“Được rồi đừng nói nữa, mạng người quan trọng, mau bế Tiểu Lục lên xe đi. Chúng ta phải nhanh chóng đưa nó tới bệnh viện.”
Giang Niệm Dương ôm lấy Tiểu Lục, quấn một lớp vải trên tay để cầm máu cho thằng bé rồi hối thúc Lục Thành chạy với vận tốc lớn. Cả đường đi, Lệ Du Huyên cứ run lên bần bật. Giang Niệm Dương hiểu lúc này cô sợ hãi hơn bao giờ hết.
Cũng may hôm nay vì cô mời đến ăn cơm nên anh đã xử lý công việc sớm nhất có thể để đến nhà cô. Nếu đến trễ hơn một chút, với trạng thái mất bình tĩnh như lúc nãy của Lệ Du Huyên thì không biết cô có thể kiên trì được không nữa.
Xe lao nhanh trên đường cao tốc, cuối cùng thắng gấp trước cửa bệnh viện. Giang Niệm Dương nhanh chóng bế Tiểu Lục vào phòng cấp cứu, thằng bé rất nhanh đã được các bác sĩ đưa đi cầm máu, khâu vết thương.
Lệ Du Huyên ngồi chở ở hàng ghế ngoài hành lang. Hai tay cô siết lấy nhau, cứ nhìn thấy vết máu còn bám ở trên tay mình là của Tiểu Lục thì Lệ Du Huyên lại bất giác run lên. Cho đến tận lúc này cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Giang Niệm Dương nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng cảm thấy chua xót thay. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa bàn tay đến nắm trọn hai tay đang run rẩy của Lệ Du Huyên. Anh biết, lúc này có nói gì cô cũng không nghe lọt tai. Nhưng mà Lệ Du Huyên bây giờ cần nhất chính là có người ở bên cạnh, có thế nào cũng phải trấn an được cô.
“Được rồi đừng sợ nữa! Tiểu Lục sẽ không sao hết! Thằng bé rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Lệ Du Huyên không đáp, cúi gầm mặt. Tại lúc này, Lệ Du Huyên đang trách bản thân sao lại vô dụng như thế, đến cả con trai mình cũng bảo vệ không được. Cô là mẹ, lẽ ra nên bảo vệ thằng bé mới đúng. Đằng này không những không bảo vệ được mình lại còn hại thằng bé đỡ thay cô một nhát dao. Cô là người lớn, bị chút trầy xước cũng không phải vấn đề to tát, nhưng Tiểu Lục chỉ là một đứa nhỏ, bị vết thương lớn như thế nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?
“Giang Niệm Dương, anh nói xem, có phải tôi rất vô dụng không? Là lỗi của tôi! Là vì tôi nên Tiểu Lục mới… nếu tôi làm cái gì cũng tốt hơn thì mọi thứ đã chẳng thành ra thế này.”
Những lời tự trách bản thân này của cô chính bởi vì cô cảm thấy bản thân quá bất lực. Giang Niệm Dương hiểu được cái cảm giác khi mà bản thân đã cố gắng rất nhiều vẫn không thể thay đổi được điều gì nó tệ thế nào.
Thật ra Lệ Du Huyên đã làm rất tốt rồi, cô đã cố gắng nhiều như thế mà. Giang Niệm Dương cũng không biết vì sao cuộc đời lại đối xử với cô tàn nhẫn như thế, nhưng mà anh biết cô thật sự đá cố gắng hết sức mình rồi. Lệ Du Huyên đã sống bằng phiên bản tốt nhất của bản thân.
Dáng vẻ yếu lòng của cô lúc này thật sự khiến anh xót xa. Cô xứng đáng với những điều vui vẻ hơn thế, tốt đẹp hơn thế cơ mà!
Giang Niệm Dương không kiềm được lòng mình mà rướn người đến ôm lấy Lệ Du Huyên.
“Cô không sai! Cô không làm gì sai hết! Đừng tự trách mình nữa, cô thật sự đã làm rất tốt rồi! Chuyện ngày hôm nay cũng không phải lỗi của cô, tôi nghĩ Tiểu Lục cũng không mong cô sẽ có trạng thái như thế này đâu.”
Lệ Du Huyên vẫn chưa nguôi ngoai được bản thân mình, cảm thấy vẫn vô cùng uất ức. Lúc này đây, vòng tay của anh thật sự rất ấm, rất yên bình, đến nỗi cô không muốn buông ra nữa. Lệ Du Huyên vòng tay ôm lại Giang Niệm Dương, ở trong lòng anh liền gào khóc nức nở. Bức tường mạnh mẽ kiên cố mà cô xây dựng lên cũng chỉ trong thời khắc này, vì một cái ôm, một lời quan tâm của anh mà hoàn toàn sụp đổ hết rồi.
Đến một lúc lâu sau Lệ Du Huyên mới có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Giang Niệm Dương lấy khăn tay trong túi áo ra, lau nhẹ khoé mắt cô.
“Được rồi, cô bình tĩnh lại chưa? Đừng khóc nữa, Tiểu Lục lát nữa nhìn thấy cô thế này thì sẽ lo lắm.”
Lệ Du Huyên gật nhẹ, vẫn còn thút thít.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao Tiểu Lục lại bị thương?”
Ban nãy anh đã tò mò, Lệ Du Huyên và Tiểu Lục rốt cuộc đã gặp chuyện gì. Vết thương trên người Tiểu Lục nhìn qua liền biết là bị hung khí sắc nhọn như dao gây ra, vậy có thể loại trừ khả năng bị tai nạn xe cộ. Nhưng như vậy lại càng chứng minh là có người cố ý gây chuyện. Mà Lệ Du Huyên chỉ là một nhân viên bình thường, đâu có gây thù kết oán với ai để đến mức như thế.
Lệ Du Huyên ban nãy rất không bình tĩnh nên Giang Niệm Dương cũng không hỏi được gì, trong lòng anh cũng vô cùng khó chịu.
“Lúc tôi rời khỏi công ty đến đón Tiểu Lục, đã có cảm giác ai đó theo dõi mình. Tôi cứ nghĩ đó là ảo giác nên không quan tâm lắm. Nào ngờ lúc tôi cùng Tiểu Lục đang trên đường về nhà thì ở đâu một người phụ nữ lao ra chắn đường. Cô ta nói đủ thứ mà tôi chẳng hiểu, sau đó thì lao đến tấn công tôi.”
Lệ Du Huyên thành thật kể lại hết toàn bộ mọi chuyện cho Giang Niệm Dương nghe. Kể cả việc người phụ nữ kia tự nhận là fan của Vưu Tĩnh Khâm.
Giang Niệm Dương nghe xong nghiêm túc suy nghĩ mọi chuyện. Anh cứ cảm thấy những chuyện này có vấn đề ở đâu đó. Sự xuất hiện của người phụ nữ đó cứ như đã có chuẩn bị từ trước.