Chương 24

Phó Tri Bách dẫn Hạ Tức đi chơi hơn một tuần, lúc trở về người đều rám nắng đen thui, Hoàng Dương nhìn thấy liền kêu la oai oái.

“Ôi trời! Tri Bách khuôn mặt này của anh không thể rám nắng đâu, anh xem anh đen bao nhiêu phần trăm rồi kìa?”

Phó Tri Bách lộ ra biểu cảm bất lực với Hạ Tức, hắn nói với Hạ Tức: “Hoàng Dương này ấy, thích ầm ĩ lắm.”

Hắn mặc kệ Hoàng Dương, kéo Hạ Tức đi vào trong. Khi vào phòng, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi Hoàng Dương: “Dư Viện có thích cái vòng cổ đó không?”

“Nhìn rất vui.” Hoàng Dương nói như vậy, lại có chút khó xử bảo: “Anh Tri Bách, em cảm thấy chuyện của anh và chị Dư, vẫn là nên ra với anh Lý đi, bằng không bị truyền thông chụp được, anh Lý ngay cả chuẩn bị cũng không kịp.”

Phó Tri Bách nhíu nhíu mi, “Nếu tôi nói với anh ta, Lý Chiếu Nhất nhất định sẽ bắt tôi chia tay.”

“Dù sao danh tiếng của Dư Viện quả thực không tốt lắm.” Hoàng Dương nhỏ giọng nói thầm.

“Đúng rồi, cuối tuần sau là sinh nhật Dư Viện, tôi đã đặt mua một bộ trang sức, cậu đến lấy giúp tôi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”

Hoàng Dương nhìn Phó Tri Bách, há miệng do dự nói: “Anh Phó, em nói này nha, em cảm thấy chị Dư Viện không phải thật lòng, khoảng thời gian trước scandal của chị ta và Uông Minh em cũng nghe, mọi người đều nói chị ta không biết xấu hổ đi quyến rũ người khác, anh còn đối xử tốt với chị ta như vậy…”

“Tôi tin tưởng cảm giác của mình, con người Dư Viện khá tốt.” Phó Tri Bách có chút không kiên nhẫn, “Nếu cậu không muốn lấy, tôi sẽ tự mình đi.”

Hoàng Dương vội vàng nói: “Em đi, nếu anh bị người ta nhìn thấy đi lấy trang sức, lại không biết báo chí định viết ra cái gì nữa.”

Sau một tuần trở lại khá rảnh rỗi, Phó Tri Bách còn đang nghỉ phép, cuộc sống nghỉ ngơi chính là mỗi ngày ngủ nướng, sau khi thức dậy lại ăn cơm cùng anh trai, rồi đi xem phim, xem phim xong dẫn anh trai đến phòng tập thể dục. Buổi tối ở trên sân thượng uống rượu ngắm sao, anh trai hắn mỗi lần đều uống say, mặt trở nên đỏ hồng, nói cái gì cũng gật đầu, đáng yêu vô cùng.

Cũng bởi vì anh trai quá đáng yêu, em trai đã hoàn toàn quên mất chuyện còn phải tổ chức sinh nhật cho bạn gái, thẳng đến khi Dư Viện gọi điện thoại tới, hắn mới chợt nhớ ra, đêm nay là sinh nhật Dư Viện.

Dư Viện nghẹn ngào qua điện thoại, như sắp khóc, hỏi hắn: “Chị vẫn đang chờ cưng tìm chị đấy, Tri Bách à, cưng quên hôm nay là sinh nhật chị sao? Hoặc cưng không thích chị nữa.”

Phó Tri Bách hơi đau đầu, hắn vội vàng nói: “Em không có, chị chờ em một chút, chị đang ở đâu, em sẽ chạy đến đó?”

“Chị và bạn bè ở quán bar bên đường Vũ Hồng, cưng muốn đến thì mau đến đây, bọn chị sắp kết thúc rồi này.” Dư Viện nói xong, cúp điện thoại.

Phó Tri Bách đứng lên, hắn ấn giữa mày, cúi đầu nhìn Hạ Tức vì uống chút rượu mà có hơi loạng choạng. Hắn đỡ bả vai Hạ Tức, cúi đầu nói với anh: “Anh, bây giờ em có một số việc phải ra ngoài, em ôm anh về phòng, anh ngoan ngoãn ngủ đi nhé, được không?”

Hạ Tức đầu gật gà gật gù, âm thanh thỏ thẻ, “Được.”

Phó Tri Bách xoa xoa tóc anh, cười, “Ngoan quá đi.”

Hắn ôm Hạ Tức trở về phòng, Hạ Tức vừa đυ.ng vào giường liền lăn một vòng, thiếu chút nữa ngã xuống đất. May mắn Phó Tri Bách nhanh tay lẹ mắt đỡ anh dậy, kéo chăn đắp lên người anh, hắn ngồi xổm ở bên giường, sờ sờ lỗ tai nóng hổi của Hạ Tức, hướng về phía lỗ tai nói: “Anh, em sẽ lập tức trở về ngay.”

Phó Tri Bách gọi xe đi qua, đến quán bar, đi vào trong theo lời Dư Viện nói.

Hắn đi ngang qua sàn nhảy, ánh đèn chiếu lên mặt hắn, Phó Tri Bách cúi đầu xuống, vùi vào bóng vành mũ.

Hắn đi tới tầng hai phòng riêng, đẩy cửa ra liền nhìn thấy bên trong ồn ào một nhóm, khói sương tràn ngập. Phó Tri Bách nhíu nhíu mày, hắn tìm được Dư Viện ngồi ở giữa, hắn nhìn Dư Viện hôm nay rất khác với thường ngày. Hắn đi về phía Dư Viện, đối phương ngẩng đầu lên, ả trang điểm lộng lẫy, nhìn thấy Phó Tri Bách, trước mắt sáng ngời, đưa tay muốn kéo hắn.

Phó Tri Bách nhìn thấy móng tay đỏ như máu của ả không khỏi né về phía sau.

“Chị Dư, đây chính là trai tơ nhỏ hơn chị năm tuổi đó hả?” Bên cạnh có người ồn ào, Phó Tri Bách nhìn qua, là một gã đàn ông gầy như cây sậy, hai gò má lõm xuống.

Hắn nhíu mày, rất không thích miêu tả từ trai tơ này.

Hắn kéo Dư Viện, nói với ả: “Chị uống say rồi, em đưa chị ra ngoài.”

“Chị không muốn, chị sẽ ở đây, bọn họ đều đến mừng sinh nhật cho chị đấy.” Dư Viện mở tay hắn ra, híp mắt nhìn hắn, “Cưng cho rằng cưng là ai?”

“Em là bạn trai chị.” Phó Tri Bách hé môi, hắn ôm bả vai Dư Viện, muốn đi ra ngoài.

Sau lưng lại bị người ta đè nhẹ lại, “Khoan đã, tụi này đều đến mừng sinh nhật cho Dư Viện, cậu tới đây để mang cô ấy đi, cậu cũng không nể mặt mũi ai nhỉ.”

Phó Tri Bách chán ghét né tránh hai tay kia, quay đầu lại nhìn.

Âm nhạc trong phòng ngừng lại, một khoảng yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, có một cô gái chợt thốt lên: “Đây không phải là Phó Tri Bách sao?”

“Phó Tri Bách? Là người hot search có lượng truy cập lớn hả?”

“Đúng vậy, rất hot.”