Chương 14: Thành nhỏ

Chúng tôi đi xuyên qua rừng, mệt mỏi, liền ngồi ở trên tảng đá nghỉ tạm; khát, uống sương sớm ngọt ngào; đói bụng, ăn trái cây rơi xuống. Một khi phát hiện tiếng động lạ, chúng tôi liền trốn trong lùm cây. Thời điểm gấu và sói hoang đi ngang qua, càng thêm cẩn thận, không thể làm ra một xíu động tĩnh.

Mặt trời xuống núi, toàn bộ rừng rậm biến thành sắc màu lạnh, lá cây xôn xao vang lên, bóng tối từ mặt đất bốc lên. Ánh trăng sáng chiếu rọi muôn nơi, đạm sắc rơi xuống khắp nơi, mềm mại trắng ngà xung quanh. Hoa văn trên dây đằng khắc trên thân cây, lượn lờ trên người Rebecca, phảng phất giống như đường hoa tinh tế được may tỉ mỉ.

“Khu rừng này có nơi cuối cùng sao?” Tôi hỏi.

“Có đi.”

“Nếu mà lạc đường thì sao bây giờ?”

“Đợi mặt trời lên, là có thể tìm được đường. Hơn nữa chúng ta có để lại kí hiệu trên đường mà.”

“Buổi tối chúng ta ngủ chỗ nào?”

“Tùy tiện tìm cái hốc cây?”

“Em thật đúng là không sợ trời không sợ đất!”

“A, thật ngứa!”

“Bị muỗi cắn rồi, thoa dược lên đi!”

“Không cần đâu, liếʍ liếʍ là được rồi.”

Nói, em liền đem cánh tay lên trước mặt tôi, quả nhiên, trên cánh tay có một cái nốt nho nhỏ.

Biết em có tính toán nhỏ, tôi nắm lấy cánh tay của em, liền gặm lên.

Em sợ hãi kêu một tiếng, lại ha ha ha mà nở nụ cười.

Môi rời khỏi, làn da trẵng nõn nà có chút ướŧ áŧ, có chút hồng, một ánh trăng xuyên thấu qua. Má em ửng đỏ dưới ánh trăng, lông mi như tuyết trắng.

Môi em nhếch, nhẹ giọng nói: “Trên cổ em cũng có, còn có, trên đùi cũng……”

“Nằm mơ!”

Tôi bước lên phí trước, em hóa thân thành yêu quái, đuổi theo tôu: “Chị Lily, liếʍ cho em đi mà, liếʍ một chút thì tốt rồi!”

“Mới không cần!”

Chúng tôi đùa giỡn như vậy, bất tri bất giác, bầu trời đã đựng đầy sao.

※ ※ ※

Âm thanh déo lê tì trên đất, tiếng rót rượu rầm rầm vang lên.

Mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, trước mắt là một ly rượu vang đỏ, trên lưng tua tua lông (?). Rebecca bưng chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư, ngửa đầu, chất lỏng đỏ thắm rơi vào khoang miệng em.

Ngoài cửa sổ, kiến trúc hình tam giác màu xám xa xăm trên bầu trời, có sao trời nghiêm nghị, ảm đạm như vậy, thưa thớt như vậy.

“Tỉnh?” Em hỏi.

“Ừm.”

“Mơ thấy cái gì?”

“Những chuyện lúc nhỏ, em còn nhớ rõ sao?” Tôi nhìn lên bầu trời đêm, “Khi còn nhỏ, chúng ta đã từng đi qua khu rừng nguyên thủy phía nam, vào buổi tối, đúng thật là to gan."

Em cười: “Đương nhiên nhớ rõ, chúng ta gặp vực thẳm, nhảy đi qua.”

“Bên kia bờ vực cũng thật đẹp, nơi nơi đều là những sinh vật chưa từng gặp, nhưng hiện tại nhớ tới cũng thật là ghê —— rõ ràng như chậm như vậy, trên người chúng ta cũng không có bất kì thứ gì, vậy mà không sợ trời không sợ đất lại đi vào rừng!”

“Bởi vì có ánh trăng.”

“Ừ, còn có đầy trời sao.” Tôi hoài niệm mà cảm thán, “Quả thực rất đẹp, đồng thoại ngân hà ngay trên đỉnh đầu, bàu trời màu tím lam, những ngôi sao lớn nhỏ đang run rẩy không thể đếm xuể, giống như sẽ bất ngờ mà lao xuống!”

“Đúng vậy, tiy hằng ngày những ngôi sao ấy cũng rất đẹp, nhưng hôm ấy càng đẹp hơn cả thảy. Chị nói xem, nếu mang theo bảng vẽ, nhất định phải lập tức đem phiến sao kia trời vẽ ra.”



Tôi nghĩ ngợi, lập tức đi tìm, quả nhiên, tìm được bổ thượng (?) sao trời. Trên mặt không chỉ có những ngôi sao linh động, còn có mấy viên sao băng. Tôi và Rebecca nhỏ bé như vậy, ở trong rừng rậm nhìn lên không trung, như những ngôi sao trên mặt đất.

Rebecca nói: “Nếu chị vẽ sao trời, vạy có vẽ phố nhỏ kia không?”

Đúng vậy, phố nhỏ!

Tiếp theo là tranh sơn dầu, đó là phố nhỏ.

Tôi và Rebecca đứng trên vách núi cao, cuối rừng rậm, quan sát núi non bao vây phố nhỏ. Phác họa hình dạng uốn lượn uyển chuyển của phố phường, những ánh sáng lấp lánh hào quang ở cửa sổ, trên tháp đồng hồ cao cao, giá chữ thập bóng loáng.

Đó là lần đầu tôi nhìn thấy những thành thị khác trừ trấn Mead, dường như đi tới vương quốc mộng ảo.

“Còn nhớ rõ đêm đó chúng ta đang ở nơi nào?” Em hỏi.

“Ô tô khách sạn.” Tôi cười, “Còn tốt trong bao có tiền.”

“Giường kia cũng thật là cứng"

“Em còn giành chăn.”

“Chị nhớ rõ…… Em không phải ôm chị ngủ sao?”

“……”

“Đêm nay cũng ôm chị ngủ, được không?”

※ ※ ※

Đêm ấy, tôi và Rebecca nằm ở cái giường cứng nhi nhỏ, nghe tiếng ếch kia ngoài kia, trong ngực tràn đầy hướng kia (?). Lần đầu, tôi cảm thấy thế giới thật rộng lớn, trừ trấn Mead, nhất định còn có thật nhiều trấn lớn lớn bé bé, cũng hoàn toàn bất đồng, một thế giới tự do.

“Rebecca, nói cho chị nghe nè, đó là một thành phố như thế nào? Cùng trấn Mead có cái gì khác?”

“Lớn hơn nữa một xíu, rộng hơn một xíu, người cũng ít hơn, nhưng không trung cũng càng tối tăm hơn xíu. Lily, còn có lớn hơn nữa, lớn hơn cả thành thị nữa.”

“Như thế nào là thành thị?”

“Có siêu thị, các loại mứt trái cây cái gì cũng có; kịch trường rạp chiếu phim, bên ngoài dán poster rất lớn; có rất nhiều rất nhiều chiếc xe, khói bụi từ mông xe toát ra tới; còn có xe lửa ngầm, đến nơi nào đều cực kì thuật tiện…… A, còn có công viên xinh đẹp, ngựa gỗ xoay tròn……”

“Oa……”

“Dì nhỏ nói, trên đường các người da màu, người da đen không bị bắt trở thành con khỉ để sai sử, bọn họ cũng có thể đeo giày da bóng lưỡng, có biệt thự của riêng mình. Nơi đó những cô gái đem tóc mình cuốn cuốn, mỗi người đều ăn váy đẹp, mỗi tuần tham gia tụ hội, các cậu ấy sẽ không bị nói là đi học cũng vô dụng, các cậu ấy cũng có thể vào đại học. Tuy rằng hơi kém tụi con trai, nhưng đó là nơi con gái có thể có cơ hội, có thể vẽ tranh, viết kịch bản, trở thành diễn viên, bác sĩ, giáo viên!”

Lời Rebecca nói, thoáng như ma pháp kỳ diệu, làm tôi chìm đắm trong giấc mơ kì diệu suốt đêm.

Trong mơ, tôi và Rebecca ăn mặc quần áo đáng yêu như thú bông, ngồi trên xe lửa thật dài, chui qua sơn động chocolate ngon lành, cưỡi lên ngựa gỗ xoay vòng, nhảy qua những đóa hoa hướng dương lớn lớn bé bé, cưỡi khí cầu rực rỡ bay lên trời……

Sớm ngày hôm qua, chúng tôi mua bánh mì và sữa bò. Tôi lại dùng tiền thừa mua cho Rebecca một cái quần thật ngầu, rốt cuộc bị em xé váy không thể xỏ vào. Tiếng chuông giáo đường hấp dẫn chúng tôi, bất tri bất giác, cũng đứng trước cửa thánh điện.

Đang tiến hành hôn lễ, trước mắt đầy khách khứa, thánh nhạc phát ra xa.

Cha sứ đứng dưới chúa Jesua, hiền từ mà nhìn đôi trẻ.

Cô dâu mặc váy rối tung ngồi dưới đất, chú rể cúi đầu, hôn cô ấy.

Đứng trong đám người, sợ ngây người. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy hôn lễ thần thánh.

Thật sự là quá đẹp.

Đẹp đến nỗi phảng phất tôi đã thấy…… Váy cưới màu trắng của Rebecca.

Tóc đen bện thành hoa, váy trắng màu tường vi trượt từ đỉnh đầu xuống, vòng em thon gọn, làn váy màu trắng lướt nhẹ trên sàn nhà, trong tay một đóa hoa hồng đỏ tươi thơm ngát.

Vạn trượng màu sắc lấp lánh trên cửa sổ, càng khắc họa màu sắc rạng rỡ của em.

Em cách dải lụa mà nói với tôi: chụ Lily, em cũng yêu chị.



Sau đó, nghiêng đầu, hôn môi tôi.

Nháy mắt tôi che mặt, xấu hổ đến nỗi cả người đỏ bừng, lại ức chế mà tưởng tượng, thật nhiều chi tiết!

Thật sự là quá đẹp!

Quá đẹp!

Chính là ngay sau đó ——

Từng bức thư lạnh như băng, trên bàn học bị rạch thật nhiều chữ, những người đó khe khẽ nói nhỏ nhưng khắc sâu vào tâm tria——

“ Thật biếи ŧɦái”.

“Sai lệch”.

“Kẻ điên”.

“Điên khùng là sẽ di truyền”!

"Hắc vu nữ bị đá ném đến chết”!

“Biếи ŧɦái”! “Ghê tởm”! “Ghê tởm”! “Mày cùng mẹ mày chính là một dạng”! “Đi chết đi, đi chết đi”! “Đồ đĩ”! “Cút khỏi trấn Mead”!……

Lúc nhấc đầu lên, tôi hoảng sợ phát hiện, nọi người trong điện phủ, bao gồm cả giá chữ thập thần thánh, tất cả đều biến đeo mặt nạ, bọn họ tà ác mà cười, nhìn chằm chằm chúng tôi, khe khẽ nói nhỏ, mắng.

Lông tơ tôi dựng thẳng, từng bước một lui về sao, không tự giác mà chạy đi.

Không muốn sống mà chạy đi……

Sau đó chuyện gì đã xảy ra?

A, chúng tôi không có tiền, đi được nửa đường đành phải trở về, đi được một đoạn, liền nghe tiếng người gọi tôiâm. Người trong nửa trấn đều tìm tôi.

Trong đám người, tôi và Rebecca bị tách ra.

Lần đầu, cha hung hăng mà cho tôi một cái tát, mùi máu tươi lập tức chiếm lĩnh khoang miệng.

Cha gắt gao nắm lấy tay tôi đem tôi kéo về nhà. A Bố cùng Mary rũ đầu, đôi mắt Mary sưng đỏ.

Hai nam sinh bị tôi đánh lúc trước, mộ người trọng thương, một người chỉ bị thương nhẹ.

Tôi bị cha nhốt trong phòng ngủ, cửa bị khóa lại. Cha làm tôi tỉnh dậy.

Tôi kinh ngạc phát hiện, trong phòng không có những thứ đồ vật thuộc về Rebecca, bao gồm cả những vỏ ốc biển xinh đẹp. Trừ bỏ những lá thư—— cha không có phát hiện, tôi đem chúng giấu ở dưới sàn.

Suốt ba ngày, tôi đều ở trong căn phòng nhỏ hẹp, trừ khi đi WC, ăn cơm, không được ra khỏi phòng. Cha không nói một lời với tôi. Tôi rất lo lắng cho Rebecca. Tôi chỉ bị cha nhốt trong phòng, còn em sẽ như thế nào?

Đêm thứ tư, như cũ không ngủ được.

Hốt hoảng, tôi nghe được tiếng cửa sổ bị đánh vỡ.

Mở cửa sổ, tấm rèm bay bay. Rebecca của tôi, đứng ở mặt cỏ dưới lầu, trong tay cầm hòn đá nhỏ, đeo cặp sách.

Tóc em hỗn độn, trên người dơ hầy, tựa hồ có rất nhiều vết thương, nhưng em còn êm đẹp đứng ở đây, nhìn tôi!

Tôi rất cao hứng! Cao hứng đến mức lại khóc, rồi lại cười!

Rebecca! Rebecca!

Không tiếng động mà kêu gọi!

Em nhìn lên tôi, cười đẹp đến vậy, em dang rộng hai tay với tôi.

Màu mắt tím, trên cổ có hoa hồng đỏ thắm.

Nụ cười em có chút càng quấy, âm thanh hỗn loạn trong đêm: “ Chị Lily chúng ta cùng nhau trốn đi!”