Chương 2: Em ấy

【 gần đây, tôi thấy em ấy. 】

Đúng 7: 00 rời giường, đứng trước gương trang điểm, rửa mặt, hóa trang.

Phấn nền làm làn da càng tinh tế, nhưng mà, tròng trắng đầy tơ máu kia không cách nào xóa được, trước mắt cũng chỉ có thể điểm một ít màu đen lên, cổ bên phải có vô số vết sẹo, dù có đắp thêm bao nhiêu lớp cũng không thể che đậy.

Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt xa lạ nhợt nhạt trong gương, vuốt ve phần sẹo trên cổ, thầm nghĩ có nên xăm một thứ đẹp đẽ nào đó lên không -- chẳng hạn như, hoa hồng?

Đột nhiên, tôi thấy em.

Như cơn ác mộng dưới nước nhiễm màu tím mực, từ trần nhà rơi xuống, tí tách -- ở phía sau tôi mở ra.

Thấy em trong gương, màu tím chi uyên, lạnh như băng, hai tay mềm mại ôm lấy cổ tôi, xoa xoa vết thương.

Giống như bị rắn chạm vào, lạnh đến thấu xương.

Lông tơ thẳng dựng, cảm giác ghê tởm từ dạ dày xông lên khoang miệng.

Sau trận nôn khan, ảo giác biến mất.

Trong gương chỉ có tôi, một người phụ nữ 23 tuổi đã kết hôn tên là Lily.



Nấu cơm, gọi chồng George rời giường.

Tôi gõ cửa phòng anh ấy ngủ: "Anh yêu, mau rời giường! Bữa sáng hôm nay có bò bít tết mà anh thích nè."

George thích bò bít tết, ghét rau dưa. Vì sửa thói quen kén ăn này của anh, tôi phải đem rau dưa trái cây ép thành nước cho ảnh uống.

Hơn nửa ngày, mà ảnh vẫn không trả lời. Tôi gọi thêm một lần. Ảnh quả thật giống như là đứa con nít, ngủ nướng thật giỏi, rõ ràng còn lớn hơn tôi những mười tuổi.

George từng là thầy giáo cao trung. Sau khi được người nhà cho phép, anh cùng tôi đi thành phố A. Khi tôi lên đại học, cha dựa vào quan hệ cho anh ấy vào làm ở một công ty không tồi ở thành phố A. Anh luôn luôn chăm chỉ còn có tài, liên tục lên chức, hiện tại có chút thành tựu.

Tôi một bên ăn bữa sáng, một bên chờ.

Radio phát tin tức, giọng của người chủ trì nam vang lên: Hoan nghênh nghe tin tức đài XX, tôi là Tony, hôm nay là ngày e tháng 6 năm 1935. Tổng thống Roth......

Mãi đến 8:20, ảnh mới lao tới, liên tục nói " Đến muộn rồi! Đến muộn rồi!"

"Ăn sáng xong rồi đi!" Tôi nói.

"Không kịp đâu! Muộn lắm rồi!" anh ấy cực kì sốt ruột.

"Thế sao không chịu dậy sớm mười phút, ít nhất cũng lấy một cái sandwich ăn tạm đi!"

Anh không lấy sandwich, dùng khuỷu tay kẹp bao lập tức lao ra phòng.

Cơm nước xong, rửa chén, đi làm.

Đi tàu điện ngầm, tiếng ồn làm đầu tôi choáng váng. Tôi phải dựa vào cánh tay để chống đỡ, nghỉ ngơi một lát.

Ở bên trong, có người mẹ trẻ tuổi, trẻ con hoạt bát, người đàn ông trung niên đang ngủ say...... Thật nhiều hành khách, thật ồn ào, mọi thứ trước mắt ngày càng mông lung, mang theo sắc màu lạnh xanh biếc cùng với những sinh vật phù du trong suốt.

Tầm nhìn càng mơ hồ, đột nhiên, tôi lần nữa nhìn thấy em.

Rõ ràng là vậy.



Cách nửa thùng xe, em nở nụ cười giảo hoạt với tôi.

Làn da ấy trắng đến lóa mắt, cổ bên trái những đoa hoa hồng đỏ tươi hơi đong đưa.

Đám đông ồ ạt lắc lư theo chiếc xe, hơi thở em nương theo vách xe, chậm rãi đi đến chỗ tôi. Từ từ bắt lấy mũi chân tôi, gấp đến nổi mà quấn lấy hai chân tôi, bắt đầu bò lên trên.

Giống như bị rót thuốc mê, da đầu tê dại, hơi hơi run rẩy, lại sinh ra ảo giác.

Trong phút chốc, chiếc xe biến mất.

Tôi chỉ thấy em, mặc một chiếc váy liền áo màu xanh đã phai màu có chút cũ nhát, tay cầm lưỡi hái, cười với tôi. Mùa hè nóng bức, ve kêu râm ran. Tôi ngửi được mùi rơm rạ, hòa với mùi hương trên em tạo ra hương thơm lạ lùng.

"Lại đây." Em dùng cặp mắt màu tím nhìn tôi, nhẹ giọng nói.

Dạ dày quặn đau, ngay sau đó cảm giác ghê tởm tràn lên cuống họng.

Sợ ói ra xe, tôi chạy nhanh xuống.

Tôi làm ở công ty T, công tác thanh nhàn, không cần cùng người ta có quan hệ phiền phức.

Buổi sáng làm chút chuyện chính, giữa trưa đi làm cơm, buổi chiều vuốt vuốt cá, khi tan tầm, đi chợ mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, nhắn tin cho Geogre, chờ ảnh về ăn cơm.

Chỉ là George không nhận điện thoại. Đến tận 11 giờ mới về, say khướt, trên người còn có mùi nước hoa của phụ nữ.

"George, tại sao giờ anh mới về? Em đợi anh lắm rồi đó!"

" Muốn ói"

"Đừng ói ở cửa"

"Ọe"

" Thật là, anh đã đi đây vậy hả? Đã không nhận điện thoại rồi còn không biết đường mà nhắn tin nữa"

"Lily..."

"Làm sao vậy? Sao lại ngủ rồi!"

Tôi cho rằng ngày hôm sau anh ấy sẽ về nhà sớm hơn một chút, ai nhè, hơn nửa đêm mới về trên người còn có mùi sữa tắm của khách sạn.

Tôi thật sự không rõ. Ba tháng trước, cũng vì nguyên nhân này mà cả hai cãi nhau túi bụi, cuối cùng anh ấy thề sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Hiện tại sao lại thế này?

Sáng ngày thứ ba tôi hỏi, thế mà anh ta làm lơ tôi, vừa mở cửa là đi luôn.

Tôi quyết định theo dõi ảnh. Sau khi tan tầm, anh cùng bạn bè đi ăn cơm, sau đó tiến vào một quán rượu. Anh cùng các bạn mình kề vai sát cánh, uống như lia lịa. Khi say, liền chạy lên sân khấu cướp microphone, vướt xuống đất, dưới ánh đèn chói mắt, cởϊ qυầи áo, đùa giỡn cô gái bên cạnh.

(bị cắm sừng như vầy thế nên mình thay đổi cách xưng hô lại)

Hắn đè cô gái lên bàn, cởi bỏ thắt lưng.

Tôi không thể miêu tả sự tức giận của bản thân, cầm lấy ly rượu mà phang vào đầu hắn ta.

Tiếng hét chói tai, pha lê vỡ nát rải đầy sàn.

Máu từ đầu hắn chảy ra, chảy dọc theo trán, ngẩn người trong chốc lát, ngây ngốc nhìn tôi.



Có lẽ hắn không nghĩ đến việc bị tôi thấy được, bị dọa sợ, hai mắt trừng lớn, bò từ trên người cô gái quần áo xộc xệch kia xuống, ôm lấy chân tôi, quỳ trên mặt đất mà khóc lóc cầu xin sự tha thứ: " Thật xin lỗi.... Em yêu... Anh... Anh sai rồi... Anh đáng chết... Anh khốn nạn... Lily... Lily... Xin em... Hãy tha thứ cho anh... Lúc đó anh uống nhiều quá... Anh... Huhu... Anh đáng chết... "

Tôi thật sự chán ghét hắn như vậy.

Nếu sớm biết như vậy, vì sao còn dám ra ngoài làm loạn.

Tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi, hắn còn không mất mặt, mắc gì tôi phải thấy vậy.

Hiện tại, trừ việc hơi mập, khuôn mặt vặn vẹo trước mắt này thật xa lạ.

Tựa hồ không nhớ nổi khuôn mặt hấp dẫn tôi khi ấy.

Rõ ràng, khi gặp nhau ở đình viện tôi đã thích hắn.

Ngày đó, tôi một thân váy trắng ngồi chơi cạnh những khóm hoa tử la lan xanh xanh tím tím, ngồi xổm ở đấy quan sát "Đôi mắt của ác ma" trong lời đồn. Hắn đứng trước mặt tôi, nói: " Tóc em tựa như ánh mặt trời, làn da trắng nõn, y như là thiên sứ vậy."

Tôi nhìn hắn, nhìn chúng tôi được bao vây giữa hàng vạn đôi mắt của ác ma, bỗng nhiên động tâm.

Giờ nghĩ lại, có lẽ, thứ hấp dẫn tôi không phải là hắn ta, mà là những khóm hoa màu tím xanh sau lưng hắn.

Nghĩ như vậy, trong đám người ồn ào ở quán rượu, tôi lại thấy em.

Mặc một chiếc váy dài màu tím xanh, một cái khóa đai lưng dài bằng lóng tay ở phần eo, dẫm lên phần màu đen cao cùng (?) Tóc dài màu đậm hơi cong lên, môi và đóa hoa hồng trên cổ-đỏ sậm.

Em dựa vào người đàn đang trầm mê bên cạnh, nói cái gì đó, nhìn tôi không dứt.

Khi thì lẩn mình trong bóng tối, khi thì xuất hiện một cách diễm lệ. Hệt như yêu nữ trong đêm.

Tôi không muốn nhìn em, cố ý nhìn chỗ khác.

Mà dù không nhìn, tôi cũng biết em đang nhìn tôi.

Đung cặp mắt màu tím hiếm có kia, nhìn tôi.

Nói với tôi điều gì đó.

Cuối cùng em nâng tay lên, vẫy tay với tôi, vòng tay màu bạc sáng long lanh.

Tôi hoàn toàn có thể làm lơ, chỉ là tôi lại không khống chế được mình, giống như trước kia.

Đầu óc trống rỗng, như bị cô ta thao túng, tôi đá George ra, đi đến chỗ cổ.

Đi đến trước mặt em, bừng tỉnh hỏi: "Em là thật, hay là là giả. "

Em ấy đẩy người đàn ông bên cạnh ra, ôm chặt tôi, nước mắt rơi tí tách khuyên tai lay động, phát ra tiếng rất nhỏ.

Hơi thở ấy vừa lạnh vừa thơm, mỉm cười hỏi: "Chị tưởng là giả sao, đồ ngốc?"

Rõ ràng cả người đều nổi da gà, rõ ràng sợ đến tê dại da đầu, rõ ràng cản giác ghê tởm đã tràn lên cuống họng.

Chỉ là tôi không muốn đẩy em ra, gắt gao ôm lấy, không thể tin được người luôn ở trong mơ lại xuất hiện trước mắt.

"Rebecca, đã lâu không gặp! "

"Cuối cùng đã tìn thấy chị, Lily của em. "

- --To be continue