6 năm, lần thứ hai trở lại trấn Mead.
Ngồi ở trên xe ngựa, vén lên bức màn, nhìn lại trấn nhỏ vừa quen thuộc lại xa lạ. Nhà ở thấp bé, đường phố lầy lội, người đến người đi, tiếng rao hàng không dứt bên tai. Trong không khí hỗn hợp một mùi rau xanh lẫn pho mát, tiếng quạ kêu lanh lảnh, từ trên đường phố xẹt qua.
Gia tộc Baal tọa lạc ở chân núi, cửa sắt khắc hoa đóng chặt, xa xa nhìn lại, từng vách tường màu bơ đã rỉ sét bốc mùi, trong sân cỏ dại sinh trưởng tốt, lâu đài có bộ dáng lâu không ai dọn dẹp. Chuông cửa cũng hỏng rồi, gọi vài tiếng không ai trả lời.
Người mở cửa là một bà lão, là Carson phu nhân người từng xỏ lỗ tai cho Rebecca trát.
“Mạn Carson phu nhân.” Tôi nói.
Bà dùng kính nhìn chúng tôi hồi lâu, kinh ngạc cảm thán: “A, thế lại là Lily và Rebecca, hai nhóc con này vậy mà trở lại! Đã lớn như vậy rồi à!”
“Đúng vậy, trở về thăm cha mẹ.”
“Ở đây không có ai ở!” Nà nói.
“A Bố hẳn là ở……”
“Muốn tìm cha mẹ của con thì đi ra căn nhà ở ven sông kìa, ai, đứa trẻ đáng thuóng.” Mạn Carson thở dài một hơi,
Đi thuyền, đến nhà nhỏ ở bên kia rừng. Trong sân nuôi gà, trong phòng có ánh sáng, tất nhiên là có người.
Gõ nhẹ cửa, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở.
Tôi nhìn người phụ nữ trung niên trong nháy mắt nhận ra bà là ai. Mái tóc râm hoa, bàn ở sau đầu (?), đội vòng san hô hồng thượng hạn, làn da trơn bóng, một bộ váy tơ nhung màu ngà, dáng người ưu nhã mỹ lệ, cùng với bộ dáng điên khùng bất đồng.
“Con đã đến rồi, Lily.” Mẹ nói.
“Ân, đây là……” Tôi nắm tay Rebecca, muốn nói là bạn nhưng đổi ý, “Người yêu của con, Rebecca.”
Rebecca sửng sốt có chút kinh ngạc mà nhìn tôi, chớp chớp mắt. Sau đó em cười, lông mi cong cong, bên mâ lộ ra lúm đồng tiền nho ngỏ, em cười ngọt ngào đến vậy, giống như mùi hoa lài. Em nắm chặt tay tôi nói với mẹ: "Dì khỏe.”
Mẹ tựa hồ cũng đoán được, cũng không giật mình, bà ôn hòa mà nói: “Bên ngoài lạnh lắm, vào đi.”
Trong nhà tất cả đều chỉnh tề gọn gàng ngăn nắp. Lò sửi tường cháy lửa, trên bàn hồ đào có vài quyển sách và ấm trà, làn khói như có như không, trên ghế sô pha có khăn quàng mà mẹ chưa đan xong, bên của sổ là từng khóm hoa nhài.
Bà cầm một chén anh đào nhỏ, đặt lên bàn: “Mới vừa hái xuống, chua chua ngọt ngọt.”
Anh đào vừa hái, bên cạnh còn có dấu vê taphong sương, cắn xuống nước chua ngọt tràn đầy vào khoang miệng.
Một con mèo đen chui vào lòng mẹ, mở to màu mắt xanh mã não nhìn chúng tôi. Mẹ một bên vuốt ve lông tơ mềm mại, một bên nói: “Em ấy thích ăn anh đào, cũng là loại này (?). Em cũng thích ăn chanh, cắt xong liền ăn trực tiếp, một chút cũng không sợ toan. Em ấy và mẹ hoàn toàn không giống nhau.”
Chúng tôi biết, “Em ấy” chỉ đó là vị “Hắc nữ vu” kia.
“Trước khi gặp được em mẹ giống như trang giấy trắng, trừ bỏ 《 Kinh Thánh 》, thêu thùa và múa ca, cái gì cũng đều không hiểu. Làm com gái của nam tước, điều duy nhất mà mẹ chờ đợi chính là vị hôn phu tương lai. Mà em ấy là học trò của ma pháp sư. Em ấy biết pháp thuật, lần đầu tiên gặp mặt, từ tai mẹ biến ra một đóa hoa hồng, ở chỗ phát gian tìm được một viên kẹo ngọt. Mỗi lúc mẹ buồn, đều có thể gặp được em ấy. Em dạy mẹ chơi bài Tarot, nói cho mẹ biết một ít ma thuật huyền bí, tay cầm tay mà dạy mẹ. Em ấy nói, em có thể thấy ‘ từ lực ’ của vạn vật, có thể thấy ‘ tơ hồng ’ trên người mẹ. Em còn nói, em có thể nói chuyện với mèo đen, em biết nhà mèo đen thích em, tương lai nếu em chết đi, liền sẽ biến thành mèo đen chỉ thích mẹ.”
Mèo đen trong tay mẹ vuốt ve phát ra tiếng rên, bà tiếp tục nói: “Không sai, em ấy là người da ngăm, nhưng mẹ chưa bao giờ thấy qua một cô gái da màu xinh đẹp đến vậy. Làn da màu nâu xinh đẹp, bóng loáng tinh tế, hai mắt sáng trong, đôi ngươi như nho đen, môi no đủ. Em tinh tế, cao gầy, nói chuyện, luôn là châm chước từ ngữ, thanh âm thong thả nhu hòa, giống chỉ cao ngạo, xinh đẹp như thiên nga đen. Nhưng bởi vì màu da, luôn có người tìm em gây phiền toái, bất tri bất giác, mẹ luôn che chở em ấy phái sau. Kỳ thật mẹ biết, em ấy rất kiên cường, một khi tức giận cũng thực có thể đánh, nhưng vẫn như cũ nhịn không được bảo vệ em, nghe không được người khác nói nàng một đinh điểm nói bậy.
Mười ba tuổi, gặp được em. Mười lăm tuổi, yêu em. Nhưng lại không dám nói cho em biết. Năm mười bảy tuổi, rốt cuộc, thừa dịp tửu lực thông báo.
Lúc ấy, em ấy bị dọa sợ ngây người, mặt đỏ hồng hệt như quả cà chua đỏ chín, vốn đang ở kể chuyện xưa tới, kết quả nàng hoàn toàn ở nói hươu nói vượn, nói muốn uống thủy, kết quả đem thủy đổ, ngày thường làm bộ làm tịch nói chính mình kinh nghiệm phong phú, kết quả mới hôn một cái nàng gương mặt, liền bụm mặt ngất đi rồi…… Em ấy thật sự là quá đáng yêu.”
Mẹ kể lại, trên mặt tràn đầy mỉm cười ngọt ngào mà tôi không chịu nổi nữa, rốt cuộc sau lại biến thành chú định thống khổ. Bà tiếp tục nói: “Tụi mẹ hạnh phúc hơn hai trăm ngày, sau đó, mẹ phải cùng cha lựa chọn hôn phu, cũng chính là cha con, Albert · Baal. Không có biện pháp cự tuyệt, vì thế tụi mẹ quyết định bỏ trốn, ai, cũng giống như hai đứa. Nhưng chúng ta…… Lại không may mắn đến vậy.
Còn chưa kịp chạy, đã bị bắt được. Mẹ nói với cha, mẹ không muốn cùng hắn kết hôn, mẹ đã có người mình yêu, nhưng mà ông ấy kiên quyết muốn mẹ chia tay. Mẹ cùng em ấy chia tay. Nhưng lại không quên được đối phương, em ấy tới tìm mẹ. Chúng ta trộm gặp mặt, hai năm, giấy vĩnh viễn bao không gói được lửa, hai năm, vẫn là bị phát hiện. Khi đó, mẹ đã mang thai con, Lily…… Bởi vì thân phận của mẹ, bọn họ sẽ không tổn thuơng mẹ quá nhiều. Nhưng em ấy thì không giống.
Nghe nói, trước khi em ấy chết, muốn đến tìm mẹ, ở ngoài cửa gọi mẹ, thế mà, một chữ mẹ cũng không nghe thấy……” Bà vẫn mỉm cười như cũ, thế nhưng mắt đã ửng đỏ, “Ở đường cái, em bị kéo lê trên chợ, nhiều người như vậy, biết bao cục đá……”
“Mẹ……”
“Không có việc gì.” Bà dùng khăn tay chà lau nước mắt, “Sau lại, mẹ bị cha con nhốt trong phòng, dùng các loại‘ phương pháp trị liệu’ nói trắng ra là tra tấn. Cái gọi là tiểu thư quý tộc ha, ha hả, kỳ thật cái gì cũng không phải. Hôm trước là lời của cha, hôm sau, là của chồng, cho dù bị ông ta hành hạ như thế nào mẹ cũng không có tư cách phản kháng. Em ấy không còn nữa, không ai có thể cứu mẹ. Mẹ không có năng lực chạy trốn, mẹ cũng chỉ có thể giả ngây giả dại. Ông ta cho rằng đã có thể hoàn toàn trói buộc mẹ, nhưng trên thực tế, không có, chỉ cần nắm giữ được tung tích của ông ta, là mẹ có thể tự do mà đi tới các trấn nhỏ ở địa phương.”
Người ở trấn nhỏ đồn đoán mẹ biến thành hồn ma khủng bố, lúc nào cũng rình coi người ta sinh hoạt, thật ra đều không phải, mẹ chỉ là đi dạo nơi nơi thôi.
“Ở trường học, người đưa con bóng chày, là mẹ sao?” Tôi hỏi. Tôi đã từng hoài nghi người kia là do tôi vọng tưởng.
“Là mẹ.”
“Kia, lần đầu tiên gặp gặp con, sao mẹ lại cắn con?”
“Lúc ấy, mẹ muốn gϊếŧ con.” Bà mềm nhẹ mà nói.
“……”
“Con đã lớn, mẹ cũng không sợ nói lời nói thật. Con là do ông ta dùng bạo lực cưỡng chế mà có, lúc mang thai con, mẹ đã dùng rất nhiều thủ đoạn để sảy thai, nhưng con thật sự ngoan cường. Đương nhiên, lúc sinh con, mẹ là mẹ của con, đương nhiên là yêu con. Nhưng mẹ biết, con, ở nơi có kẻ điên kia trói buộc, tại cái trấn nhỏ cổ hủ này, sẽ có được sinh hoạt như thế nào, sẽ gặp được những điều tàn khốc như thế nào, tương lai, nếu chết đi, không phải là loại thống khổ, ngược lại là loại hạnh phúc giải thoát.”
Muốn phản bác, lại nghĩ chính mình đã chết, cảm giác có chút buồn cười: “Đúng vậy, sau đó, cha cũng đem con nhốt vào nhà gỗ. Ông vận dụng các loại hành hạ, không tiếc đem con biến thành rối gỗ giật dây, cũng muốn đắp nặn con thành con rối gỗ trong lòng ông.”
“Ở trong lòng ông ta—— ở thế giới này trong lòng đàn ông, phụ nữ nên là thiên sứ, là vật phụ thuộc của đàn ông, phải thuận theo đàn ông. Nếu dám can đảm cãi lời, vậy là con bị điên rồi, con yêu cầu trị liệu, bị tra tấn thành bộ dáng gì cũng không tiếc.” Mẹ uống một ngụm trà, nói, “Loại người này của ông ta, sẽ bị trời phạt. A, đã bị rồi.”
“Lily.” Rebecca ở kêu gọi tôi.
Kẽo kẹt một tiếng, em đẩy cửa ra, vẫy tay gọi tôi đi qua. Mẹ gật gật đầu, châos nhận.
Cửa rộng mở, cổ hơi lạnh.
Cha đưa lưng về phía tôi, nằm trên ghế mềm. Tôi hít sâu một hơi, bước đến.
Trong bụng có rất nhiều lời muốn nói, muốn chất vấn, muốn khiển trách.
Nhưng mà khi thấy ông, một chữ cũng nói không nên lời.
Ông nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, hai mắt nửa mở, vô thần, nước bọt từ khóe miệng chảy ra, chảy xuống cả khăn lông. Cả người thường run rẩy một chút, dưới ông quần, là trống không.
“Đây là có chuyện gì?!”
Mẹ đi tới, ôm hai tay: “Khoảng thời gian trước, ông ta ra ngoài gặp tai nạn xe cộ, vào bệnh viện, đùi phải chặt đứt. Thân thể trở nên tệ, bệnh cũ tái phát, liền biến thành như vậy.”
“Cha!” Tôi hô.
Mà ông cũng chỉ là run rẩy một chút, không hề phản ứng.
“Ông ta choáng váng, không phản ứng. Đây là báo ứng ha, lúc ông ta tra tấn mẹ, căn bản không nghĩ tới có một ngày sẽ biến thành cái dạng này, sống chết lại bị người mà ông ta tra tấn chục năm trời quyết định.”
Tôi hẳn là căm hận cha, giống như kẻ đã gϊếŧ tôi - George. Mà có lẽ là bởi vì tôi đã chết, tôi luôn là có thể đứng ở nơi khác, rời khỏi mà quan sát tất cả. Nếu nói tội ác của cha tày trời thì hành động của ông cũng chỉ là sản vật mà trấn nhỏ này để lại, mà trấn nhỏ này cũng chỉ là một phần của thế giới này. Xem ở ông, ở thế giới này, ông cũng không phải hại người mà là nỗ lực cứu tôi. Cũng giống như George, hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ cũng có trách nhiệm của tôi, bởi vì tôi không yêu hắn, không thể tiếp thu việc hắn chạm vào, ngay từ đầu, đã là thất bại, là hôn nhân bị thao túng…… Như vậy, ta có thể tha thứ bọn họ sao?
Tôi ngồi xổm bên người cha, ngắm nhìn gương mặt già nua của ông, trong lòng một trận đau lòng.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay ông, gọi: "Cha.”
Mà ông vẫn như cũ hai mắt vô thần, không hề phản ứng.
Nhớ khi còn nhỏ, ông nghiêm túc mà ngồi ở bàn ăn đối diện, dạy tôi cách sử dụng dao nĩa. Khi tôi nói với ông mình có hứng thú với tâm lí học, ông sẽ cao hứng mà bế tôi lên, đem quyển sách thật dày của Freud đặt trong tay của tôi.
“Cảm ơn cha đã nuôi nấng con lớn lên, con yêu người.” Tôi nói, đến lại gần, hôn lên sườn mặt ông ấy.
Tôi nhìn ông, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà con không thể bào tha thứ những việc cha làm, thật xin lỗi. Về sau, chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không gặp lại, hy vọng cha cùng mẹ sống tốt với nhau.”
Nói xong, tôi rời đi. Lúc đi ra cửa, vậy mà nghe được âm thanh nức nở của cha, ông run rẩy, khóc thút thít, nháy mắt như biến thành một người xế chiều.
“Đừng… Rất xin lỗi…Con gái…… của cha”
※
Lúc sắp rời đi, Rebecca đi chuẩn bị một con thuyền, tôi hỏi một vấn đề cuối cùng: “Mẹ, sao mẹ gọi con là Lilith?” Là lúc bà đưa tôi bóng chày năm đó, vì cái gì nói “Con không phải là Lilith sao? Còn sợ cái gì”.
Lilith, tình nhân của Satan, ma nữ của màn đêm, đơn giản mà nói, chính là nữ ác ma phản loạn.
Bà nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp: “Nếu dùng thiên sứ và ác ma để phân chia hai người tụi con, con cảm thấy ai là thiên sứ? Ai là ác ma?”
Tôi không lên tiếng.
“Tùy tiện tìm một người hỏi một chút, đều sẽ cảm thấy con là thiên sứ, còn Rebecca là ác ma, đúng hay không? Nhưng mà mẹ vẫn luôn quan sát cả hai. Khi Jack rơi xuống nước, mẹ cũng đã thấy.”
Tôi hít sâu một ngụm khí lạnh.
“Lúc ấy, Rebecca khóc nức nở, con bé nom cực kì sợ hãi, mà con lại bình tĩnh đến đáng sợ, ngăn trở con bé tiếp tục tìm kiếm, con phát hiện tầm mắt của mẹ, mang con bé đi.”
“Tên nhóc bị đập đầu, trói trên cây là con mồi của con, không phải sao? Bởi vì con muốn thử tình cảm của Rebecca đối với con, cho nên con dụ dỗ thằng nhóc kia, làm con bé tức giận, đúng không.”
“Con thích bộ dáng con bé phẫn nộ vì mình, con nhiệt tình yêu thuơng bộ dáng con bé vì con mà điên cuồng, đúng hay không?”
“Ai cũng cho rằng, con là thiên sứ, con bé là ác ma, nhưng trên thực tế lại như thế nào?”
Tôi nhìn mẹ, cười, nói: “Mẹ, sao người nhất định phải phân chia thiên sứ và ác ma? Mỗi người đều có nhiều mặt tính cách, không phải sao? Không tồi, con có thể là thiên sứ, cũng có thể là ma quỷ. Đồng dạng em ấy cũng như thế. Chỉ là vì muốn cùng đối phương bêb nhau mà thôi, có gì sai đâu?”
Bà sửng sốt vài giây, ngay sau đó ha ha ha mà nở nụ cười: “Nếu là năm đó, mẹ cùng em ấy cũng giống các con như vậy, kết cục có thể hay không có điều bất đồng đâu?”
“Kết cục của con và em ấy, thật sự tốt hay sao?” Tôi nói.
Hai người ít nhất còn sống một người, chúng tôi thì chết hết. Đương nhiên lời này tôi sẽ không nói cho mẹ biết.
Rebecca tới, em kéo tôi lên thuyền.
Chào mẹ, trong lòng cảm khái vạn ngàn, bà chưa bao giờ làm việc ác, nói vậy có thể lên thiên đường ha, sau này chắc là không được gặp.
※
Con thuyền lung lay chạy trên sông, sương mù trắng xoá bốc lên, hai bên là bóng cây mênh mang.
Bỗng nhiên nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con, lúc này mới phát hiện trong nước lơ lửng một cái thau gỗ, trong đó có một bé gái người da đen. Thật là tạo nghiệt, vừa mới sinh không lâu, mắt còn chưa mở, trên đầu lác đác lưa thưa tóc.
“Không biết Jack có chuyển kiếp hay không.” Tôi nói.
Rebecca nhìn tôi, trầm mặc trong chốc lát nói: “Có lẽ là có.”
Con thuyền chạy về phía trước, tôi lên bờ, đem bé con đặt ở cửa viện phúc lợi. Ở sau bóng cây đợi một lúc, cửa nhà mở ra, một vị thái thái (?) đi ra, kinh ngạc mà bế bé con đang khóc thút thít lên, ở trong ngực an ủi, không bao lâu, một đám người thiện lương liền vây tới.
Như vậy là được rồi.
Lần thứ hai trở lại thuyền, lung lay, tôi ngày càng bình tĩnh.
“Rebecca, chuyện của em hoàn thành rồi sao?”
“Chuyện của em, chính là tìm được chị, hoàn thành tâm nguyện của chị, của chị thì sao?”
“Hoàn thành. Kia…… Kế tiếp là xuống địa ngục sao?”
“Vâng.”
Gió nhẹ từng trận ùa tới, hơi buồn ngủ nhịn không được nói: “Nếu chúng ta còn sống, sẽ làm những gì đây?”
“Chị muốn làm gì?”
“Cùng em…… Tại nơi đẹp nhất thế giới, chị vẽ tranh đánh đàn, em làm diễn viên, chị bồi em, chúng ta cùng nhau nuôi mèo nhỏ, chó con……”
“Mỗi ngày cùng nhau nỗ lực, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngủ.” Em nói.
“Thật tốt.” Tôi cảm thán, “Kiếp sau, còn có cơ hội không nhỉ?”
Lúc này đây, em không trả lời.
Đôi mắt chua xót mà khó chịu, tôi cố nén đưa lưng về phía em, nhìn sâu trong sương trắng: “Nghe nói, dưới địa ngục có một con sông, ven bờ có nhũng đóa mạn sa châu xinh đẹp dị thường, chúng ta sẽ nhìn thấy chăng?”
“Có lẽ. Nhưng mà đi đến đó còn khá xa, giờ hãy ngủ một giấc đi, Lily.”
“Được.”
Con thuyền ở trong nước nhộn nhạo, lung lay, tiếng ca của Rebecca vang lên, mềm mại như vậy.
Rõ ràng biết hiện giờ chỉ còn lại chết và thể xác, trước mặt là địa ngục nhưng cả người lại thả lỏng một cách thần kì. Tiếng ca của Rebecca vang vảng bên tai, ngẫu nhiên dịu dàng mà vuốt tóc tôi, quá thoải mái.
“Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng của em. Một bó bách hợp, một bó hoa hồng. Chờ chị tỉnh lại, em đều cho chị.”
(Khúc này mình đổi cách xưng hô để phù hợp với tình cảnh hiện tại ^^)
——To be continued