Chúng tôi nhìn chằm chằm mặt nước, tưởng tượng cảnh nó trồi lên, hoảng sợ nhìn còn chúng tôi sẽ đắc ý mà cười to, giống như tình tiết trong phim hoạt hình vậy.
Nhưng mà nơi nó rơi xuống lại cực kì yên tĩnh, sóng nước lóng lánh. Tựa như tiếng rơi hồi nãy, cũng không đủ để gợi lên chút sóng.
Gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt tê dại, hoảng sợ lấn áp lí trí của tôi, suy nghĩ thì ngày càng mơ hồ.
Chúng tôi lội xuống nước, liên tục gọi tên nó, nhưng không ai đáp lại cả.
Chúng tôi biết không bơi, nhưng vẫn nỗ lực tìm kiếm, không thấy.
Jack như biến thành hư không.
Rốt cuộc cũng ý thức được phải kêu cứu, tôi lớn tiếng kêu to, mà Rebecca lại bịt chặt miệng tôi lại.
Em ấy nói: “Hiện tại chúng ta không thể kêu cứu.”
“Nói không chừng nó vẫn còn sống!”
Em ấy bình tĩnh đến dị thường, ánh mắt kiên định: “Đã qua mười phút, không có khả năng. Nếu người lớn mà biết vì chúng ta dẫn nó leo cây mới xảy ra chuyện, chúng ta liền xong. Không chừng hai ta cũng sẽ bị đuổi học. Còn mẹ sẽ gϊếŧ em mất.”
Tôi nghi hoặc mà nhìn phản ứng bình tĩnh đến xa lạ của em ấy, đành phải đáp ứng. Tôi vừa tìm vừa khóc, sau đó ngồi trên đê mà chờ đợi kỳ tích không có khả năng xuất hiện.
Đột nhiên, cả người tôi chấn động (?), da đầu tê dại.
Tôi thấy mẹ Catharine của tôi ngồi yên ở trên đê, nhìn chúng tôi chằm chằm.
Mẹ cả người trắng toát, hệt như màu trắng đáng sợ của u linh.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nhất định từ đầu tới đuôi mẹ đều thấy được! Mẹ nhất định biết là chúng ta hại chết Jack!” Tôi hoang mang lo sợ, sợ hãi nhanh chóng đem tôi nghiền nát.
Rebecca nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, bình tĩnh nói: “Bà ấy là kẻ điên, sẽ không có ai tin cả.”
Em kéo tôi đến dòng suối nhỏ rửa sạch tay chân. Sau đó dẫn tôi về nhà, tắm rửa, thay quần áo.
Chúng tôi ngồi trên sô pha, Mary nhiệt tình bưng điểm tâm ngọt cùng trái cây đến.
Tôi cầm lấy quả nho, bỗng nhiên nhớ tới đou mắt tròn xoe màu đậm của Jack, ngón tay - không thậm chí cánh tay bắt đầu phát run.
Rebecca dùng cánh tay hơi hơi lạnh nắm lấy cổ tay tôi, há mồm, quả nho chui vào trong miệng của em ấy.
Đầu lưỡi ướŧ áŧ lướt qua ngón tay, tôi hít sâu một hơi.
Tôi giật mình, rõ ràng đầu ngón tay kia lạnh đến như vậy, mà lưỡi lại nóng đến thế kia, hơn nữa, còn quá mềm mại.
Em ấy ngồi trên người tôi, nghiêng mặt nhìn.
Tôi cố ý lảng tránh cặp mắt màu tím đẹp quá mức kia, lại mới phát hiện môi của em ấy cực kỳ xinh đẹp, khóe miệng hơi cong lên, môi trên hơi mỏng, môi dưới căng mọng, còn dính nước nho ở trên nữa, giờ phút này có vẻ tinh oánh dịch thấu (nghĩa là nước miếng lấp lánh ó ((((((=).
Tôi thấy tim mình đập điên cuồng, đầu óc trống rỗng, ngay cả áy náy lẫn sợ hãi cũng bị vứt vào xó.
Mà em ấy lại cho rằng tôi đang sợ hãi.
Em đến gần tôi, nhẹ nhàng nâng mặt tôi, và nói: “Đừng sợ, chị Lily. Trừ hai người chúng ta ra, không có ai biết hôm nay xảy ra chuyện gì cả. Chúng ta sẽ không có việc gì đâu. Đừng sợ!.”
Tôi nhìn em ấy khẽ nhếch môi, nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu.
※
Ngày hôm sau, một người đánh cá đã phát hiện thi thể Jack. Nó trôi đến tận 5 km mắc bên đám cỏ lau, lẫn trong đám đá.
Ba ngày sau, mọi người vì để chống xác phân hủy nên đã bôi một lớp dầu lên trên, mang về thị trấn Mead. Khi đó, thi thể cũng đã biến dạng, ngay cả Anna cũng không nhận ra được. Bà nhận ra cái áo ngắn của nó, trước khi nó được sinh ra bà đã khâu từng mũi kim làm ra chiếc áo nâu này, bà bịt miệng mà nghẹn ngào khóc, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng là gào khóc. Bà nói hôm Jack mất tích, không có khóa cửa, lại không cẩn thận uống chút rượu, Jack liền bị người mang đi, nó nhất định là bị người ta gϊếŧ hại, nếu không một đứa trẻ như vậy, sao có thể bị chết đuối ở sông cơ, còn ở bãi lau xa thế kia! Bà khóc đến tan nát cõi lòng. Có người đến an ủi. Cũng có người cười lạnh nói, hàng xóm ở gần nghe được, chiều hôm đó, khách quý đến tìm, còn bảo khi đó ả đã quên mất con mình, giống như cɧó ©áϊ mà kêu ngao ngao phát tình.
Đậy nắp quan tài, giáo đường xướng thơ và nhạc《 con đến gần người rồi thượng đế》.
Tôi và Rebecca đứng trước ngôi mộ của Jack, tôi khóc không ngừng, còn Rebecca một tiếng cũng không kêu.
Tôi giống như kẻ ngốc, không ngừng nói: Thực xin lỗi.
Rebecca một bên lau nước mắt cho tôi, một bên an ủi tôi. Rõ ràng, người chết mới là em trai của em ấy.
※ ※ ※
Rebecca cởi giày cao gót, mang dép lê, đi vào nhà của.
Em ấy vui sướиɠ quan sát bàn ăn, đèn treo, giá sách, TV và album, sau đó vắt chéo chân, thoải mái nằm lên ghế sô pha màu trắng ngà da trâu.
Tôi rửa sại nho, bỏ vào chén pha lê, để trước mặt em.
Em dùng đôi tay thon dài trắng nõn lấy một quả nho căng mọng, hơi hơi ngửa đầu, bỏ vào miệng.
Em ấy nhắm hai mắt, nhấm nháp, yết hầu khẽ động đậy, tươi cười nói: “Thật là…… ngọt quá đi!”
"Ừ, chị biết em thích mà.”
Tôi ngồi ngồi cạnh, nhìn em ấy ăn nho.
Lại không tự giác mà nhìn đôi môi căng mọng ướŧ áŧ kia —— à còn son môi nữa, không biết nó có vị như thế nào.
Cảm giác ghê tởm cảm lần thứ hai ập đến, tôi cưỡng chế dời mắt.
“Làm sao vậy? Chị không thoải mái hở?” Em ấy hỏi.
“Không……” tôi uống một ngụm nước ấm, nói, “Chị lại nghĩ tới…… Jack.”
“…… Sao đột nhiên lại nhắc đến nó?”
“Chị cực kì hối hận. Nếu chị không đề ra loại gợi ý ngu ngốc đó, làm em trở về hỏi Anna có yêu mình hay không. Nếu ngày đó em không chịu phải kích động, sẽ không bỏ nhà đi, cũng sẽ không đồng ý cho Jack leo cây…… Nếu Jack không chết, nhà của em cũng không đến mức……”
Rebecca nhéo nhéo tay tôi, nói: “Không phải chị sai, Lily. Đề nghị của chị không có sai, em cần phải đối mặt làm rõ ràng, dù sao đó cũng là khúc mắc của em. Cái chết của Jack chỉ là ngoài ý muốn. Đến nỗi ở nhà, trước khi chết nó cũng hư rồi. Cuối cùng như vậy, cũng coi như là đoán trước.”
Rebecca bâng quơ nói.
Lúc viên mộ mẹ và bà ngoại, em ấy cũng lạnh nhạt như vậy.
Sau khi Jack chết, Anna từ chức, đi tìm vị quân nhân trẻ tuổi kia, người đã thề sẽ cưới bà.
Bốn tháng về sau, bà trở lại.
Dù vị quân nhân trẻ tuổi kia không về cùng, nhưng tâm tình bà tựa hồ không tồi. Bà gầy đi không ít, sắc mặt hồng nhuận, đứng trước của cười ngây ngô với Rebecca cùng bà ngoại, lung lay mà ngồi trên ghế, một bên ngâm nga câu hát, một bên lắc đầu.
Bà không đi làm ở siêu thị nữa, mỗi ngày sa vào kɧoáı ©ảʍ. Không hạn chế khách, đem giá cả chào hàng đến thấp nhất, người nào đều tiếp. Chỉ cần bà vui, một lọ sữa chua là có thể thu phục. Bà ở trong sân nhắc váy, nhấc chân đón ý nói hùa. Đem vài cá nhân đưa đến tầng hầm, làm cho khắp nơi đều dơ bẩn. Bà bắt đầu ban ngày ngủ, buổi tối hoạt động. Mọi người đều nói bà điên rồi. Bởi vì có lần, bà còn ngồi tiểu trên đường lớn.
Sau một thời gian, phòng của Rebecca cũng biến thành nơi bà "chơi đùa", em ấy đành phải ở cùng bà ngoại,ở trong căn phòng chật chội, cả ngày lẫn đêm đều nghe thấy tiếng Anna rêи ɾỉ.
Rebecca ở trong phòng Anna, phát hiện vài cái kim tiêm, cùng mấy cái muỗng sắt bị đốt đen thui.
1924, nửa đêm, khi Anna vừa hát vừa nấu khoai. Bà khom lưng dùng xẻng sắt đào than đá, ngọn lửa bắt vào váy, dần lan lên người.
Lúc ấy, khi Rebecca vừa từ WC đi ra, chính là thấy cảnh tượng này.
Mẹ em ấy tiên là cười, sau đó thét chói tai, như thú hoang mà gào thét.
Em lẳng lặng nhìn chằm chằm mẹ mình, vẫn không nhúc nhích.
Mẹ em khóc kêu gì đó, sau đó ngã trên mặt đất.
Mẹ em bị đưa đến bệnh viện, không có chết, bất quá thân thể cùng với mặt bên trái đều bị bỏng nặng.
Tôi đến bệnh viện thấy Rebecca, em ấy rũ đầu, thân thể run nhè nhẹ.
Tôi cho rằng em ấy đang khóc, liền ôm chặt lấy em, nói: “Cũng may kịp thời gọi cấp cứu, Anna được cứu rồi! Không sao đâu! Không sao đâu!”
Mà em ấy rời khỏi cái ôm của tôi, dùng cặp mắt màu tím trong veo nhìn tôi, dùng âm thanh non nớt hỏi: “Chị Lily, chị biết, việc đáng sợ nhất là gì sao?”
Tôi lắc đầu.
“Em đứng ở đó, trơ mắt nhìn lửa thiêu cháy góc váy của mẹ. Rất nhanh lửa đã lan lên quần áo mẹ, đốt cháy làn da mẹ. Mẹ kêu thảm thiết, la hét điên cuồng, chạy đi chạy lại. Nhưng mà em, lại cảm thấy, thật xinh đẹp.”
“Lửa cháy hừng hực trên người mẹ, khuôn mặt mẹ vặn vẹo, bộ dáng mẹ chạy tới chỗ em, hay khóc lóc cầu xin em, đều tuyệt đẹp. Mẹ tức giận, mẹ khóc thút thít, mẹ đau đớn, mẹ điên cuồng, mẹ quỳ trước mặt em, nắm chặt lấy chân em.”
“Mẹ đã từng chỉ biết đánh em, chưa bao giờ nhìn em, còn nói hận em rất nhiều.”
“Chỉ là ngày đó, mẹ không ngừng kêu tên em, trong mắt mẹ chỉ có em.”
“Ở giây phút đó, em phát hiện mạng mẹ là của em. Mỗi giây chần chờ cũng đều là của em.”
“Nếu mẹ có thể chết ở phút giây này, cũng không phải là một chuyện xấu. Em thích mẹ hoảng loạn, thích mẹ điên cuồng, thích mẹ chấp nhất, nhưng em không thích mẹ nằm dưới người đám chó hoang kia vặn vẹo, nếu dùng lửa đốt sạch thứ dơ bẩn kia cũng không tệ.”
“Cho nên, rõ ràng em có thể dập lửa cho mẹ ngay lập tức, cũng có thể gọi điện thoại sớm hơn một chút.”
“Nhưng mà suốt năm phút, em vẫn không nhúc nhích.”
“Em đứng trước mặt mẹ mà cười thật tươi.”