Chương 19: Gặp quỷ

George từng là giáo viên hồi cao trung của tôi, là thầy dạy toán, vừa vào khóa của hắn, ấn tượng là một nam nhân cao gầy mang kính, ngẫu nhiên sẽ giúp tôi thu tác nghiệp, còn lại không có ấn tượng lắm. Cẩn thận nghĩ lại, sự yêu thích dành cho hắn trong tiềm thức rất mông lung, dường như người nào đó cố tình dùng một khối đồng sắc bất đồng khâu vào, bỗng nhiên liền xảy ra.

Khi đó, tôi đang ngồi trong biển hoa tử la lan, ngồi xem “Đôi mắt của ác ma”trong lời đồn. Ngẩng đầu, liền thấy hắn ngồi trong đình viện, vạt áo trắng di động, giương mắt nhìn tôi. Hắn đi tới chỗ tôi nói: “Tóc em như ánh mặt trời, làn da trắng đến trong suốt, thật là giống với thiên sứ.”

Đại khái khi nhìn vào mặt hắn, dù ở góc cạnh nào đều thấy quen thuộc, tâm động cảm giác, bất kể là nâu thuẫn phát(?), khóe mắt hoa văn, tròng đen thâm lam, cầm hồ tra, âm thanh kích động, tất cả tất cả đều giống trong mơ. Có âm thanh nói với tôi: Cô đã luôn chờ người này.

Nhưng mà, nếu, tình yêu của tôi, là do cha cố tình thôi miên để thao túng? Nếu, tôi và hắn kết hôn, gần là kết quả của việc thao túng?



Rebecca yêu cầu về nhà em thuê trước, sau đó lại tìm tôi. Tôi đang ngồi trong phòng thay giày.

Đi được vài bước, phát hiện một chiếc giày cao gót màu bạc, váy dài rơi xuống, không phải của tôi, cũng không phải của Rebecca. Tôi nghe được tiếng trêu đùa từ sâu trong yết hầu phát ra.

Máu tôi đọng lại, tôi nhanh chóng đi tới ngọn nguồn của âm thanh. Cửa phòng ngủ của George vẫn chưa đóng, trên giường, hắn ôm một cô gái xa lạ, vùi đầu vào ngực cô ta……

Đá văng cửa phòng, George lập tức lao xuống giường, sợ tới mức mặt tái nhợt lại lên tục la“Quỷ”, “Quỷ”! Náo loạn nửa ngày, thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cả người thịt mỡ chấn động, nồng đậm mùi hôi của rượu: “Lily…… Anh thật sự xin lỗi em! Tha cho anh đi! Anh sai rồi! Tha cho anh đi mà!” Như tái hiện lại“Hiện trường bắt gian” trong quán rượu.

Cô gái kia chạy trốn sang một bên, dùng chăn bao lấy thân thể, bực dọc nói: “Khốn nạn! Chẳng phải anh nói mình còn độc thân sao?!” Lúc sau, nàng mặc xong quần áo, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi.

Tôi không biết nên dùng biểu cảm nào để đói mặt với sự chật vật của hắn, muốn cho hắn một cái tát nhưng nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi lại không muốn chạm vào. Lần đầu tiên nhà tôi bốc toàn mùi ghê tởm. Tôi đi qua mở cửa sổ, gió lạnh phả vào, lập tức bình tĩnh không ít.

“Đã bao nhiêu lần rồi? Tại sao hả?” Tôi đứng trước cửa sổ, hỏi.

“Anh sai rồi! Anh thực xin lỗi em! Tha cho anh đi! Anh uống nhiều quá!……” Tên này chỉ biết nói vài câu như thế này.

“George, anh biết cha dùng phương pháp thôi miên đáng ghét kia với tôi phải không?”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trợn tròn, như cực kì khϊếp sợ: “Em…… Em……” Lúc này không cần trả lời, cũng biết đáo án.

“Cho nên năm đó, anh cùng cha hợp tác với nhau? Làm tôi gả cho anh?”

Mặt hắn trướng đến đỏ bừng, liên tục lắc đầu: “Không! Anh không biết…… Ít nhất ngay từ đầu anh không biết! Lily, anh đối với em là sự thật, anh vẫn luôn yêu em, năm em mười ba tuổi, anh đã gặp em một lần, em là thiên sứ đẹp nhất mà anh từng gặp…… Anh vẫn luôn đợi em lớn lên, sau đó vất vả lắm mới thành giáo viên cao trung của em, anh vẫn luôn tìm cách thu hút em, thường tìm cơ hội tiếp cận em, đáng tiếc em hoàn toàn không để ý…… Thư tình anh gửi em bị cha thấy được, anh đã chuẩn bị tâm lí để nói rõ (?), lại không nghĩ đến ông ấy mới anh đến nhà. Sau khi biết được thành ý của anh, ông ta ra điều kiện duy nhất chính là ảnh ảnh và ghi âm……”

“A.” Ngôn ngữ và hình ảnh ám chỉ, tự nhiên yêu cầu ảnh chụp và âm thanh. Nói vậy cha thành công dùng thuốc gây ói với ảnh chụp của Rebecca làm tôi hình thành phản xạ “Rebecca - nôn mửa” lại lợi dụng thuật thôi miên với tôi mà ám chỉ “Yêu George”.

“Thật là hao tổn tâm huyết nha.” Tôi cười nói, “Kia, anh cũng nên giải thích một chút, nếu anh yêu tôi như vậy, vì sao lại đi nɠɵạı ŧìиɧ liên tục?”

Vừa tới vấn đề này, hắn lập tức kích động mà đứng dậy, mặt đỏ bừng: “Sao cô không tự hỏi chính mình đi chứ! Lily! Tôi yêu cô như vậy! Nhưng mà cô không cho tôi chạm vào, tôi cũng là đàn ông bình thường, tôi cũng có nhu cầu, tôi chỉ có thể……”

“Chỉ có thể đi tìm phụ nữ bên ngoài.”

“Anh sai rồi anh thật sự sai rồi! Anh không cố ý đâu! Ngày đó anh thật sự uống nhiều quá, anh không muốn gϊếŧ em, thật sự không phải cố ý gϊếŧ em! Xin em buông tha cho anh đi mà! Cầu xin em!!”

Hắn một bên khóc một bên xin tha, bỗng nhiên não bộ trống rỗng, lông tơ cả người đều dựng đứng.

“Cái gì? Gϊếŧ tôi? Anh?”



Hắn bò lại chỗ tôi, nước mắt nước mũi tèm nhem: “Thật xin lỗi! Đó là chuyện ngoài ý muốn! Lúc ấy anh chỉ muốn dọa em, nhưng lại uống quá nhiều, phản ứng lại đây thời điểm đã cắt lấy đi…… Anh là phạm nhân! Anh đã hại chết em! Bởi vì hận anh, nên em mới biến thành quỷ, không chịu lên thiên đường, anh thật sự xin lỗi em, anb là tên đáng chết, Lily, em muốn làm gì anh cũng được…… Nhưng mà anh còn muốn sống…… Tha cho anh đi mà……”

Tôi lập tức chạy đến trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.

Mặt tái nhợt, mắt tiền tụy, bên phải cổ có hình xăm hoa hồng, lên một chút cũng không thể nào che hết vết thương. Nháy mắt, đầu choáng váng não trướng, tôi đỡ bàn trang điểm, chậm rãi ngồi xuống đất, ký ức hỗn độn xông vào não——

Trong nơi xa hoa trụy lạc, tôi theo dõi George. Hắn một bên uống rượu, một bên trêu đùa người phụ nữ trong ngực.

Trong phòng, tôi và George cãi vảmột trận. Hắn tiếp tục uống rượu, tôi cản trở. Hắn quăng ngã nát bình rượu.

Hắn cầm mảnh vỡ cắt cổ tôi.

Một mảng đỏ tươi, tôi ngã xuống đất.

Hắn vừa khóc vừa kêu, sau đó vẻ mặt chết lặng mà đem tôi kéo vào tầng hầm ngầm.

Phanh đông, phanh đông, hắn phá gạch. Phần phật phần phật, hắn trét xi măng. Hắn đem tôi giấu vào trong bức tường xi măng.

Sau đó cả thế giới một màu đen nhánh nhuộm màu tuyệt vọng.

Tôi hỏi: “Anh gϊếŧ tôi khi nào?”

“…… Ba…… Hơn ba tháng trước……”

“Chúng ta lần cuối gặp mặt là khi nào?”

“Mười ngày trước, rượu, quán rượu…… Anh không nghĩ tới em vậy mà biến thành…… Biến thành……”

“Nhưng mà trong trí nhớ của tôi, trước quán rượu, chúng ta vẫn luôn sinh hoạt bình thường.”

“Kia không có khả năng…… Ba tháng trước em đã…… Thật xin lỗi……”

Ha, thì ra là thế, tôi cuối cùng cũng minh bạch. Trước khi Rebecca gặp tôi, tôi cũng đã chết đi. Như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích.

Đại khái hơn ba tháng trước, George nɠɵạı ŧìиɧ, tôi cùng hắn cãi vả, bị hắn gϊếŧ hại, chôn trên tường xi măng dưới tầng hầm. Mà tôi đã biến thành ma, buồn cười nhất chính là lại quên mất bản thân đã chết, cũng quên hết trò khôi hài của George bị gϊếŧ chết, vẫn như cũ mà ngu xuẩn tiếp tục quy luật nhàm chán—— rời giường, nấu cơm, giặt quần áo, đi làm, mua đồ ăn…… Thế nhưng lại không phát hiện, bản thân không hề nói chuyện với bất kì ai. Ví dụ như thế này:

[Sắp tới 8:20, hắn mới lao tới, liên tục nói ‘ Đến muộn rồi! Đến muộn rồi! ’

‘ Ăn sáng rồi đi! ’ đi nói.

‘ Không còn kịp rồi! Đến muộn mất! ’ hắn cực kì sốt ruột.

‘ Cho nên sao không chịu dậy sớm mười phút chứ, ít nhất lây thâm miếng sandwich đi! ’]

Trừ tiếng của tôi hơi không khỏe. George vẫn chưa đáp lại, chỉ là lầm bầm vài tiếng. Đương nhiên hắn cũng không có khả năng ăn sandwich do một con quỷ làm.

Theo George, tôi lần đầu hiện hình, là lần “Bắt gian” ở quán rượu, trách không được hắn bị dọa sợ, lúc ấy tôi còn tưởng hắn sợ là do bị tôi bắt gian tại trận thì ra là vì gặp quỷ.



Cuối cùng cũng hiểu khi đến tần hầm gặp một người phụ nữ điên đầy máu, người nọ chính là tôi nha, hơn nữa không chỉ điên thôi cũng đã chết rồi.

Mà lúc sau, tôi nhìn như có thể cùng người tiếp xúc, trên thực tế xem như hoạt tử nhân (?) sao?

Bỗng nhiên, vài âm thanh quỷ khóc sói gào, George đang không ngừng lùi lại, sợ tới mức không ra hình người. Lúc này mới thấy Rebecca trong miệng ngậm điếu thuốc, dẫm lên giày cao gót đi tới chỗ hắn, căn bản không cho hắn thời gian chạy trốn, một chân đạp lên mu bàn tay nghiền áp, cười vui vẻ: “Vừa tới cửa liền đυ.ng tới thân mập của mày, chơi vui không?”

Giờ này khắc này, tên này còn dám cầu xin tôi: “Em tha anh đi, Lily…… Cầu xin em mau ngăn cản ả…… Ả…… Ả sẽ gϊếŧ anh! Ả muốn gϊếŧ anh!”

Tôi nhìn về phía Rebecca. Rebecca vô tội mà xua xua tay: “Em cái gì cũng không biết.”

“Trước kia mày liền gϊếŧ tao một lần…… Không thành công…… Lần này…… Là mày tìm người dụ dỗ tao! Mày muốn tao chết đuối! Đồ tội phạm! Mày…… Ai u……” Hắn giống như con heo sắp bị làm thịt, hắn la cái gì tôi cũng không nghe rõ.

“Lily, hiện tại em ngứa chân, muốn đá người, có thể đá gã chứ?” Rebecca sung sướиɠ hỏi.

“Tùy ý.”

Tôi ra khỏi phòng, đóng cửa.

Mở TV ra, vừa vặn là một phim hoạt hình. Tinh linh nhỏ bay lượn trên bụi hoa, bé con ở phía sau đuổi bắt, âm nhạc vui tai tràn đầy khắp phòng, rất mau đã che lấy tiếng rên la.

Hữu nhĩ vẫn luôn vang đều, ríu rít, rất nhanh tràn đến tả nhũ. Tôi ngồi trên sô pha, nhìn tay tái nhợt của mình, mạch máu xanh lá dưới da mỏng, lạnh băng, không hề có sinh khí. Giống như hết thảy đều là ảo giác không có thật.

R

Khiebecca đi ra, ngồi ở trên sô pha, đem tàn thuốc ném vào gạt tàn, thong thả ung dung mà dùng khăn tay lau vết máu trên giày.

Tôi nhìn màn hình trắng đen nói: “Rebecca, chị đã chết.”

Trên mặt em không hề ngoài ý muốn, nói: “Em biết.”

Nhưng mà điều này làm sự trấn tĩnh của tôi sụp đổ, tôi bắt lấy bả vai em, liên tục nói: “Em biết?? Em biết từ khi nào? Sao em có thể thấy chị? Vì sao cả em và chjj……” Đầu càng ngày càng loạn.

“Ngay từ đầu sẽ biết. Báo chí đăng tin chị mất tích, em tìm được chị rồi, đúng hơn là linh hồn của chị.”

“Sao em biết được?”

“Em đương nhiên có thể.” Rebecca cười, em nghịch que diêm trong tay, hoa văn, thổi tắt, minh minh diệt diệt, “Bởi vì, em cũng đã chết nha.”

“Cái gì?”

Que diêm tắt, em mỉm cười, ánh mắt dừng ở khoảng không âm u: “Năm em mười sáu tuổi ấy, cũng đã bị chị gϊếŧ chết nha, chị Lily.”

——To be continued

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua mới vừa về nước, liền kéo dài hôm nay đổi mới. Lần sau đổi mới vẫn như cũ là chủ nhật.

Các tình tiết rất đơn giản, các đại gia có thể đoán được kết cục chưa?