Buổi tối, em ấy một lên cái áo khoác màu đen thuần, mang giày cao gót đi lên trước, mắt cá chân tái nhợt, góc váy màu tím xanh phiêu dật. Đầu mùa xuân nên hơi lạnh, tôi nhìn mái tóc siêu dài của em, phía sau cổ, da gà nổi lên.
Em xoay người hỏi tôi: "Lạnh không?"
"Không lạnh."
"Lạnh đến nỗi mặt đỏ ửng lên kìa."
Nói xong, em cởϊ áσ khoác đắp lên người tôi.
Rõ ràng được phủ thêm áo, tôi không những không thấy ấm lên, mà cả người còn căng cứng lên, dạ dày hơi hơi co rút. Mùi hương của em ấy bao phủ tôi. Rõ ràng đã quên từ lâu, sao lúc này lại rõ thế kia.
Mùi hương này cực kì giống mạn đà la màu đen ở quê thủy loan(?), khi chúng tôi đứng ở phòng nhỏ nhìn xa xa, hay ngày đó cùng bé Jack vui đùa, trong không khí vẫn luôn tràn ngập mùi hương của mạn đà la --- ban đầu mùi có chút kì quái, có chút tanh, như mùi rỉ sắt hay mùi máu tươi, khi ngửi lại lại giống như mùi của trái cây, hương thơm ngọt lành, càng thêm ngọt nị, để lại dư vị. Nhưng một khi ngửi quá lâu liền sẽ chóng mặt nhức đầu, tay chân tê dại, tim đập nhanh, sinh ra ảo giác. Bà ngoại từng nói với tôi, đây là hoa độc, nếu hút phải mật, sẽ chết.
"Đang nghĩ gì nè?" Em hỏi.
"Rebecca, chị đã kết hôn." Bỗng nhiên tôi nói.
"Là George? " Em thoải mái mỉm cười.
"Ừ, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn với George. Cha mẹ của hắn hy vọng chị sẽ sớm sinh con, nếu quan hệ của cả hai tốt hơn một xíu thì còn được... Chỉ là vừa rồi ở quán rượu hắn như vậy, em cũng thấy rồi đó... "
"Em muốn hỏi là, anh ta bị thuơng như vậy, chị không chăm sóc sao?"
"Chị không muốn thấy hắn -- cũng không ai nói chị, mà em ở đâu, hiện tại như thế nào?"
"Em sau khi tốt nghiệp cao trung, liền đi khắp nơi du lịch, làm vài việc vặt để làm lộ phí, ở bên ngoài lâu rồi, mới phát hiện nơi nào cũng giống nhau, không có gì mới mẻ, lại nhớ nơi từng ở, sau đó... "
"Sau đó? "
"Sau đó, vì nhớ chị, liền tới tìm chị.... Oa, ánh trăng thật lớn."
Tôi nhìn theo hướng Rebecca chỉ, bóng trăng thật to in dưới mặt hồ nước, có thể thấy ánh trăng tương phản trong đêm, cùng với ánh đỏ hình tròn bao quanh ánh trăng. Tôi chưa bao giờ gặp qua ánh trăng lớn như vậy!
Nhất thời kích động, tôi quên hết tất cả.
Em dắt tay tôi, mang theo ánh trăng chạy đi, giống hệt hồi nhỏ.
Tay em hơi lạnh, lại cực kì mềm mại, giống như tơ lụa lướt nhẹ qua tay.
Ánh trăng bao phủ hai người chúng tôi, đem bóng chúng tôi kéo xa trên tường.
Rebecca đứng ở giữa, nhón chân, vươn tay, cố gắng đυ.ng vào ánh trăng.
Khi em ấy còn bé cũng từng như thế này, lúc đó cô ấy giống như khỉ nhỏ mà trèo lên cây, vui vẻ ngắm trăng mà nói với tôi: "Lily, em muốn lấy ánh trăng, làm thành cái mâm thật xinh đẹp tặng cho chị!"
Nhìn bộ dáng đáng yêu đó không nhịn được mà cười rộ lên.
"Chị cười cái gì!" ẻm oán trách.
"Thứ gì cũng thay đổi." Tôi ở phía sau ôm lấy cô ấy, hít hít mũi, cảm thán nói: " Chỉ có em là vẫn thế, thật tốt, thật tốt, Rebecca của chị."
19XX tôi được sinh ra ở trấn Mead, một nơi cực kì xa xôi, ở núi nhỏ trong trấn nhỏ.
Mẹ tôi khi còn trẻ mắc phải bênh rối loạn tâm thần, được cha cho ở phòng nhỏ đối diện để an dưỡng, sau đó liền không về nhà. Cha là một bác sĩ tâm lý, công tác ở thành phố, một năm chỉ về nhà tầm 1-2 lần. Trong nhà chỉ có tôi, hắc phó (?) A Bố, người hầu Mary.
Ký ức về mẹ cực kì mơ hồ. Mọi kí ức ban đầu đều trở thành một phần của cơn ác mộng.
Khi tôi ba bốn tuổi, ngồi trên thuyền nhỏ, đi vào phòng nhỏ trong rừng, bước qua hàng rào, lần đầu thấy được người mẹ trong lời kể.
Ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt. Mẹ đưa lưng về phía tôi, ngồi ở bụi cỏ ngâm nga, trong tay cầm đóa tường vi mỹ lệ. Làn da mẹ trắng tinh tế, mái tóc vàng nhạt rối tung ở sân cỏ (?), có vài sợi tóc đong đưa.
"Mommy! Mommy! " Tôi vui vẻ chạy đến hướng mẹ.
Mẹ quay đầu, cười, dang hai tay với tôi.
Tôi nhào đến ôm chầm lấy mẹ, kích động nói: "Mommy, cuối cùng Lily có thể thấy mẹ."
Mẹ ôm lấy tôi, âm thanh nghẹn ngào lẩm bẩm: "Lily... Lily... "
Mẹ dùng gương mặt ướŧ áŧ cọ cọ cô tôi.
Thật nhột, làm tôi cười ha ha không ngừng.
Ngay sau đó, cảm giác đau nhức ập tới, từ cổ phát ra, đánh thẳng từ đầu đến chân, đau đến muốn xỉu. Tôi theo bản năng dãy dụa, cắn mẹ, mới thoát khỏi.
Nhưng vĩnh viễn không thể quên được khuôn mặt kia.
Hai mắt vấn đυ.c, bọng mắt thâm quần, tràn đầy hắc ám, đôi môi dính đầy máu tươi, mỉm cười.
Máu từ cổ tôi chảy xuống, tôi khóc thét.
Đột nhiên mẹ sợ hãi trừng to đôi mắt, đứng lên, cực kì sợ hãi.
"Lily! " Cha tới.
Tôi ôm lấy cha khóc lóc kể lể.
Vừa rồi mẹ đáng sợ như dã thú, lúc này lại kịch liệt phát run.
Mẹ khập khiễng chạy trốn, cha không nhanh không chậm mà đuổi theo.
Mẹ khóc to lên, tôi lúc ấy không rõ lắm.
Rõ ràng cha không trách mắng mẹ, chỉ ôn nhu nâng mẹ dậy, nói: "Ai, bé ngỗng trắng đáng thuơng của anh, đó là con gái mà em sinh nha."
Tôi tận mắt nhìn thấy, mẹ đứng trên mặt cỏ, từng đợt chất lỏng từ hai chân mẹ run rẩy chảy xuống.
Cuối cùng vẫn không nhúc nhích để cha ôm vào nhà.
1915, tôi tám tuổi.
Khi đó, cuộc sống của tôi cực kì nhàn chán.
Mỗi ngày điều thú vị nhất là vào rừng bắt thỏ hoang, đuổi hồ ly, đào tổ chim.
Sau đó, tôi tìm được hoa viên bí mật của mình. Được đại thụ to lớn che chở, một đống hoa dại mọc ở đây, tùy ý liền có thể hái quả dại, một dòng suối trong xanh nhỏ, cùng với cá tôm.
Do tuổi còn nhỏ, chỉ cần ngồi trước cây ở đại thụ, nhìn một lượng lớn hoa, là có thể tưởng tưởng ra toàn bộ câu chuyện lãng mạn xa xưa -- đương nhiên là lấy tài liệu cộng với ban đêm ngồi xem đồng thoại.
Bạch mã hoàng tử nhìn tôi, xuyên qua biển hoa trước mắt, đi tới chỗ tôi. Anh ấy nửa quỳ trước mặt, hôn hôn mu bàn tay, và nói với tôi: "Rốt cuộc cũng tìm được em, Lily của ta."
Không bao lâu, tôi lại bắt đầu tưởng tượng một người bạn lý tưởng.
Cậu ấy hoạt bát, rộng rãi, xinh đẹp. Cậu ấy luôn chơi, cùng tôi đi bắt thỏ hoang, tđuổi hồ ly, đào tổ chim. Cậu ấy sẽ cùng tôi chơi trò tưởng tượng, cùng nhau chờ đợi bạch mã hoàng tử đến. Sẽ cùng nhau khóc, cùng nhau cười, chúng tôi chia sẻ đồ ăn cho nhau, chia sẻ nỗi buồn và niềm vui, chia sẻ hết thảy. Mỗi một ngày, mỗi mùa, xuân hạ thu đông, vẫn luôn bồi tôi.
Ít nhất, tôi có hai nguyện vọng được thực hiện.
Bé Rebecca nho nhỏ khóc thút thít, chạy vào hoa viên bí mật của tôi.
Tôi dùng nước nước giúp bé rửa sạch vết nhơ trên mặt, lau khóe miệng chảy máu.
Em ấy quả thực như một đá quý -- vừa rồi nhìn không chớp mắt, nhưng một khi bổ ra, liền phát hiện ra bảo tàng.
Làn da trắng không hề tì vết, không có một cái tàn nhang, đặc biệt nhất là, bé có một đôi mắt màu tím.
Màu tím nhạt tròng đen, dưới ánh nắng có thể nhìn đến vài sợi tơ kim sắc, mà ở chỗ tối, lại hợp thành màu lam, giống như màu của tử la lan vậy.
Em ấy không cần cử động, chỉ cần khép mở lông mi, là có thể đem người ta chìm vào.
"Đôi mắt màu tím!" Tôi la lên.
Em ấy lập tức dùng tóc đen che mất.
Sau này tôi mới biết, lúc ấy, hình như cũng chỉ có tôi thích vẻ đẹp của em ấy.
Trong thôn mọi người đều cho rằng màu tím là màu của ma quỷ, mắt tím là tượng trưng cho ma quỷ. Mà Rebecca không chỉ có mắt màu tím, trên cổ còn có cái bớt hình hoa hồng cực lớn, những thứ nào đều bị xem là thứ tà ác.
Mary kể cho tôi, mẹ của Rebecca, là gái điếm. Ác ma là bị cuộc sống phóng đãng của bà hấp dẫn ( khi đó tôi vẫn luôn cho rằng phóng đãng chính là không quét dọn phòng =))), dụ dỗ bà, làm bà sinh ra Rebecca, lại vứt bỏ bà -- tất cả đều là sự trừng phạt dành cho bà. Trên thực tế, là cha của Rebecca không đúng, không chịu trách nhiệm, ông được xưng là "Ác ma" bá tước thiếu gia, ở trấn Mead rong chơi một phen, khi còn chưa sinh ra em ấy đã được cha đặt tên là "Rebecca", sau đó liền chuồn mất. Ổng cũng có một đôi mắt màu tím.
Cho tới bây giờ, tôi còn nhớ rõ ấn tượng ban đầu với Rebecca.
Khi đó, em ấy nhỏ nhắn, yếu ớt, lại cực kì xinh đẹp giống như một bé con làm người ta yêu thích.
Em ấy dùng mái tóc đen quyền che đi đôi mắt màu tím xinh đẹp, em thường ngồi xổm trên cỏ, khóc hu hu, trên người đâu cũng là vết thương.
Khi đó, tôi giống như chị của ẻm (tôi thật sự là chị, lớn hơn ẻm một tuổi, còn cao hơn một đầu), khi thấy mẹ em ấy sắp đuổi tới, tôi liền dắt em chạy trốn, an ủi bé quỷ khóc nhè này, sau đó mang ẻm đến bí mật của ta hoa viên chơi đùa. Cùng em ấy đi bắt thỏ hoang, đuổi hồ ly, câu cá, đào trứng chim. Buổi tối, Mary phải đem hai đứa chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, cùng nhau trên chiếc giường nhỏ, nghe kể chuyện xưa.
Tôi sẽ giảng cho em ấy nghe các loại kỳ văn giây sự, chúng tôi cùng nằm trong ổ chăn cùng nhau biên chuyện xưa, cùng nhau tưởng tượng.
Bất tri bất giác, bí mật hoa viên không chỉ là của riêng tôi. Mà là của hai người chúng tôi.
Chúng tôi sẽ thay phiên sắm vai hoàng tử cùng công chúa, ở trong hoa viên chơi đùa, đuổi bắt.
Tôi thích xem bé mít ướt chui tọt vào lòng mình khóc thút thít, lông mi ấy còn vương nước mắt, con ngươi ảo diệu.
Tôi thích em ấy tìm được tôi ở hốc cây, hoàng tử nhỏ nửa quỳ trước mặt tôi, nghiêm trang mà nói: "Rốt cuộc cũng tìm được em, Lily của ta." Một lát sau lại biến thành bé cún nhỏ cầu vuốt ve, vẫy đuôi: "Chị Lily, em diễn giống hong nè?"
Cực kì thích khi em ấy dùng âm thanh non nớt gọi tôi ở phía: "Chị Lily! Chị Lily! Đợi em với!"
Mà hình tượng yếu ớt của em ấy không duy trì quá lâu, thực nhanh, em ấy liền cho tôi một cái nhìn mới về mình.
Khi đó tôi lớp 4, em ấy lớp 3.
Lúc ấy có một đám con trai cấp hai theo dõi tôi. Mỗi ngày tan học, bọn họ đều sẽ tới nắm tóc tôi, uy hϊếp sẽ dùng bật lửa đốt, dùng kéo cắt váy, đem sâu ném lên người tôi.
Rebecca phát hiện cái váy bị cát nát, lo lắng hỏi: "Chị Lily, là ai làm?"
Tôi chỉ mấy tên to con ở dưới lầu -- nam sinh cấp hai đối với tôi mà nói, chính là nhưngc con quái vật khổng lồ.
"Hôm nay tan học chị về nhà như thế nào? A Bố sẽ đến đón chị sao?"
"A Bố có việc không thể tới đón chị. Nhưng mà không sao, chị có thể đi đường vòng, chỉ cần không đυ.ng phải bọn họ là tốt rồi!"
"Em sẽ cùng chị về nhà!"
Tôi muốn lôi em ấy đi đường vòng, tránh mấy tên cái đáng sợ to con kia. Nhưng mà đã muộn.
Trên mặt đường cái nóng hôi hổi, xa xa mà thấy được tôi cùng Rebecca.
Giống như phát hiện con mồi thơm ngon, bọn họ hưng phấn bừng bừng, chặn đường đi. Đại ca cầm đầu cười dữ tợn: "Lily, hôm nay mặc qυầи ɭóŧ màu gì?" Một người khác phụ họa, " Nếu em cùng bạn nhỏ kia cởϊ qυầи áo ra, rồi mấy anh cho tụi em đi qua ~"
Tôi xoay người muốn chạy trốn, Rebecca lại ngăn tôi lại, rõ ràng em ấy đang run, nhất định em ấy còn sợ hơn tôi!
Rebecca từng bước một, bước đến chỗ đám kia.
Sau đó, em ấy lục lọi tìm thứ gì đó đó trong cặp, có thể là quá khẩn trương, em ấy không lấy được gì.
Em ấy đổ hết đồ ra, sách giáo khoa, bút, thước, cục tẩy toàn bộ đều rơi xuống, em ngồi xổm trên mặt đất, nhặt con dao gọt hoa quả sắc bén lên, lạch cạch vặn ra.
Tụi con trai "Nha" một tiếng, huýt sáo trao đổi ánh mắt, bọn họ chẳng hề để ý mà nhìn chúng tôi, cũng từ trong bao lấy ra một cây đao nhỏ, còn có người lấy ra một cây bóng chày.
Tôi sợ tới mức hai chân nhũn ra, lôi kéo Rebecca nói: "Chúng ta...... Chạy mau đi! Bằng không......"
Rebecca lại chỉ nhìn chằm chằm tụi con trai, tay phải gắt gao nắm lấy dao, chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Không ngờ lưỡi dao của em ấy không nhằm vào tụi con trai, mà nhắm thẳng vào ngón tay trỏ của mình --
Máu giống cung tên, từ mặt cắt phụt ra, đầu ngón tay của em ấy giống như cây nấm nhỏ bị gãy giống nhau, gục xuống ở một bên.
Bóng chày rơi xuống mặt đất, tụi con trai trợn mắt há hốc mồm.
Máu tươi theo tay Rebecca chảy xuống, tụ thành một vũng nhỏ trên đất.
Mà Rebecca như không biết đau, em ấy dùng cặp màu tím bình tĩnh nhìn chằm chằm những đứa con trai đó, từng câu từng chữ mà nói: "Nếu tao dám ra tay với chính mình, tụi bây nghĩ lại đi, tao sẽ dùng con dao này làm gì với tụi mày đây?"
- -To be continued