Chương 23: Toàn trường nổ tung!

Editor + Beta: Hủ Ngốc (Ngốc đã beta lại)

[Ối chà, không ngờ tới ca khúc chủ đề là thể loại này!]

[Dù gì còn có phân nửa thí sinh là minh tinh mà, thanh xuân quá cũng không hợp với họ.]

[Bài này làm tui nhớ tới World Cup với Thế vận hội Olympic á, nhiệt huyết tới cỡ nào, ha ha ha ha.]

[Ha ha ha ha, đúng thật nhỉ, đặc biệt khúc mở đầu la la la la. Tui bắt đầu chờ mong vũ đạo của bài này rồi đó, vũ đạo xứng với bài này chắc phải chậm lắm ha. Tiểu đánh tiểu nháo chắc chắn không được.]

[Bài này nghe hay ghê, nhưng mà khó hát quá, ai da, tổ tiết mục chơi cũng quá lớn rồi đi.]

[Tui đệt, Cố Vân Tương với Giản Văn Minh sao đẹp dữ vậy!]

[Thiệt sự, giữa mấy chục anh đẹp trai, liếc mắt một cái là thấy bọn họ ngay.]

[Giản Văn Minh cũng thông minh thật ấy, một quả đầu đỏ thực bắt mắt! Tuyệt thế mỹ mạo muốn không ngắm cũng không được!]

Kỳ thật không chỉ riêng cư dân mạng thấy vậy, các thí sinh ở đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy bài hát như thế. 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 từ quá trình đến chế tác, cái gì cũng không giống với các chương trình tuyển tú khác.

Bất quá giai điệu bài này thực tẩy não, tiết tấu cảm rất mạnh, rất nhiều thí sinh đều nhịn không được mà lắc lư theo ca khúc chủ đề.

Ca khúc chủ đề phát xong, nhạc ca Tưởng Văn Quân đài truyền hình Giang Hải trong tiếng vỗ tay bước lên sân khấu, anh ta vừa đi vừa chăm chú nhìn camera đang đi theo: "Các bạn khán giả thân mến, chúc mọi người một buổi tối tốt lành, chào mừng mọi người đến với《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》với sự tài trợ của Ô tô Mị Đặc, Ô tô Mị Đặc, đưa bạn đi truy tinh! Đây là đại thính sảnh số 1 của đài truyền hình Giang Hải, Tôi là dẫn chương trình Tưởng Văn Quân, hoan nghênh mọi người đến thăm!"

Mọi người nhiệt liệt cổ động, Trịnh Thỉ để tay bên miệng giả làm cái loa, ngao ngao nói to.

"Lịch thi đấu của chúng tôi kín lắm đấy, đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa, đầu tiên xin mời bốn vị huấn luyện viên của chúng ta, xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!"

Bốn vị huấn luyện viên cùng tác phẩm tiêu biểu, theo thứ tự mà lên sân khấu, mỗi người biểu diễn một đoạn ngắn. Trương Tư Hằng hát tình ca xưa, Chung Nhạc hát ca khúc vừa mới sáng tác của anh, đi lộ tuyến tiểu thịt tươi thanh mát, nữ thần tượng Miêu Lật mang đến màn hát nhảy nóng bỏng, làm toàn trường reo hò.

Chu Đĩnh là người có nhân khí cao nhất, là người bọc hậu ra cuối cùng.

"Lần đầu tiên em được xem thầy Chu nhảy ngoài đời đấy anh." Chu Tử Tô nhịn không được nói với Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê cười, không nói chuyện.

Kỳ thật anh cũng lần đầu tiên được xem.

Ở đây có rất nhiều thực tập sinh tân binh coi Chu Đĩnh là thần tượng.

Miêu Lật xoay người đi đến lối lên sân khấu trong tiếng nhạc sôi nổi, đôi tay đẩy một cái, Chu Đĩnh như bị cô đẩy ra trên sân khấu, không giống ngày thường cao lãnh ít nói, Chu Đĩnh trên sân khấu, mặt mang nụ cười, y theo nhịp nhạc đi vài bước, cà lơ phất phơ, mười phần tùy tính, ngay sau đó âm nhạc đại biến, một chân y móc lấy chân kia, thân thể ngả về phía sau một đoạn, ngay thời điểm thân thể kia sắp ngã gục xuống, trong tiếng tung hô của khán giả, nửa người trên cơ hồ đã tiếp xúc với mặt đất bông nhiên bật ngược trở về.

"Oa!" Chu Tử Tô không nhịn được mà hô một tiếng.

Giản Văn Khê cũng kinh ngạc.

Bời vì động tác kia trông như đơn giản tùy tiện, kỳ thực yêu cầu đối với lực eo bụng rất cao, Chu Đĩnh lại làm nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, cả người giống như lò xo sức dãn mười phần.

Một đoạn vũ đạo này của Chu Đĩnh, tất cả đều đại khai đại hợp (cởi mở?), khí phách mười phần, lại không hề sắc bén khoa trương, thân thể phảng phất luôn nằm trong tầm kiểm soát của y, thoạt nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui, có một loại cảm giác tự tin và nhẹ nhàng, trong âm nhạc càng lúc càng nhanh, l*иg ngực dồn dập như muốn nổ tung, vòng eo thon dài mảnh khảnh lay động trong không trung, âm thanh "răng rắc" vang lên trong đoạn nhạc, thân thể nháy mắt dừng giữa không trung, nghiêng sang một phía tạo thành góc sáu mươi độ, lộ ra nửa vòng eo gầy nhưng rắn chắc, tuyến nhân ngư cùng cơ bụng rất rõ ràng.

Một đoạn cuối cùng kia thật sự bùng nổ, Giản Văn Khê đều kinh sợ.

Rốt cuộc anh cũng biết mị lực của Chu Đĩnh nằm ở đâu rồi, lúc y nhảy quả thật quá mê người, lực khống chế cơ thể thật sự đáng sợ, lại như tùy tính, thình lình còn có thể hung hắn mà chọc vào ngực ngươi một cái đấy.

Toàn trường bùng nổ vỗ tay như sấm, ngay cả Cố Vân Tương cũng lộ ra thần sắc say mê, học theo mọi người mà vỗ tay.

Đoạn vũ đạo này yêu cầu với cảm nhạc cùng lực eo bụng quá cao, không phải thứ người thường có thể làm được, làm động tác bùng nổ như vậy, biểu tình vẫn có thể duy trì sự bình thản, lại càng khó.

Nhảy xong một khúc, Chu Đĩnh còn chưa hề thở dốc, lại khôi phục bộ dáng cao lãnh ít nói bình thường, chỉnh lại chút tóc tán loạn trước trán, cúi đầu chào mọi người một cái liền đi xuống sân khấu.

Quả nhiên người có thực lực mạnh mẽ, lên sân khấu sẽ tỏa sáng. Mặc cho muôn vàn tiếng hoan hô cùng thét chói tai dưới đài, y vẫn không có một chút phản ứng dư thừa gì, loại cảm giác này thật là ngầu.

Làn đạn cũng bùng cháy.

Vũ đạo của Chu Đĩnh, không ai bì nổi.

Bốn vị huấn luyện viên vào chỗ ngồi, vòng PK lại bắt đầu rồi.

Trình tự biểu diễn của bọn họ là do tổ tiết mục quyết định, trên cơ bản là áp dụng phương án hòa bình, cái tên đầu tiên lên sân khấu là Sở Nhiên.

Trong một đống các lại nhạc phổ biến, đội của Sở Nhiên lựa chọn một bản tình ca thực buồn.

《Bí mật mùa đông》

Bài hát này của cậu rất đơn giản, biên khúc cũng không có gì mới mẻ, chỉ mời thêm một tay ghi-ta để thêm tí điểm xuyến. Cộng sự của cậu cũng cùng theo phong cách thiếu niên, thí sinh tân binh nhỏ tuổi nhất.

Hai người bọn họ cũng ăn mặc rất văn nghệ đơn giản, đều là sơ mi trắng, quần jean, giày chơi bóng trắng, ngồi trến ghế cao, đem lại cảm giác ôn nhu mềm mại.

Nhìn ra được hai người này đều rất ngoan.

Trước khi cậu lên hát, Lục Dịch bỗng nhiên đứng lên, nắm bàn tay nói: "Sở Nhiên cố lên!"

Sở Nhiên nghe vậy cười đến sáng lạn, cười đến nhân tâm cũng phải mềm.

Tiếng đàn ghi-ta vang lên, bài tình ca đau khổ được cậu cải biên thành thực ôn nhu.

"Nếu như anh nói anh thật sự yêu em, thì ai sẽ đến thu thập tình bạn đã phá hủy ấy."

"Nếu như anh nói anh cần phải yêu em, anh sẽ trao cho em trái tim còn trọn vẹn hơn cả tình bạn."

Giản Văn Khê lần đầu tiên nghe bài hát này, anh cảm thấy bài hát này nói về loại tình yêu cấm kỵ không thể nói ra. Sở Nhiên hát rất tốt, không hiểu tại sao, cảm thấy đặc biệt xúc động.

Trong tiếng hát của Sở Nhiên, Chu Đĩnh nhịn không được nhìn thoáng qua Giản Văn Khê.

Bài hát này chạm đến trái tim y.

Sở Nhiên hát xong, đến đội đối thủ biểu diễn.

Tổ đội này của bọn họ kết thúc, chính là tới hai đội Giản Văn Minh và Lục Dịch PK với nhau.

Khi đội kia còn đang hát trên đài, Giản Văn Khê bọn họ đã đi đến hậu trường để chuẩn bị.

Nhiệt độ của phát sóng trực tiếp cũng đạt đến đợt đỉnh cao đầu tiên ngay lúc này.

[Cấp báo, Giản Văn Minh sắp lên sân khấu.]

[Được lắm người anh em, nhân số xem trực tiếp đã đạt tới hai trăm vạn, còn đang có xu hướng tăng thêm, xem ra mọi người đều muốn xem Giản Văn Minh!]

[Vô nghĩa, tập trước anh ta kinh diễm như vậy, cải thiện khẩu vị của mọi người. Ai cũng muốn xem anh ta có thể tiếp tục ở tập hai không đúng không?]

[Tập này phi thường quan trọng với hắn, giữ vững thì tốt, không vững thì trực tiếp lật xe.]

[Tôi vừa thấy gì á? Trong tay Giản Văn Minh là violin phải hơm?!]

[Tui đệt, cậu ta biết kéo violin luôn?!]

Lối vào sân khấu, Giản Văn Khê cùng Chu Tử Tô nhận lấy violin từ tay nhân viên công tác.

Anh ôm đàn violin, lạnh lùng mà nhìn lên sân khấu.

Một bài vũ đạo này của Chu Đĩnh xác thật khiến người ta chấn động.

Bất đồng với phong cách vũ đạo của Chu Đĩnh, Luc Dịch lại nhảy hiện đại, tứ chi phóng khoáng hơn, uyển chuyển, tuyệt đẹp, một khúc vũ đạo hai người, vừa điên cuồng lại tùy ý, cơ hồ đem toàn bộ tính đặc biệt của cá nhân Lục Dịch đều phát huy ra.

Thính phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Tử Tô, giờ phút này khuôn mặt cậu bạn nhỏ lộ ra sự khẩn trương rất rõ ràng.

Hai người đối diện nhau, Giản Văn Khê nhìn cậu cười nhàn nhạt.

Đội của Lục Dịch đã nhảy xong, Trương Tư Hằng cười nói: "Trước cho hai cậu tí thời gian hít thở đấy."

Một đoạn vũ đạo vui sướиɠ tràn trề, cục đá to bự trong lòng Lục Dịch cuối cùng cũng có thể thả xuống.

Nhảy xong rồi, hắn ta ngược lại không còn lo lắng.

Trận biểu diễn này, hắn ta không thẹn với lòng mình, thắng thua cũng không mất mặt.

Hắn thậm chí còn hy vọng Giản Văn Minh có thể duy trì phong độ như trận đầu tiên, cùng hắn tới một trận cường cường tranh đoạt.

Lục Dịch biểu diễn thuần vũ đạo, trọng trách đánh giá đều rơi xuống người Chu Đĩnh. Chu Đĩnh đánh giá rất cao.

"Hiện tại chúng ta cùng xem số phiếu của đội Lục Dịch."

Mọi người cùng nhau nhìn lên màn hình lớn, 800 khán giả tại trường quay, có 760 người bầu cho hắn ta.

Số phiếu vừa có, toàn trường kinh hô.

So với đội Sở Nhiên vừa mới thắng, ước chừng nhiều hơn hai trăm phiếu!

"Yes!" Lục Dịch vô cùng kích động. Ngay cả bốn vị lão sư cũng chấn kinh rồi.

"760 phiếu!" Tưởng Văn Quân hưng phấn mà hô: "Điểm này đúng là siêu cao. Đội biểu diễn tiếp theo hẳn sẽ có áp lực."

Này xác thực là số phiếu cực cao.