Rebecca uống một ngụm cà phê nóng, nước mưa trượt trên cửa, em chậm kể lại nhũng chuyện tôi đã quên: “May mắn là vết thuơng của em cũng không nghiêm trọng đến vậy, nằm ở bệnh nửa tháng, là có thể xách gậy đứng lên. Trong khoảng thời gian này, chị vẫn luôn cẩn thận chăm sóc em. Sau đó chúng ta bị cảnh sát trục xuất về trấn Mead. Hai ta cầu xin bọn họ, muốn gặp trưởng bối trước, sau lại đến hoa viên bí mật, bọn họ đồng ý.
Lúc đó đã qua một tháng, trời giá rét. Chúng ta cùng giám thị vào rừng. Trên đầu tóc, lông mi đều dính tuyết. Sóc ở trên cây lăn lộn, hai ta trên con đường đầy tuyết, tay trong tay.
Chị nói hẳn là sẽ bị cha nhốt chị một thời gian, nhưng khi ông ấy thả chị ra thì hai ta có thể ở cùng nhau chơi đùa. Em nói có thể dì nhỏ sẽ mang em đi mất nhưng em nhất định sẽ trở ve éc tìm chị.
Sau đó, chị bị mang đi. Em cũng bị dì nhỏ đem đi mất.
Ở thiết tư, bọn họ nghiêm khắc giám sát e., dì nhỏ kiên quyết không cho về trấn Mead, không cho em gọi điện thoại, viết thư, thậm chí không cho em tiền tiêu vặt, em không được đi làm thuê, em không có tiền mua vé xe. Mỗi ngày em đều rất nhớ chị, rất muốn về trấn Mead tìm chị, nhưng em cần phải nhẫn nại. Em nỗ lực khôi phục thân thể, tăng cường rèn luyện, ước chừng nhẫn nại bảy tháng, lúc chân em tốt lên nhân lúc mọi người không chú ý, trốn đi.
Em không có tiền mua vé xe, chỉ có thể trốn vé, không thì đi bộ, hỏi thăm ven đường. Hơn hai mươi ngày, quần áo hỏng, giày cũng hỏng rồi, những thứ đó đều không quan trọng, cuối cùng em cũng về tới trấnMead.”
Rebecca giương mắt nhìn tôi, dường như đang nằm mơ: “Trong tảng hoa điền cuối cùng em đã thấy chị, Lily. Nhưng mà, chị biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi lắc lắc đầu.
“Em tiến lên ôm lấy chị, chị đẩy em ra mặt đầy chán ghét, chị ói.” Em mỉm cười kể lại“Nôn đến trời đất tối sầm, bên cạnh George của chị, cho em một cái tát, rất đau, hét thẳng mặt em: Cút!”
Tôi không thể tin được: “…… Sao có thể, chị không có khả năng đối với em……”
“Em lúc ấy cũng không tin nha. Cho nên em một lần lại một lần mà tìm chị, mỗi lần nhìn thấy em, mặt chị tràn đầy sự chán ghét, giống như nhìn thấy quỷ, nếu mà đυ.ng tới chị, chị liền sẽ nôn. Một lần không cẩn thận bị cha chị phát hiện, làm cho một thân toàn vết roi, cũng may thân thể em tốt, khôi phục nhanh.”
“……”
“Lúc ấy em không thể nào tiếp thu được, em ở hoa viên bí mật đợi chị, vẫn luôn chờ chị. Chị cũng đã đến rồi, cùng với George. Chị hôn George. Chị nói, chị yêu gã. Sau đó, em đại khái chắc liền điên rồi.”
“…… Rebecca, chị……”
“Sau lại hết thảy, chị đều biết. Chị và George cùng nhau đi dạo trong thành phố, chị học đại học, sau đó hai người kết hôn.”
“Rebecca…… Thật xin lỗi……”
Em nhìn tôi, chậm rãi thở dài một hơi.
Đi tới, ôm lấy tôi, thấp giọng nói: “Lily, em nói cho chị chuyện này không phải vì trách chị. Khi đó em quá yếu ớt quá ngu ngốc, em hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, một lòng cho rằng chị phản bội em, lại không phát hiện, chị phản ứng khác thường, kì quái đến nhường nào, thật xin lỗi, lúc ấy không thể bảo vệ chị cho tốt!”
Đầu tôi ngày càng khó chịu: “…… Vì sao chị lại nghĩ không ra? Từ khi sự kiện ở công viên giải trí bắt đầu, chị liền nghĩ không ra, hoàn toàn không nhớ rõ em có đi tìm chị. Theo trí nhớ của chị, khi về nhà, bị phụ thân nhốt trong phòng mấy ngày, sau đó chị liền gặp gỡ George……”
“Bị nhốt ở trong phòng?”
Tôi sửng sốt, đầu bỗng nhiên đau từng trận. Trong nháy mắt, tôi như nghe được tiếng khóa cửa nặng nề.
Tôi nhìn người phụ nữ điên khùng chạy loạn chạy trong phòng, bà vứt tất cả mọi thứ, quăng ngã mọi thứ, bà quăng hỏng ghế, trên tường còn có dấu tay của bà, nơi nơi đều là máu, bà ôm đầu khóc rống: Cứu mẹ! Cứu mẹ!
Tôi đi đến chỗ bà. A, bà chính là men Catherine của tôi.
Mặt bà đầy nước mắt vươn tay với tôi. Tôi nắm lấy tay mẹ.
Mà lúc đó, vậy mà tôi biến thành bà! Cả người vết thuơng chồng chất nằm trên đất, đau đến chết lặng, móng tay đều nát, quần áo rách tung toé. Mẹ cuối người dùng sức ôm lấy tôi, khóc thút thít gào thét: “A Lily! Lily! Con của mẹ! Con của mẹ! Sao con lại biến thành thế này! Cái tên súc sinh kia! Súc sinh!!”
Lily! Lily!
Rebecca ở kêu gọi tôi, tôi có chút hoảng hốt mà nhìn em, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ, vuệc chị mất trí nhớ là bởi vì cha đã làm gì đó sao?”
“Chị có khỏe không? Nếu lập tức nhớ quá nhiều thứ cơ thể sẽ không chịu nổi!”
“Chị chịu được!”
“Trước khi gặp chị em từng gặp qua Mary.”
Mary, hầu gái nhà tôi, khi tôi rời trấn Mead liền nghỉ việc.
Rebecca từ trong bao lấy ra mấy tờ giấy nhăn nheo, đưa cho tôi: “Đây là bà viết, chị hẳn là có thể nhận ra bút tích của bà ấy phải không?”
Xác thật là Mary viết, tự thể nghiêng lệch đến lợi hại, tự đuôi hướng về phía trước câu, còn có không ít chữ sai. Là nàng viết. Rebecca ở trang giấy thượng đánh dấu tự hào, ta theo thứ tự xem.
1929 năm tháng 1 ngày 10
Có tin tức của tiểu thư, mình vui vẻ đến mức không thể đứng dậy được, mẹ liền nói với mình, mỗi gia tốc đều có bí mật của riêng kình, chúng ta chỉ là hạ nhân không thể tò mò. Nhưng mà mình là nhìn tiểu thư lớn lên, tiểu thư giống như con ruột của mình, nếu cô ấy bị lão gia nhốt lại, muốn đối xử với cô ấy như phu nhân thì mình thật sự không chịu nổi! Thượng đế, xin người hãy giúp tiểu thư, muốn chạy trốn thì hãy chạy đến nơi thật xa, không cần trở lại!
1929 năm tháng 1 ngày 15
Hôm nay tuyết rơi rất lớn, tiểu thư đã trở lại, cô ấy cùng cô nhóc kia bên nhau. Sớm biết sẽ như vậy, mình nhất định sẽ ngăn cản cả hai! Cả hai thật sự không hiểu hậu quả như thế nào…… Lão gia bị điên rồi, tiểu thư không nghe lời, ông vứt toàn bộ đồ mà cô nhóc kia tặng, muốn nói chuyện với dì nhỏ của cô ấy, lại không thành công, liền nhốt mình trong phòng, cũng không đi làm. Vừa nghe nói tìm tiểu thư được rồi, nửa đêm thường nghe được tiếng cười của ông. A Bố nói, nhất định là mình nghĩ nhiều, lão gia thương tiểu thư như vậy, sao có thể làm vậy…… Nhưng mà, chẳng lẽ hắn đã quên, năm đó lão gia cũng yêu phu nhân như thế nào, sau đó chẳng phải làm vậy suốt mười mấy năm…… A, lão gia gọi mình.
1929 tháng 1 ngày 16
Tiểu thư bị nhốt ở trong phòng, còn tốt. Mỗi ngày lúc cho cô ấy ăn cơm, mình luôn tận dụng mọi khả năng mà trò chuyện cùng. Thật là một đứa trẻ đáng thương, ai!
1929 tháng 1 ngày 20
Mình biết mà! Mình biết mà!
Lão gia mang tiểu thư qua sông, tiểu thư không có trở về!
Phu nhân đã điên rồi, hiện tại cũng muốn làm tiểu thư điên luôn sao, tiểu thư chỉmới 17 tuổi thôi!
1929 tháng 1 ngày 23
Lão gia kêu mình mỗi ngày đem cơm cho tiểu thư, mình nhìn cô ấy. Tiểu thư gầy đi rất nhiều, cũng may, cô ấy vẫn là có thể nói, có thể cười, nhưng lại không thể ăn cơm, trên mặt đất có thật nhiều ảnh chụp, mình nhặt lên xem, vậy mà có thật nhiều ảnh chụp của cô nhóc kia, còn có thật nhiều ảnh của phụ nữ khác, nhìn rất xấu hổ, rốt cuộc lão gia cho tiểu thư xem làm gì chứ?
1929 tháng 2 ngày 2
Tiểu thư không ăn cái gì, phản ứng trở nên chậm, không ngừng nôn, nhưng không nôn ra thứ gì cả, lão gia rốt cuộc đang làm cái gì! Lão gia nhốt phu nhân trong phòng ngủ, phu nhân khóc rất nhiều. Trên chân tiểu thư toàn là máu, trợi ạ! Thượng đế a! Mau đến cứu đôi mẹ con này đi……
……
Tôi nhìn không được, mỗi xem một chút, tôi càng trở nên hỗn loạn. Dường như có thể nhìn ra một chút khủng bố, dường như chúng chỉ là những ảo tưởng. Tôi rất cần lời xác nhận.
Hơi nghiêng ngả mà chạy đi, xông thẳng đến buồng điện thoại, bấm dãy số quen thuộc. Số điện thoại của cha.
Tôi rất ít khi gọi về cho cha, xác thật, tôi luôn gặp ác mộng về ông.
Trong mơ, ông đứng trước mặt tôi, ban đầu là cười sau đó liền biến thành trách móc. Tôi quỳ gối trước mặt cha, thân hình của ông dần biến thành khổng lồ, rất nhanh đã biến thành bóng ma u ám, bao trùm toàn bộ phòng……
Lần trước nhìn thấy ông, là mấy năm trước vào hôn lễ của tôi. Lúc ấy, tôi kéo tay cha, đi tới chỗ George. Ông vui mừng mà nói với tôi: Không hổ là con của cha, rất giống thiên sứ.
Rốt cuộc, đã bắt máy.
“Cha.”
“…… Lily, làm sao vậy?”
Tôi thật sự đã không còn sức để hàn huyên, căng da đầu trực tiếp hỏi: “Năm 1992, có phải cha đã làm gì con phải không? Con không có kí ức của năm đó, con và Rebecca……”
“Đừng nhắc tên con yêu nữ kia nữa!” Điện thoại kia đầu ông rất là kích động, vừa rống lên kịch liệt đã ho khan.
“Cha! Cha đem con nhốt lại, ít nhất nửa năm, đúng không?!”
“Đó là vì tốt cho con! Con và George có thể ở chung như hiện tại còn không phải là nhờ cha? Công việc của nó là do cha tìm, nuôi con từ nhỏ đến đến đại học, con còn oán giận cái gì!”
“Cha, con rất cảm kích việc cha nuôi con lớn, nhưng con cần biết, năm 1992 đã xảy ra chuyện gì, vì sao con lại không có kí ức?”
“Đó là bất đắc dĩ làm trị liệu!” Bên kia điện thoại, cha bỗng nhiên cười, hiển nhiên cực kì tự đắc, “Lại nói tiếp, thật sự thành công! Cuối cùng đ bệnh điên của con chữa khỏi, mẹ con còn không may mắn đến vậy, lúc bà sinh bệnh, cha không biết thế nào mà sử dụng mấy cái phương pháp kia, cũng không nghĩ đến việc thôi miên kết hợp trị liệu lại tốt đến vậy, vận khí của con cũng thật tốt……”
Bên kia cha còn đang thao thao bất tuyệt nhưng tối sớm đã không hiểu ông nói gì. Một tiếng dị hợm vang lên, dường như đó là tiếng cười nhạo bén nhọn của phụ nữ, hết đợt này đến đợt khác, lúc cao lúc thấp, rất quái dị.
“Ha hả a…… Ha ha…… Ha ha ha ha ha ha ha ha……!”
Tôi bỗng nhiên ý thức được người đang cười là tôi. Buồng điện thoại, tôi cười đến bả vai loạn run, bụng đau đớn, cười đến mức ngồi bệch xuống đất, nước mắt đều toát ra tới. Âm thanh phát ra từ ngực, đột nhiên bạo liệt mà ra, liên miên không dứt, khi thì bén nhọn khi thì khàn khàn, cũng không biết là khóc hay cười.
Tôi bị chính tiếng cười của mình dọa sợ rồi. Cũng không biết bản thân phát ra âm thanh quái dị này.
“Lily?! Con làm sao vậy?”
Thật sự cười quá mệt mỏi, tôi lau nước mắt, chậm rãi nói: “Cha đáng kính của con, con và mẹ là người thân của cha? Hay là gia súc của cha? Ha ha, có lẽ,…… Ngay cả động vật cũng không bằng?”
“Cha nói đó là vì tốt cho con! Là vì tốt cho hai người! Con và Catherine, không phải hiện tại sống rất hạnh phúc sao, còn không phải bởi vì ——”
“Hạnh phúc?? Cha còn tính lừa gạt bản thân đến bao giờ? Cha cản thấy mẹ con khi bị nhốt lại là hạnh phúc? Cha cảm thấy, đem con nhốt lại, hủy hoại kí ức của con, làm con biến thành người khác, con sẽ cảm kích người? Cha và cái công viên trò chơi đó biếи ŧɦái không khác gì nhau?”
Tôi treo điện thoại.
Gió lạnh sớm đem khóe mắt không hề ý nghĩa chất lỏng làm khô, phẫn nộ thực mau liền tiêu tán, trong lòng rút ra, dường như này hết thảy đều cùng ta không quan hệ, ta ngồi ở sân khấu ở ngoài, đang ở thích ý mà xem một hồi buồn cười màu đen hí kịch.
“Rebecca, em biết cái gì là phương pháp trị liệu chán ghét không?”
“……”
“Nói chung, chính là dùng thuốc linh tinh, bồi dưỡng Pavlov phản xạ có điều kiện, như là người bệnh say rượu, để giúp người đó kiên rượu, mỗi lần muốn uống rượu là sẽ nôn mửa, cho người đó uống thuốc gây mắc ói làm người đó hình thành phản xạ với điều kiện rượu bằng nôn mửa. Chị ở phòng nhỏ của ông ấy đã từng thấy, chỉ là thật sự không nghĩ tới ông ấy sẽ áp dụng trên người mình. Phỏng chừng, một bên ông ấy cho chị xem ảnh chụp, một bên cho chị uống thuốc buồn nôn. Cho nên sau khi gặp lại, chị nghĩ đến em, đυ.ng đến em, liền muốn nôn.”
“Chị có khỏe không, không muốn nói thì đừng nói.”
“Cho chị một điếu.”
“Chị sẽ không hút thuốc……”
“Cho chị.”
Rebecca bật lửa cho tôi, hút một hơi thật sâu lập tức bị sặc. Nhưng ngược lại, tâm tình của tôi càng thoải mái một ít, tôi cười: “Thật sự không nghĩ tới, ông ta còn nghĩ tới phương pháp thôi miên, thật đủ lợi hại! Chị nhìn lúc ông ấy biểu diễn thôi miên am hiểu sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh ám chỉ, ha.”
Nhưng mà, bỗng nhiên, một suy nghĩ khủng bố nhảy ra..
Nếu nói, liệu pháp làm tôi không thể ở gần Rebecca nữa.
Vậy thôi miên có tác dụng sao? Quá trình trị liệu gần như biến thành tâm trạng hoảng sợ, làm tôi mất trí nhớ? Hay không đối ta tiến hành rồi càng nhiều ám chỉ? Sau lần trị liệu kia, sao tôi lại lập tức yêu George? Là yêu sao? Hay vẫn là…… Kết quả của sự thao túng?!
Tôi kiên định nói với Rebecca: “Chúng ta phải trở về! Chị cần hỏi thẳng George rốt cuộc năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lần bỏ trốn kết thúc ngắn ngủi. Lần đầu bỏ trốn, ít nhất còn hơn ba tháng. Mà lần này, tính cả đi xe chỉ có hai ngày.
Về nhà, mệt đến kiệt sức.
Mở cửa, ở trong nhà vậy mà có giày da của đàn ông.
George đã trở lại.
——To be continued