Thân thể run lên, tỉnh lại. Gió lạnh chui vào từ cửa sổ, bóng đêm xẹt qua cửa phòng.
Rebecca còn đang ngủ ngon lành, mà tôi đã ngủ không được.
Đứng dậy, uống một ngụm nước ấm, nhìn một lát, nấu cơm. Muốn làm món khoai tây nghiền, nhưng mà không có khoai tây.
Đi tầng hầm ngầm, mở khóa cửa, bật đèn, từng bước một đi xuống. Tôi nhớ rõ, khoai tây được đặt trong bao tải. Tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm được, tiện tay cầm hai củ, lên lầu.
Bỗng nhiên, rẹt rẹt một tiếng, đèn tắt. Một mảnh đen nhánh.
Tôi hoảng hốt, lắc lắc đầu: Đèn hỏng rồi?
Ngay sau đó, đèn lại sáng, sáng chói.
Mồ hôi lạnh toát ra lỗ chân lông, tim đập thật nhanh.
Mỗi lần sáng lên là tới lúc, dường như tôi nhìn thấy cái gì…… Trên mặt đất, như có chất lỏng đỏ sẫm, loáng thoáng, tôi nghe được tiếng kêu cứu của phụ nữ ——
Cứu ta! Cứu ta!
Tôi xoay người sang chỗ khác, đèn diệt, một mảnh đen nhánh, cái gì đều không có.
Nhưng mà, lại một lần, đèn sáng.
A a a a a ——
Tôi thét chói tai, sợ hãi kẹt ở cổ họng!
Tôi muốn hồn phi phách tán, cả người phụ nữ kia toàn là máu, thống khổ mà bò tới chỗ tôi, nức nở nói: Cứu ta! Cứu ta!
“Lily! Làm sao vậy? Lily!”
Tôi sợ hãi chạy tới, gắt gao mà ôm lấy Rebecca ấm áp, thở hổn hển: “Phía dưới có người phụ nữ! Cả người đều là máu!!”
“Không có mà?” Rebecca nhíu mày.
“Cô ta ở dưới! Em nhìn kỹ đi!”
“Thật sự là không có! Chị xem!”
Tôi run rẩy xoay người, lúc này, tầng hầm ngầm đèn hoàn toàn không thành vấn đề, đèn đuốc sáng trưng. Kiểm tra rồi vô số lần, mà tầng hầm ngầm, trừu những dụng cụ, tủ đông, gia cụ, cái gì cũng không có. Dường như chưa xảy ra bất kì thứ gì.
“Ngủ không đủ giấc, sinh ra ảo giác đi.” Rebecca nói.
Em đem tôi dỗ lên giường, dùng chăn bọc tôi kín mít, kiên trì dỗ tôi ngủ bù.
Lần này thì tốt rồi, liền ngủ tới rồi buổi sáng 10 giờ. Lần thứ hai tỉnh lại khi, đã thần thanh khí sảng. Đầu giường phóng sandwich, salad cùng sữa bò, cùng với Rebecca lưu tờ giấy cùng vé vào cửa. Tờ giấy nội dung như sau:
Chị Lily,
Hôm nay em phải đi công tác, sau khi xuống giường ngoan ngoãn mà sáng nha, trên bàn còn có chuyên môn cho ngươi làm cơm trưa. Nếu mà vẫn không thoải mái, nhất định phải nhớ đi gặp bác sĩ! Mặt khác, nhìn xem vé xem kịch đây nè, là hí kịch cực kì xuất sắc nha, nếu mà cảm thấy tốt hơn một chút, buổi tối nhớ đi xem, chờ chị!
Người thương chị nhất,
Rebecca
Công tác? Nhóc con này đang làm cái gì ta, thật đúng là tò mò. Đến nỗi vé vào cửa, tôi cầm lấy nhìn nhìn. Màu đỏ thẫm, mặt trên có đường viền hoa kim sắc cổ điển, cắt hình màu đen, hình như là một thiếu nữ trẻ tuổi, đôi tay cầm một cái đầu người, bên cạnh viết một chuỗi hoa thể tiếng Anh tinh xảo《 Salome ( Salome) 》. Oa, thì ra là hí kịch của Alexandra xác thực là tôi rất hứng thú.
Buổi tối, tôi đến điểm hẹn trước mười phút.
Tôi đứng ở cửa nhà kịch bồi hồi, chính là vẫn luôn không thấy Rebecca. Hí kịch đã bắt đầu rồi, Rebecca lại vẫn không thấy.
Có lẽ, Rebecca đang ở trong đó chờ tôi? Đành phải vào trước đã.
Đẩy rèm cửa màu lam, giữa sân không còn chỗ ngồi, tiếng hoan hô không ngừng. Tôi ngồi ở hàng phía sau.
Tôi ở thính phong tìm kiếm bóng dáng của Rebecca nhưng thất bại. Lại nhìn lên sân khấu. Cảnh tượng cũng không tệ lắm, đêm trăng bên trong hi luật vương cung, vài tên trang điểm phù hoa binh lính dựa sân phơi, đàm luận tái nhợt ánh trăng, cùng công chúa Salome mĩ lệ thần bí.
Tất nhiên là tôi đã đọc qua hết vở kịch 《 Salome 》 này —— là cùng Rebecca đọc, tôi rất tò mò rốt cuộc sẽ do ai sắm vai cô công chúa độc ác kia. Rèm đỏ thành mạc mở ra, toàn trường đều hoan hô cho sự xuất hiện của Salome, còn tôi thì không thể tin vào mắt mình.
Rebecca, nói đúng hơn là em đã hóa trang thành Salome, xuất hiện ở sân khấu phía bên phải.
Mắt tím thon dài, đôi môi đỏ rực, trên trán là đá quý màu đỏ tươi, tóc đen được trang trí phồn hoa, lụa trắng từ đỉnh đầu rũ xuống. Cái cổ mảnh khảnh cùng xương bướm lộ ra bến ngoài, cái bớt dị thường kia càng rõ ràng, rem váy dài phúc tạp màu đỏ tươi ôm trọn em nàng. Thật sự là đẹp đến mức yêu dã, như yêu nữ đang sống sờ sờ.
Nàng ngóng nhìn, theo đuổi suy nghĩ của Johan người đã trốn tránh nàng, nhiệt tình mà thông báo: “Johan! Em yêu thân thể của người. Thân thể của người giống đồng ruộng trung bách hợp giống nhau trắng tinh, cùng trên núi tuyết đọng dường như, giống như á kéo bá nữ vương hương liệu trong vườn màu trắng tường vi —— làm em chạm đến thân thể của người!”
Nàng vươn bàn tay trắng nõn, cả người đều tỏa ra sự khát vọng.
Johan hất tay nàng ra, nhìn về một bên: “Không cần cùng ta nói chuyện! Không cần khinh nhờn Thần Điện của thượng đế!”
Hắn không ngừng lui về phía sau, nhưng mà nàng tới gần lần hai, nàng nâng mặt hắn lên, si mê mà nói: “Em muốn chính là miệng của người, Johan. Kể cả hoa thạch lựu nở trong vườn, hay chất hồng của hoa tường vi, cũng kém xa môi người —— làm em muốn chạm, muốn chạm vào môi người.”
Nếu nói kĩ thuật diễn của đám linh kia quá phù hoa, thì em như biến thành Medusa chân chính, mãnh liệt khát vọng giống như ngọn lửa, ở trên người em thiêu đốt, mỗi một biểu tình của em, mỗi một động tác, đều tự nhiên như vậy, lại làm người ta động lòng đến vậy.
Tôi cơ hồ bắt đầu ghen ghét người đang sắm vai Johan kia.
Đã từng, ở bên trong hoa viên bí mật của chúng tôi, em đã diễn thử đoạn này.
Em từng bước một đánh úp tôi, đem tôi bắt lấy, đặt trên thân cây, gió thổi làm rối tóc em, lộ ra cặp mắt la tử lan kia, trong phút chốc liền hút lấy hồn tôi, mỗi câu em thốt ra, đều trở nên mơ hồ đến vậy, từng câu từng lời mất đi ý nghĩa. Hết thảy, hết thảy chỉ còn em không ngừng mở miệng, đôi môi tụa như đóa hoa thạch lựu.
Rất nhanh, liền tiến vào phần cao trào của hí kịch.
Đầu Johan bị đặt trên khay bạc, Salome si ngốc mà nhìn cái đầu, chậm rãi năng nó lên.
Nàng giống một cô gái ngây thơ, quỳ trên mặt đất, đẹp như thiên sứ, âm thanh thuần khiết vô cùng: “Ai, người không muốn hôn môi em, Johan. Nhưng mà bây giờ, em có thể chạm vào nó! Em phải dùng hàm răng của mình cắn nó, giống như là cắn trái cây!”
Nàng nghiêng đầu, hôn cái đầu lạnh ngắt, giọng nàng rất nghi hoặc: “Johan, vì sao người lại không nhìn em? Người đang sợ em sao? Vì sao lại nhắm chặt hai mât? Cái lưỡi đỏ hồng của người sao, sao lại bất động, vì sao lại không nói chuyện với em? Điều này không phải là rất kì lạ sao?”
Bỗng nhiên, nàng bắt đầu cười to, sung sướиɠ cười, cười buồn, cười trào phúng, giống như lúc nãy chỉ là trò đùa: “Ha hả a…… Ha ha…… Ha ha ha ha ha!”
“Bởi vì người ngu xuẩn đến như vậy, người dùng ngôn ngữ độc ác để mắng em! Người đem em, Salome, con gái của hoàng đế hi la, còn là công chúa, xem như da^ʍ phụ! Bởi vì người cự tuyệt em! Bởi vì người không cần em! Cho nên em phải gϊếŧ người! Em được đến ngươi! Người đã chết, chính là em còn sống, người là của em! Chính là ngươi vì cái gì không nhìn em? Vì cái gì…… Rõ ràng…… Rõ ràng em như vậy khát vọng ngươi…… Như vậy yêu người…… Yêu người! Ai, Johan…… Người là người duy nhất mà em yêu! Người duy nhất! Yêu duy nhất!”
Nàng cuồng loạn, khi thì châm chọc cười to, khi thì la to khóc thút thít, khi thì thâm tình thống khổ.
Một Salome có máu có thịt được ra đời ngay trên sân khấu này.
Thính phòng một mảnh tĩnh mịch, sau đó, là tiếng vỗ tay mãnh liệt.
Bế mạc, toàn trường sáng lên, diễn viên cuối chào người xem.
Bây giờ tôi rất kích động, chỉ muốn lập tức kể với Rebecca, muốn nói cho em biết, em diễn hay đến nhường nào, muốn nói, thật sự không nghĩ đến em đã trở thành diễn viên, thật sự là quá lợi hại, rốt cuộc là làm sao bây giờ……
Nhưng mà, em bị che lấp bởi những đóa hoa tươi, vô số lời khen ngợi.
Còn trong tay tôi cái gì cũng không có.
Tôi ngừng lại.
Rõ ràng vừa mới nãy tôi muốn đứng trước mặt em, nhưng mà lúc này, cảm xúc đen tôi trong tim tôi đập liên hồi, chèn ép tôi thở không nổi—— tôi đang ghen tỵ, tôi ghen ghét những người đứng cạnh em lúc này, tôi ghen ghét ước mơ mà Rebecca đã kiên trì để thực hiện nó, cùng lúc đó, tôi hổ thẹn, căm hận sự ghen ghét đang tràn đầy trong cõi lòng, khϊếp sợ chính mình.
Tôi muốn chạy trốn, mà em đã thấy tôi.
“Lily!” Em vẫy vẫy tay với tôi.
Em thay đồ trong phòng.
“Giúp em kéo khóa đi.” Em thò qua.
Giúp em kéo khóa xuống, váy trượt theo làn da mềm nhẵn rơi xuống đất, lộ ra da thịt trắng nõn.
Tôi nhìn về phía nơi khác, không nói chuyện nữa.
Em một bên mặc quần áo, một bên cười: “Để em đoán xem, có phải là ganh tị đúng không?”
Tôi cũng không muốn che giấu: “Là ghen ghét.”
“Ghen ghét với những người đưa hoa cho em hả? Những bông hoa đó em không cần.”
“Ghen ghét em.”
“Em?”
“Em được sống tự do như vậy, thực hiện được ước mơ của mình. Còn chị……” Tôi cảm thấy hình như bản thân đã biến thành quái vật u ám, âm u bao trùm lấy toàn bộ linh hồn tôi, căn bản không xứng đứng cạnh một Rebecca lóa mắt như vậy, “Chị kết hôn, từ bỏ ước mơ, đem tranh vẽ đè dưới giường mình, cho rằng bản thân có thể có được hạnh phúc từ George. Mỗi ngày dậy sớm, vì George nấu cơm giặt đồ, làm những việc mà bản thân không thích, tranh thủ về nhà sớm một chút l, nấu cơm, dọn dẹp nhà, mỗi ngày đều chờ hắn, nhưng mà…… Chị cùng George cãi nhau không ngừng, hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ liên tục, đến bây giờ cũng không trở về nhà……”
“Lily……”
“Sinh hoạt mỗi ngày đều giống nhau như đúc, mỗi ngày, mỗi ngày, không ngừng lặp lại, không có hy vọng, không có ý nghĩa! Lập tức, chị lại muốn đi làm, George lại nhanh chóng trở về, không ngừng lặp lại, chị cảm thấy bản thân bị nhốt lại, như bị nhốt trong cái l*иg sở thú…… Không thể thoát ra được! Chị nên làm cái gì bây giờ? Rebecca? Chị nên làm cái gì bây giờ?”
Tôi càng nói càng kích động, cái mũi đôi mắt đều đỏ lên, thanh âm phát run, cảm thấy bản thân càng thêm u ám.
Rebecca an tĩnh mà nhìn tôi, bỗng nhiên, bắt lấy cổ tay tôi, mang theo tôi chạy khỏi phòng thử đồ, xuyên qua kịch trường, chạy lướt qua cơn gió lạnh như cắt trên phố. Rốt cuộc, em ngừng lại, thở hổn hển, quay đầu nhìn tôi, ánh trăng sáng phác họa dáng em.
Em xoa mặt tôi, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của tôi, từng bước một lui về phía sau, thanh âm nhảy nhót hưng phấn cùng vui sướиɠ:
“Một khi đã như vậy, chúng ta đi trốn đi, Lily"
Nhẹ nhàng nói, bỗng nhiên lòng tôi rung động.
Em như là ánh trăng, cả người đều ở tỏa sáng, to lớn đến vậy. Ánh sáng từ ngón tay truyền lại đây, xua tan bóng tối của tôi.
Trong phút chốc, tựa hồ tôi đã thấy được cái người đầu tóc bù xù, vết thương chồng chất.
Em dang rộng hai tay với tôi, mỉm cười xán lạn:
“Lily,chúng ta đi trốn đi!”
Nàng lời nói hỗn hợp hương thơm gió đêm, cả người lượng đến lóa mắt.
Lúc ấy, tôi đã trả lời như thế nào?
A, tôi dùng khẩu hình nói: “Được—— nha ——”
Sau đó, thu thập hành lý thật nhanh, từ lầu hai nhảy xuống, sà vào lòng của em.
Rơi vào vầng trăng sáng tỏ.
① lời kịch cải biên với Oscar · Alexandra 《 Salome 》.
——To be continued