Chương 12: Vô căn cứ

Mơ mơ màng màng, tôi thấy khuôn mặt khϊếp sợ của Khải Tây. Đương nhiên, chuyện xem mắt thất bại.

Cũng may Khải Tây là một người rất tử tế, anh ấy cũng không đem chuyện này nói với cha. Sau lại, anh ấy đi đến một trấn nhỏ khác, nghe nói anh quen con gái của nam tước, rồi kết hôn ở thị trấn.

Đương nhiên là cha tôi sẽ không từ bỏ, ông tiếp tục tìm cho tôi nhiều, thật nhiều đối tượng, và tất nhiên tất cả đều thất bại.



Tháng chín, ở trong phòng học vắng hoe, tôi ngồi cạnh Rebecca ở cạnh cửa sổ.

“Trên thế giới này có rất nhiều chân lý. Trinh tiết hoặc phóng đãng, tình yêu hoặc phản bội, tiền tài hoặc nghèo khổ, nô dịch hoặc tự do…… Đủ loại chân lý, giống như pha lê trong ly thủy tinh, đủ mọi màu sắc, lấp lánh sáng lên.” Tôi lật trang sách, an tĩnh mà nói, “Chính là, chân lý làm người biến thành cơ người.”

Rebecca dựa vào bàn, lộ ra đôi mắt màu tím đang nhìn tôi nghi hoặc.

Tôi chậm rãi đọc: “Một người một khi có chấp niệm, đem điều này thành chân lý, sẽ vì điều này mà sống sót, hắn liền trở thành cơ người, hắn sở ôm chân lý chung sẽ trở thành vô căn cứ. ①”

Em lắc đầu: “Quá bi quan, em không thích!”

Tôi cười: “Vậy em thích cái gì?”

Em cười đến vui vẻ: “Chị.”

“Đừng nói giỡn!”

Cuối cùng em cũng nghiêm túc, chậm rãi nói: “Trước kia bà ngoại đã nói cho em nghe, thật lâu thật lâu trước kia, người là viên, có hai khuôn mặt, bốn tay, bốn chân, bọn họ rất khỏe, dã tâm bừng bừng. Thần vì làm suy yếu bọn họ, đem mỗi người chém đôi một nửa. Từ nay về sau, người luôn khát vọng tìm một nửa kia của mình kết hợp. ②”

Mặt tôi lập tức đỏ ửng, dùng sức nhéo nhéo đùi mình, nhắc nhở bản thân rằng người mà em ấy thật sự thích là ở bờ biển kia. Em không thích tôi, em đối với tôi chỉ đơn giản là hành vi của động vật nhỉ, trước khi tìm được bạn đời chân chính, chỉ là hơi luyện rập một chút, đơn giản là vui đùa thôi.

“Chị lại thất thần.” Em bỗng nhiên chồm về phía tôi.

Mặt lại nóng lên, tôi muốn tránh đi: “Gần cận quá!”

“Đôi mắt của chị thật là đẹp, nước mênh mông, bên trong giống như chứa đầy ngôi sao.”

Tôi ngẩn người.

Em nhẹ nhàng ôm cổ tôi, xích lại gần, tôi nhắm hai mắt lại.

Mềm mại, đôi môi ướŧ áŧ dừng lại trên mi mắt.

“Ngứa.” Em cười.

“Lại chơi trò này!” Tôi tức giận nói.

“Không thích sao, trò chơi này á?”

“Chị……”

Còn chưa nói xong, đôi môi mềm mại kia chạm vào môi tôi.

Nháy mắt, quên mất hết thảy.

Trước kia một năm cha về một lần, hiện tại một tháng một hai lần. Nhưng chỉ cần ông không ở nhà, tôi liền tự do. Tôi thường đến nhà nhỏ cuat Rebecca chơi.

Nhà của Rebecca là nhà nhỏ của dì em, chật hẹp, đơn sơ, cũng chỉ có một mình em. Dì nhỏ của em ngẫu nhiên cũng đến thăn em, vẫn luôn đều hy vọng em sẽ đến trường tư, nhưng Rebecca kiên trì ở lại trấn Mead.

Lần đầu đến chơi tôi có hơi sợ. Nhà của en chỉ có thể gọi là “Chuồng heo” để hình dung. Trên bệ bếp bọc mạng nhện, trên sàn nhà hôi rình, trái cây rau củ trong rổ đều mốc meo!

Dọn dẹo suốt một ngày, cuối cùng giúp chuồng heo của em sạch sẽ.

Tôi cũng đem một vài công cụ làm bếp đến, đem phòng bếp nhà em thành phòng thí nghiệm của cả hai.

Lên núi đốn củi, ở trong sân dùng rìu chém gỗ thành vài khối nhỏ—— trước kia luôn nhìn A Bố làm, lần đầu thành công vui đến nỗi nhảy cẫng. Đốt bếp lò trong phòng nóng hổi, cũng bốc hơi quá nhiều hơi nước.

Chúng tôi đem trứng gà, bột mì, con men trộn cùng nhau, chờ lên men một chút, xoa trong chốc lát, hơn nữa như mỡ vàng mềm, lại tiếp tục nắn. Trước khi nướng, chúng tôi khắc chữ trên bánh mì, tôi khắc “Rebecca là một bé ngốc”, còn em thì là “Lily là một bé bự ngốc”, đương nhiên lúc sau chúng tôi lại bắt đầu đại chiến bột mì, làm cho cả người dính bột khắp người trừ mắt, thật đúng là biến thành hai kẻ ngốc. Chúng tôi tự chế mì Ý, kết quả cà chua quá chua, hương liệu quá ít, mặt quá mềm, ăn đến khi cả hai le lưỡi.

Sau khi ăn xong, mặt trời xuống núi, chúng tôi cầm đèn đi dạo ngoài ruộng. Rebecca chạy ở phía trước, chốc thì đuổi theo con bướm, lúc thì muốn ếch xanh. Miệng em hát khẽ, đạp đá mà đi.

Tôi nhìn em, hỏi: “Rebecca, tương lai em muốn làm gì?”



“Chị Lily muốn làm cái gì?”

“Chị?” Tôi nghĩ, “Họa sĩ, còn em?”

“Ví dụ, diễn viên?” Em cười ha ha, “Chỉ cần bên chị, làm cái gì cũng được.”

“Còn vị kia trên bờ biển của em thù sao?”

Mà em đã chạy đến chỗ xa hơn, không có nghe thấy.

Trở về trên đường, chúng tôi phát hiện ở ruộng nước có rất nhiều việt quất đỏ rực. Vội đem đèn đưa cho em, hái được một chút.

Em không hứng thú với loại trái cây này lắm, nói: “Việt quất này không thể ăn, cực kì cực kì chua!”

“Không phải là em nói phải ăn nhiều rau củ quả sao?”

“Mẹ ơi, con hong thích ăn chua!”

“Em gọi chị là cái gì?” Tôi chống nạnh.

“Ha ha ha ha!” Em ôm chặt tôi, cười bên tai tôi, “Chị Lily lại giận rồi, ai kêu chị vừa rồi lại giống mẹ em như vậy, so với mẹ em còn dịu dàng gấp một vạn lần!…… Nhưng mà em sẽ không ăn đâu.”

“Thật sự không ăn? Em xác định?” Tôi làm bộ uy hϊếp.

Em dẩu miệng: “Kiên quyết không ăn!”

Một hồi sau, tôi liền vọt vào phòng bếp, đem rổ việt quất rửa sạch, nghiền nát, ngao nấu, đổ một lượng đường lớn, làm thành mứt. Tôi bánh mì có viết “Rebecca là một bé ngốc” cắt thành từng mảnh từng mảnh, rưới mức việt quất lên.

Bé cún nhỏ như Rebecca bị hương thơm dụ dỗ đến, đứng cạnh tôi liếʍ môi, một bộ muốn ăn.

Tôi ở trước mặt em cắn một miếng thật to.

Tuy rằng bánh mì có hơi cứng, mứt việt quất hơi chua, nhưng vì ghẹo em, tôi giả bộ như đang ăn cao lương mĩ vị, một miếng một miếng nhấm nháp, híp mắt, chậm rãi quay đầu, say mê mà cảm thán: “Oa, mình thiệt là tài, bánh mì mềm xốp ngon miệng như vậy, mứt trái cây lại ngọt đến vậy! Quả thiệt là quá ngon!”

Em gắt gao nhìn chằm chằm tôi, nuốt một ngụm nước bọt: “Em cũng muốn ăn!”

Nói liền duỗi tay ra lấy, bị tôi đẩy ra: “Vừa rồi ai nói không muốn ăn việt quất?”

“Em không biết là chị Lily còn sẽ làm mứt trái cây!” Em làm nũng nói, “Ai chị Lily, cho em cắn một miếng nha?”

“Không được!”

“Một miếng nhỏ thôi mà!”

“Hừ, không được chính là không được.”

“Chị Lily có việt quất rơi ra rồi!”

“Ở đâu chứ?”

“Từ trong miệng chị.”

Tôi vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng, còn chưa phản ứng lại, em liền dán lại gần.

Khuôn mặt xinh đẹp kia đột ngột phóng to.

Nhẹ nhàng, em liếʍ liếʍ môi tôi.

“Em……!”

“Há mồm, bằng không em không nếm được gì cả.” Em nhẹ giọng nói, giọng trầm trầm, hơi nóng vọt tới.

Miệng mới vừa mở ra, đã bị em chiếm lấy.

Một chút một chút, em cướp lấy mứt trái cây trong miệng tôi, cướp đoạt không khí trong miệng tôi.

Không bao lâu, tôi như cá thiếu oxy cá, gương mặt ửng đỏ, từng chút từng chút mà thở dốc, da đầu tê dại.



Mà tình huống của em cũng không khá hơn là mấy, em thở hổn hển truy đuổi ta, khóe mắt ửng đỏ.

Mùi hương việt quất ngọt nị, hương thơm tản ra.

Ban đêm, trong phòng chỉ chừa một một ánh đèn dầu nhỏ. Em nằm cạnh tôi, ngủ rồi.

Tôi an tĩnh mà lắng nghe âm thanh của thế giới này.

Sói hú xa xa, ếch xanh cùng côn trùng hòa âm, lá cây sàn sạt, thiêu thân đυ.ng vào trên cửa sổ, còn có em, an tĩnh tiếng hít thở, ngẫu nhiên nói mê rất nhỏ.

Tôi tắt đèn, ngóng nhìn bóng tối, dường như nhìn tôi trong bóng tối (?).

Tôi không nghĩ lại tự tìm phiền não mà tự hỏi, người mà em thương là ai.

Lại phiền não về tương lai của tôi và em.

Tôi biết, hết thảy chấp niệm đều vô căn cứ—— bất luận là mẹ em Anna, hay là mẹ Catherine của tôi, chỉ sợ đều là chấp niệm gây họa.

Chỉ cần như giờ khắc này, vui sướиɠ, liền tốt.

Nghĩ như vậy, tôi cuối cùng buông thả chính mình, nhẹ nhàng mà ôm lấy em.

Rốt cuộc, ngủ rồi. Trong mộng, đom đóm biến thành bầu trời đầy sao.

※ ※ ※

Rebecca ở của rạp chiếu phim cửa chờ tôi. Tôi từ buồng vệ sinh đi ra, đến chỗ em.

Em đứng sau tấm tấm poster lớn, mặt trắng nõn, môi đỏ diễm lệ. Có mấy tên nhóc đến gần em.

Một trận lạnh lẽo ập đến, run rẩy.

Bỗng nhiên, tôi nhìn đến một con sông dài gần đó—— nước sông chảy xiết, không thể vượt qua. Cảm giác lo âu quen thuộc chiếm trọn tim tôi, thống khổ làm tôi trì trệ không tiến.

Tôi nhìn em ở đối diện, khó chịu đến mức sắp khóc.

Em thấy ta, vừa muốn cười với tôi, lại phát hiện biểu tình không thích hợp, vội vàng nhíu mày chạy tới.

Dễ dàng như vậy, em liền vượt qua con sông chảy xiết kia—— giống như em hồi nhỉ, sâu trong rừng rậm, vách đá gian nan, nước chảy xiết phía trên, em cứ thoải mái như vậy mà nhảy qua. Em đứng ở cự thạch, vươn tay phía tôi, nói: “Đừng sợ, lại đây.”

Em lo lắng nắm lấy tôi, liên tục hỏi: “Làm sao vậy? Mới bị ai bắt nạt hở?”

Tôi lắc đầu, lại gật đầu: “Đều tại em.”

Gắt gao ôm lấy em, nhìn trời đêm thưa thớt như vậy, rồi lại như cũ lóng lánh vô cùng như sao trời, cười.

Mọi lo lắng trong lòng đều biến mất, nhường chỗ cho nhịp đập của tim em, hơi thở ấm ấp.

Cũng đúng, Rebecca của tôi, luôn dũng cảm như vậy, như có được một loại thần lực nghịch thiên.

“Kỳ thật vừa rồi, chị đột nhiên rất sợ.” Tôi nói.

“Sợ cái gì?”

“Sợ gặp phải quái thú.”

“Chị là bạn nhỏ sao?”

“Nhưng mà, chỉ cần ở bên em……” Tôi đem mặt chôn thật sâu ở trên cổ em, hít sâu một hơi, “Rebecca, chỉ cần ở cùng em, cái gì chị cũng không sợ."

Em ở trong gió, qua một hồi lâu, mới nghe được giọng cực kì mềm nhẹ, mà lại kiên định vô cùng:

“ Em cũng vậy. ”

——To be continued

① đến từ xá ngũ đức · Anderson 《 tiểu thành cơ người 》 ( Winesburg, Ohio) đầu chương, sản xuất 1919. Nguyên văn tiếng Anh: It was his notion that the moment one of the people took one of the truths to himself, called it his truth, and tried to live his life by it, he became a grotesque and the truth he embraced became a falsehood.

② nguyên với 《 sẽ uống thiên 》 ( The Symposium) Plato.