉ cười khổ lắc đầu: “Quên đi, thực ra chỉ là hiểu lầm mà thôi…”

“Hiểu lầm? Là hiểu lầm mà lại thiếu chút nữa là hại chết chúng ta?” Na Sinh không phục, tiếp tục vung tay phải, nhưng không có chú ý tới một người đàn ông trung niên say khướt ở bên cạnh đang ôm bầu rượu, bỗng nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm tay nàng, ánh mắt lạnh lùng.

“Được rồi, được rồi… Ngươi xem, hiện tại ta đã tìm được Tây Kinh đại nhân rồi, sẽ không có chuyện gì nữa rồi.” Mộ Dung Tu thấy nàng huênh hoang, rất sợ nàng không biết tốt xấu thực sự đi gây sự, vội vàng trấn an, lôi kéo nàng vào cửa, “Ngươi sao tới muộn thế?”

Na Sinh xấu hổ cúi đầu: “Người ta… Người ta không nhận ra đường…”

“Hả?” Mộ Dung Tu bỗng nhiên dở khóc dở cười, “Thật là, nói ít một câu cũng không được… Nha đầu ngốc, ta để lại cho ngươi quyển ‘Dị vực ký’, trong đó không phải viết rõ đường đi rồi sao? Ngươi chưa từng giở ra đọc ư?”

“Dị vực ký?” Na Sinh vô cùng kinh ngạc, đột nhiên quát to một tiếng, nghĩ: “Xong rồi!”

“Sao vậy?” Mộ Dung Tu bị nàng làm cho hoảng sợ, đã thấy nàng vội vàng đem túi tiền ném cho hắn, từ bên trong lấy ra một quyển sách đã bị ngâm nước đến ướt sũng, bóp nhẹ nước liền tí tách rơi xuống. Na Sinh gần như muốn khóc: “Ta, ta đã quên lấy nó ra rồi…rồi rơi vào trong nước….”

“…” Mộ Dung Tu nhìn nàng, thực sự là không biết nói như thế nào cho tốt, nhấc nhấc túi tiền, phát hiện cỏ Dao cũng đã hút đầy nước đến mức đã trương phình to ra rồi. Chứng kiến chuyện xảy ra trước mặt, Đinh ở bên cạnh không nhịn được che miệng, cười trộm.

“Được rồi được rồi, đừng khóc, càng khóc ta lại càng thêm nhức đầu…” Trước khi nàng mếu máo muốn khóc, Mộ Dung Tu lập tức ngăn cản, “Không sao, bản Dị vực ký ta từ nhỏ đã xem, cũng học thuộc lòng rồi, tốn chút sức là có thể viết lại một quyển — ngươi mau tới gặp mặt Tây Kinh đại nhân đi!”

“Tây Kinh? Ở nơi nào?” Na Sinh mờ mịt nhìn chung quanh, Mộ Dung Tu lôi kéo nàng xoay người, chỉ điểm. Nàng vất vả lắm mới nhìn thấy người đàn ông ôm bầu rượu đang ngủ say nằm ở trong ghế tựa, vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Chính là vị đại thúc râu ria xồm xàm này? — một con ma men, thực sự có thể lợi hại như vậy sao?”

“Chủ nhân của ta là đệ tử thứ nhất của Kiếm Thánh Tôn Uyên,” Tuy rằng thấy thú vị nhưng nghe thấy Na Sinh lại dám coi thường Tây Kinh, Đinh không thể không đứng ra bảo vệ, “Một trăm năm qua, trên vùng đất này còn không có kiếm khách nào mạnh hơn chủ nhân.”

“Hứ? Thực sự?” Na Sinh đối với Đinh rất có thiện cảm, không muốn phản bác, đành phải bĩu môi.

“Mẫu thân ta cũng nói như thế a. Tây Kinh đại nhân là kiếm khách rất lợi hại.” Mộ Dung Tu vỗ vỗ đầu nàng, dỗ dành: “Được rồi, ngươi cũng đừng chạy loạn. Có Tây Kinh đại nhân ở đây, chúng ta sau này hành tẩu trên Vân Hoang không cần lo lắng nữa.”

Na Sinh còn chưa trả lừoi, đột nhiên cái người say như chết ấy mở miệng, liếc mắt nhìn Mộ Dung Tu: “Tiểu tử… Ta, ta cũng không đáp ứng…muốn dẫn theo cái nha đầu này…”

“Tây Kinh đại nhân.” Mộ Dung Tu sửng sốt, vô cùng kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn hán tử say rượu.

“Gọi ta là đại thúc… Con trai của Hồng San.” Tây Kinh không hề mở mắt, chỉ ôm bầu rượu tiếp tục uống.”

“Vâng, đại thúc.” Mộ Dung Tu theo ý của hắn, kéo Na Sinh qua, nhẹ nhàng nói, “Vị cô nương này là ta giữa đường quen biết, cũng đáp ứng Quỷ Cơ phải chiếu cố nàng — đại thúc người có thể hay không…”

“Ha ha…” Không đợi hắn nói xong, Tây Kinh đang say khướt bỗng nhiên nở nụ cười, mở mắt nhìn Na Sinh một cái. Na Sinh bỗng nhiên cảm thấy giống như cơ một lưỡi dao sắc bén lướt qua cơ thể, chấn động. Tây Kinh buông bầu rượu, cười ha hả: “Tiểu tử, ngươi đây là cái loại anh hùng cứu mỹ nhân gì? Cũng không nhìn người ta mang Hoàng Thiên, đâu phải cần ngươi bảo hộ?”

Bầu rượu bỏ xuống, bạch quang vọt ra, nhanh như chớp hướng về phía tay phải của Na Sinh. Na Sinh thét một tiếng kinh hãi. Mắt nhìn rõ rồi thì đầu óc mới phản ứng lại, vẫn còn không kịp làm hành động gì, vải bố bọc cánh tay phải đã vỡ vụn từng mảnh.

Bạch quang vụt thu lại, ống kim loại màu bạc trong tay hán tử say chuyển động rất nhanh, trở lại vào cánh tay áo.

Bầu không khí bên trong phòng đột nhiên ngưng trệ, tất cả mọi người không nói lời nào, bình tĩnh nhìn tay phải của thiếu nữ người Miêu.

Sau khi kiếm thu lại, tay của Na Sinh mới giơ lên, nhưng mà nâng lên giữa không trung rồi lại dừng lại — hoàn toàn không có thương tổn da thịt của nàng, vải bố băng bó rơi từng mảnh xuống đất, tay nàng vẫn giơ lên ở giữa không trung.

Trên ngón tay giữa, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh thứ ánh sáng vô thượng tôn quý.

“Hoàng Thiên?” Đinh hít thở trong nháy mắt đình chỉ, kinh ngạc nhìn chí bảo của người Không Tang, nhãn thần phức tạp.

“Hoàng Thiên?” Mộ Dung Tu cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhiều lần suy đoán thứ Na Sinh cố gắng che giấu trên tay phải rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng mà, chẳng bao giờ nghĩ tới cư nhiên sẽ là Hoàng Thiên!

Người Không Tang từng thống trị đại lục Vân Hoang bảy nghìn năm, lấy huyết thống vi tôn, tin tưởng thần lực. Tương truyền hậu duệ chi trưởng của Tinh Tôn Đế dựa vào huyết thống mà được truyền thừa sức mạnh tối cao, được xưng là “Máu đế vương”, là nguồn gốc sức mạnh thống trị lục hợp Vân Hoang. Mà thứ chứng tỏ thân phận huyết thống chi trưởng này là chiếc nhẫn mà nghe nói năm đó Tinh Tôn Đế và Bạch Vi hoàng hậu hai người tự tay chế tạo.

Chiếc nhẫn ban đầu có một đôi: “Hoàng Thiên” do Tinh Tôn Đế đeo, ngoài ra còn một chiếc “Hậu Thổ” dành cho hoàng hậu của hắn: Bạch Vi quận chúa của Bạch Tộc. Trong lúc còn sống đã hạ quy tắc: Hoàng hậu các triều đại Không Tang nhất định phải từ trong Bạch Tộc chọn ra, mới có thể bảo đảm huyết thống thuần khiết. Hai cái nhẫn này, lực lượng của một cái là “Chinh”(1), mà cái kia lực lượng ngược lại là “Hộ”(2), chứng kiến qua đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang và bạn đời của hắn từng sóng vai chinh phục tứ phương, kiến quốc bảo vệ dân. Đó là những năm tháng rực rỡ nhất trong lịch sử.

Hai chiếc nhẫn không chỉ chứng tỏ thân phận Đế Hậu của các triều đại Không Tang, còn có thể cùng lực lượng của Đế Hậu tương hỗ hô ứng, trở thành chìa khoá của “Máu đế vương”, trong lịch sử Không Tang được tôn sùng tới vị trí tột đỉnh, trở thành thần vật thượng cổ trong truyền thuyết.

Chiếc nhẫn ở giữa ngón tay thiếu nữ người Miêu lấp lánh, ánh sáng rực rỡ dường như xuyên qua lịch sử, soi sáng con mắt của mỗi người.

“Hoàng Thiên…” Rất lâu sau đó, Mộ Dung Tu rốt cục chậm rãi thở dài một tiếng, nhìn Na Sinh, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, miễn cưỡng cười, khẽ lắc đầu, “Hoá ra ngươi căn bản không cần người khác giúp… Như vậy cần gì giả bộ đáng thương như thế mà đi theo ta chứ?”

“Ta…” Na Sinh muốn giải thích mình vì sao che giấu, thế nhưng lại không biết lên tiếng thế nào, chỉ nôn nóng đến độ giẫm giẫm chân, “Cái đồ tay thối ấy nói không được nói với người khác! Hơn nữa nó có lúc linh nghiệm có lúc mất linh, ta cũng không biết khi nào thì nó bị động kinh nữa…”

“Ách… Mặc kệ ngươi mang Hoàng Thiên rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, dù thế nào… Dù thế nào ta chỉ đáp ứng Hồng San chiếu cố tiểu tử này, cũng không mang theo người khác nữa…” Tây Kinh uống một ngụm rượu, liếc mắt nhìn Na Sinh.

“Ai, ai muốn ngươi dẫn theo?” Na Sinh thấy Mộ Dung Tu lắc đầu, ánh mắt tuy rằng bình thản nhưng mà mơ hồ có vẻ nhất quyết cự tuyệt người, nàng không khỏi đau khổ, quay về phía Tây Kinh hỏi.

“Như vậy ngươi lập tức từ chỗ này xéo đi cho ta.”

Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên, truyền đến từ ngoài cửa.

Na Sinh trong mơ hồ cảm thấy có chút quen tai, vô ý thức theo tiếng nói nhìn lại, bỗng nhiên sợ đến nhảy về phía sau.

“Tô… Tô Ma!” Nhìn người từ trong đêm tối bên ngoài đi vào, thiếu nữ người Miêu đột nhiên nói lắp, trong ánh mắt có vẻ sợ hãi, vô ý thức thối lui đến phía sau Mộ Dung Tu, nhìn hắn, “Ai nha, ngươi, ngươi… Ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng.” Con mắt trống rỗng của khôi lỗi sư “nhìn” nàng, lại nhìn qua Mộ Dung Tu, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một tia cười nhạt, “A, nguyên lai đều là người quen dọc đường… Hiếm thấy, cư nhiên còn có thể tình cờ gặp lại.”

Mộ Dung Tu thấy dáng cười đó của khôi lỗi sư, nhớ tới lúc trên Thiên Khuyết hắn hung ác xé xác người sống, trong lòng đột ngột phát lạnh, lui về phía sau từng bước. Chỉ có Tây Kinh còn đang uống rượu, rõ ràng đối với việc hắn đến không chút nào để ý.

Tuy rằng nhìn không thấy, Mộ Dung Tu mới vừa lui về phía sau, Tô Ma liền nở nụ cười, giơ giơ tay: “Không cần lo sợ… Hóa ra ngươi là con trai của Hồng San. Vậy không liên quan chuyện của ngươi –” Dáng tươi cười của hắn dần dần lạnh đi, quay đầu lại nhìn Na Sinh, thản nhiên nói: “Tuy rằng rất bội phục ngươi có thể sống đến nơi đây… Thế nhưng, Na Sinh cô nương, xin lập tức từ nơi này cút ra ngoài cho ta.”

Na Sinh đánh một cái rùng mình. Không biết vì sao, nàng đối với cái người khôi lỗi sư này ngay từ đầu đã có cảm giác sợ hãi nói không lên lời, nhưng mà lại mạnh miệng: “Cũng không phải chỗ của ngươi! Ngươi, ngươi dựa vào cái gì…dựa vào cái gì đuổi ta đi?”

“A, là như vậy à.” Tô Ma hơi cười nhạt, ngoảnh đầu lại, đối với người phía sau dặn dò, “Như vậy ngươi tới nói rõ một chút đi.”

“Vâng.” Người phụ nữ phía sau kính cẩn trả lời, sau đó đi tới chỗ ánh sáng chiếu, ngẩng đầu nhìn Na Sinh, lễ phép mà kiên quyết lập lại mệnh lệnh của khôi lỗi sư: “Vị cô nương này, xin ngươi lập tức rời khỏi Như Ý đổ phường… Ta là Như Ý bà chủ ở đây.”

Na Sinh giật mình, nhìn vị phu nhân xinh đẹp đầu đầy châu ngọc kia, tiếp đó lại nhìn Tô Ma, rồi nhìn Tây Kinh.

Tất cả mọi người đều hờ hững trước cái nhìn của nàng, không nói lời nào.

“Vì sao muốn ta đi! Đã tối thế này, ta có thể đi nơi nào?” Dưới bầu không khí như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, nàng giậm chân kêu lên: “Ta lại không động đến ai, tại sao muốn đuổi ta đi!”

“Bởi vì cô ở chỗ này rất dễ đưa tới người của Thương Lưu đế quốc. Ai cũng không muốn cùng cô ở gần.” Tô Ma lạnh lùng nói, chợt không muốn giải thích nhiều, trong mắt loé lên sát khí, “Cô không đi đi, lẽ nào muốn ta động thủ sao?”

Na Sinh nghe thấy hắn nói như vậy, sợ đến rụt cổ.

“Thiếu chủ, thuộc hạ đưa nàng đi.” Đột nhiên, bên ngoài có người lên tiếng, chậm rãi đi vào.

“Được, Tả quyền sử, ngươi đưa nàng đi ra ngoài, không được để nàng trở lại gần đây — chết cũng phải chết ở bên ngoài cho ta.” Tô Ma không ngoảnh đầu lại, hờ hững dặn dò, xoay người rời khỏi.

“…” Nhìn người bên ngoài đi vào, Na Sinh lại ngây người. Đầu óc bỗng nhiên hỗn loạn, cảm thấy những chuyện hôm nay gặp phải quả thực là kỳ kỳ quái quái, không thể hiểu hết nổi. Nàng mở to hai mắt, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: “Viêm, Viêm Tịch?”

“Na Sinh cô nương, xin lập tức theo ta rời khỏi đây.” Tựa hồ là thương thế vừa mới khôi phục, sắc mặt của Viêm Tịch vẫn còn trắng bệch, nhưng lại giống Như Ý phu nhân, mặt không biểu cảm lặp lại mệnh lệnh vừa rồi của Tô Ma, “Nếu không thì không nên trách tại hạ rút kiếm đối với cô nương.”

“…” Na Sinh lau lau con mắt, thấy rõ người nói chuyện trước mắt đích thật là Viêm Tịch, nhịn không được la hoảng lên, “Ngươi, ngươi cũng ở chỗ này? — đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Ngươi nghe theo lời Tô Ma? Tên kia không phải người tốt… Tên kia tưởng như là không phải người a! Ngươi làm sao cũng nghe lời hắn?”

“Na Sinh cô nương.” Viêm Tịch không nói chuyện với nàng giống như lúc ban ngày, chỉ là hờ hững nhìn nàng, rút kiếm ra, “Mời lập tức đi theo ta ra ngoài.”

“Đều điên rồi! Các ngươi, các ngươi ai cũng điên rồi!” Na Sinh hỗn loạn rồi, nhìn Viêm Tịch, nhìn Mộ Dung Tu, lại nhìn Tây Kinh, đột nhiên giậm chân, “Đi thì đi! Bản cô nương sợ cái gì! Ai thèm cái chỗ tồi tệ này!”

“Chờ một chút.” Khi nàng giậm chân quay đầu định đi, đột nhiên nghe được phía sau có người giữ lại. Đó là tiếng của Mộ Dung Tu.

Na Sinh kinh hỉ ngoảnh lại, nhưng mà thấy Mộ Dung Tu đưa cho nàng một nhánh cỏ Dao: “Mang theo dọc đường dùng — ngươi mặc dù có bản lĩnh lớn, thế nhưng chỉ sợ vẫn còn không có tiền. Tuyết anh tử ngươi cũng giữ lại bên mình đi.”

Na Sinh oán hận nhìn hắn, không đi cầm nhánh cỏ Dao, mang theo giọng nghẹn ngào nói: “Ngươi, ngươi cũng không quan tâm đến ta?”

Mộ Dung Tu nhìn nàng, nhưng lại nhìn không hiểu rốt cuộc thiếu nữ trước mặt này là người thế nào. Xuất phát từ sự thận trọng của thương nhân, hắn chỉ lắc đầu: “Ngươi mang theo Hoàng Thiên, tự nhiên có mục đích của ngươi… Không cần phải đi theo ta nữa. Ta lại có thể giúp ngươi cái gì đây?”

“Ghê tởm!” Na Sinh hung hăng đem cỏ Dao vứt vào mặt hắn, xoay người chạy đi ra ngoài.

Nàng lao đi mặc dù rất nhanh nhưng mà kỳ lạ chính là Viêm Tịch lại có thể vẫn đi ở phía trước nàng, giúp nàng dẫn đường, làm cho nàng không hề bị cản trở mà đi qua cánh cửa, tránh né tất cả những khách đánh bạc đó, hướng cửa sau Như Ý đổ phường chạy đi.

“Mời.” Một tay đẩy ra cánh cửa cuối cùng, Viêm Tịch nhàn nhạt nói với nàng.

“Hừ, bản cô nương tự mình sẽ đi!” Na Sinh đầy mình hoả khí, từng bước đi ra ngoài.

“Bảo trọng.” Đang muốn tức giận bỏ đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng dặn dò trầm thấp. Na Sinh ngạc nhiên mà xoay người lại, thấy chiến sĩ giao nhân hơi hơi khom người, hướng về phía nàng cáo biệt — Viêm Tịch nhìn nàng, trong nháy mắt đó, trong ánh mắt chỉ là ấm áp mà thân thiết.

Na Sinh bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, nhịn không được uất ức, rốt cục khóc lớn lên: “Viêm Tịch! Ngươi nói, vì sao tất cả mọi người muốn đuổi ta đi? Lẽ nào là bởi vì ta mang theo cái nhẫn này? Ta cũng không phải người xấu!”

“Na Sinh cô nương…” Viêm Tịch ban đầu muốn đóng cửa rời đi, thế nhưng nhìn thiếu nữ lẻ loi đứng ở trên đường, cảm thấy không đành lòng, đứng lại, thở dài, “Cô đương nhiên là một cô gái tốt. Thế nhưng với tính cách như vậy của cô, mang Hoàng Thiên lại không hẳn là chuyện gì tốt. Không ai nguyện ý làm người cùng đi với cô, cô phải tự mình bảo trọng.”

“Viêm Tịch…” Na Sinh ngơ ngác nhìn, làm cố gắng cuối cùng, “Ta không có chỗ ở… Ta cũng không có người quen.”

Viêm Tịch hạ con mắt, trong nháy mắt vẻ mặt của hắn cứng lại, nhàn nhạt trả lời: “Xin lỗi, bảo ngươi rời khỏi nơi này là mệnh lệnh thiếu chủ — làm chiến sĩ Phục quốc quân. Ta không thể chống lại bất cứ mệnh lênh nào của thiếu chủ.”

“Thiếu chủ? Ngươi nói Tô Ma?” Na Sinh kinh ngạc, sau đó nhảy dựng lên, “Hắn là một kẻ xấu! Ngươi làm sao có thể nghe hắn?”

Nhưng mà, nghe thấy nàng thẳng thừng đánh giá, Viêm Tịch không những không phản bác, ngược lại hơi nở nụ cười. Dáng tươi cười phức tạp như vậy làm cho đôi mắt luôn luôn kiên định của hắn có vẻ gì đó khó hiểu: “Cho dù là ác ma, vậy thì sao? Miễn là hắn có sức mạnh, miễn là hắn có thể lãnh đạo tất cả giao nhân thoát khỏi nô dịch, trở về Bích Lạc Hải — cho dù là lực lượng của cái ‘ác’, hắn cũng là thiếu chủ của chúng ta, ta cũng sẽ thuần phục hắn.”

“Các ngươi… Các ngươi quả thực đều là những kẻ điên đến không hiểu được…” Na Sinh nghẹn lời, lại không nghĩ ra cái gì có thể phản bác, chỉ là thì thào, “Ta mới không cần ở chỗ này…”

“Phải, có thể chúng ta đều điên rồi đi. Mỗi người đều sống sống không dễ dàng gì.” Viêm Tịch bỗng dưng nở nụ cười, đóng cửa: “Người như cô thật sự là không nên tới Vân Hoang… Đó là một thế giới ma quỷ hoành hành a.”

Na Sinh kinh ngạc mà nhìn cánh cửa đóng lại, đem những thứ quen thuộc và dựa dẫm của nàng trên Vân Hoang ngăn cách. Nàng ngây ngẩn cả người, nắm tay mang nhẫn Hoàng Thiên, nửa đêm đứng một mình ở trên đường cái không có một bóng người.

***

“Trở về nghỉ ngơi đi, Tả quyền sử.” Đóng cửa lại, hắn cũng không nhẫn tâm rời đi. Đứng ở phía sau nhìn vào cánh cửa màu đen xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng của một nữ tử.

Kinh ngạc quay đầu lại, thấy Như Ý phu nhân ở trong sân nhìn hắn, trong mắt một chút đau buồn, thương xót — ánh mắt như vậy đột nhiên làm cho hắn cảm thấy nặng nề và nghẹt thở.

“Được.” Viêm Tịch buông tay giữ cánh cửa, không nhìn vào mắt nàng, “Thiếu chủ trở lại ngủ rồi?”

“Ngủ rồi.” Như Ý phu nhân châm đèn dẫn đường cho hắn.

“Phu nhân vẫn còn không nghỉ ngơi?”

“Phải nhìn một vòng sòng bạc, chào hỏi một chút khách khứa — chờ sau canh tư ta mới có thể đi ngủ được.”

“Những năm gần đây, phu nhân vì Phục quốc quân đã vất vả nhiều rồi.”

“Đâu có…So với Tả quyền sử và mọi người, chẳng qua chỉ là trốn ở nơi an toàn tham sống sợ chết mà thôi.”

Những lời này nghe qua đều là những lời chỉ là diễn kịch, nhưng mà hai bên nói lại là thật tâm thành ý — vất vả nhiều năm, đã làm cho rất nhiều giao nhân buông tha hy vọng và phản kháng, mà những chiến sĩ còn lại kiên trì niềm tin, đều hiểu ý nhau đến không cần phải dùng ngôn ngữ để nói. Đều người là vì phục quốc và tự do mà có thể hi sinh tất cả, mọi người đều không cần khách sáo làm gì nữa.

Sau khi thiếu nữ người Miêu rời khỏi, Mộ Dung Tu trở về phòng nghỉ ngơi, Tây Kinh vẫn như cũ trên giường uống rượu ngon mà Như Ý đổ phường ủ ra.

“Chủ nhân, không nên uống nữa… Người xem tất cả bị người uống hết cả rồi!” Đinh nổi giận, “Người đừng uống nữa!”

“Đi, đi nói với Như Ý phu nhân, Đinh…” Tây Kinh nằm ở trên giường, chưa bằng lòng mà chép miệng, “Ta còn chưa uống đủ… Ngủ, ngủ không được a…”

“Chủ nhân là bởi vì chuyện vừa rồi mà không ngủ được sao?” Đinh một lời nói toạc, “Đuổi đi cô nương đó, trong lòng rất không an tâm sao?”

“Hắc, hắc… Nói chi vậy!” Tây Kinh lắc đầu, say khướt mà phủ nhận, “Nàng, nàng có Hoàng Thiên, thì sợ gì? …Ta là, ta là không muốn sẽ cùng chuyện tranh đấu hưng vong có bất cứ quan hệ gì… Ta mệt mỏi, ta chỉ muốn uống rượu…”

“Ừ…” Nghe thấy kiếm khách phủ nhận, Đinh bỗng nhiên nháy nháy mắt, mỉm cười, “Như vậy chủ nhân nhất định là bởi vì nhớ Mộ Dung công tử mà không ngủ được sao?”

“Cái gì?” Bị dọa cho hoảng sợ, Tây Kinh thiếu chút nữa cầm bình quẳng vỡ trên mặt đất, “Ta làm sao lại vì hắn mà không ngủ được?”

“Nếu như Hồng San không ly khai, con của chủ nhân nói không chừng cũng có khi lớn như vậy rồi đi.”

Đinh mỉm cười, vẻ mặt của thiếu nữ đã có vẻ phong sương không phù hợp, ánh mắt đã có chút ranh mãnh, nhìn khuôn mặt xấu hổ của Tây Kinh, “Hiện tại Hồng San cùng người khác sinh con rồi, còn xin nhờ chủ nhân tới chiếu cố, trong lòng cảm thấy khó chịu sao?”

“Ríu rít, nói cái gì vậy…Người như ta làm sao có con trai xuất sắc như vậy.” Kiếm khách cười khổ, giơ giơ lên vỏ chai rượu, “Ta chỉ muốn uống rượu… Đinh, đi lấy rượu tới đây.”

Đinh không biết làm thế nào, thở dài: “Chủ nhân, người đừng uống nữa! Uống thêm thì người ngay cả kiếm cũng cầm không nổi nữa đâu.”

“Đinh ngoan… Ta không ngủ được a, thay ta đi lấy rượu đến đây… Xin ngươi đấy a.” Tây Kinh nghiêm mặt lôi kéo tay của thiếu nữ, giọng điệu dường như của một tên vô lại, hoàn toàn không giống người kế thừa Kiếm Thánh, “Bằng không ta thực sự không ngủ được a…Nghe lời đi.”

“Đã nửa đêm rồi — đã trễ thế này, Như Ý phu nhân nhất định nghỉ ngơi rồi, làm sao gọi nàng thức dậy được?” Hết cách, Đinh lắc lắc đầu đứng lên, phủ thêm áo choàng, “Thôi, ta giúp người ra tiệm rượu ở đông thành mua a.”

***

Nửa đêm, nửa đêm tối đen. Không có một chút gió.

“A, công tử hơn nửa đêm đi nơi nào đó?” Nghe thấy cánh cửa kêu lên, cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường vui mừng nhổm dậy, kéo người khách trở vào, nũng nịu mà cười, “Bỏ mặc Ý Nương một mình trên trước giường trống không như vậy sao?”

Nàng đưa tay ra, kéo cánh tay băng lãnh của người vừa trở về, mảy may không biết bản thân là một lần nữa đem tử thần kéo về ôm ấp trong lòng.

“Ai nha, lạnh như thế… Mau, bắt đầu nhanh một chút.” Cô gái cười, cầm tay hắn kéo hướng về phía ngực ấm áp mềm mại của mình, thúc giục, “Để Ý Nương giúp người ấm áp cơ thể.”

Người quay về không nói gì, mãi cho đến tay hắn chạm vào da thịt mềm mại, nóng rực, toàn thân mới đột nhiên chấn động.

“Cạch” Trong bóng tối, dường như trong lòng hắn có vật gì đó rơi xuống đầu giường. Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của cô gái, hắn chậm rãi cúi người xuống, đến gần cơ thể ấm áp trên giường kia, gắt gao mà ôm lấy, dường như muốn đem nàng vò nát trong ngực băng lãnh của mình. Cái loại ấm áp này… Cái loại ấm áp này là cái mà hắn cả đời cũng không thể chạm đến.

Tiểu người gỗ rơi xuống đầu giường, chổng vó nằm ở giữa chăn đệm, theo rung động của giường, khóe miệng vô thanh vô tức mà mở ra.

Giải thích:

(1) Nhẫn Hoàng Thiên có lực lượng là “Chinh”: chinh là chinh phục, là chinh phạt, chinh chiến.

(2) Nhẫn Hậu Thổ có lực lượng là “Hộ”: hộ là bảo vệ, là che chở.

—> Như vậy mới nói lực lượng của hai chiếc nhẫn là trái ngược nhau.