Chương 23

Phó Tri Bách gọi mấy món ăn, hắn và Hạ Tức ở chung một thời gian, thật ra có thể ít nhiều hiểu rõ khẩu vị của Hạ Tức. Khẩu vị của họ cũng tương tự nhau, ăn không được cay, không thích hành, tỏi, gừng, ưu tiên thịt, rau củ có thể không ăn thì sẽ không ăn, đều là người kén ăn.

Phó Tri Bách xé mở màng bọc nilon bộ đồ ăn ra, tráng nước sôi chén đũa cho Hạ Tức. Hạ Tức nhìn động tác của hắn, cũng học hắn muốn làm theo, nhanh chóng bị Phó Tri Bách ngăn lại.

“Anh đừng làm gì cả, nước này nóng lắm, em làm là được rồi.”

Hạ Tức liền ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, anh nhìn chăm chú động tác của Phó Tri Bách, thấy hắn tỉ mỉ tráng chén đũa, đột nhiên nói: “Anh không biết dùng đũa.”

“Hả?” Phó Tri Bách ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Tức giống như lạc vào hồi ức, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, chỉ vào giờ khắc này, anh em họ đặc biệt giống nhau. Anh nói với Phó Tri Bách: “Hạ Vân An nói anh bị bệnh, không cho anh dùng đũa, nói dùng phải sẽ khiến bọn họ sinh bệnh.”

Phó Tri Bách như đứng hình, hắn không dám tin nhìn Hạ Tức, há miệng, hạ giọng hỏi, “Vậy anh dùng gì?”

Hạ Tức nhếch khóe môi, nói với hắn: “Anh dùng tre gọt thành một đôi đũa, nhưng anh làm không tốt, có đôi khi sẽ xước vào miệng.”

“Bây giờ sẽ không có ai dám nói với anh như thế nữa đâu.” Phó Tri Bách trầm mặt, đẩy chén đũa đã tráng qua nước sôi đến tay anh, hắn nói với Hạ Tức: “Ai dám bắt nạt anh, em sẽ đánh hắn đến chết.”

“Tiểu Bách, em đối với anh tốt quá, nếu không chia cách thì hay biết mấy.”

Thức ăn được bưng lên, nhân viên phục vụ chắn trước mặt Phó Tri Bách đặt đồ ăn, Phó Tri Bách có thể cúi đầu, len lén lau nước mắt rơi xuống.

Hắn rất khó tưởng tượng những năm tháng anh trai trải qua, hắn vừa nghĩ đến mình ở trong căn nhà lớn được cha mẹ ưu ái, cuộc sống sung túc, mà Hạ Tức thì ở trong núi, ở bên ngoài châm chọc sỉ vả, trong gia đình mua anh lại không làm hết trách nhiệm, hắn cảm thấy hổ thẹn.

Hắn muốn đối xử tốt với anh trai mình, muốn đem tất cả những gì hắn có được cho anh trai, muốn nói cho anh biết trên thế giới này còn có Phó Tri Bách yêu anh, họ là một thể.

“Thưa anh, đồ ăn đã bưng lên hết rồi ạ.” Người phục vụ cầm khay đứng sang một bên.

Phó Tri Bách cúi đầu, đè thấp mũ, hắn “Ừ” một tiếng, giọng mũi rõ ràng.

Chờ người đi rồi sau, Phó Tri Bách hơi kéo mũ lên cao một chút, gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong chén Hạ Tức.

“Anh, anh ăn thử cái này đi, em thấy trong thực đơn, đây là món được nhà hàng này đề cử đấy.”

Hạ Tức cắn một miếng nhỏ, thịt còn rất nóng, dưới đĩa có một cái lò nhỏ, bên trong đun lửa liu riu, đang sôi sùng sục. Dầu mỡ đọng ở bên môi, biến thành son dưỡng ẩm, Hạ Tức hai mắt sáng ngời, khẽ hít một hơi, gật đầu nói ăn rất ngon.

Phó Tri Bách cảm thấy dáng vẻ Hạ Tức ăn như một con thỏ nhỏ gặm củ cải, hắn thật sự rất thích anh trai mình, không chớp mắt nhìn Hạ Tức ăn cả miếng thịt, khóe miệng cũng sắp nhếch đến mang tai.

“Ăn ngon không? Ăn ngon không?”

“Ngon lắm.” Hạ Tức cười với hắn, Phó Tri Bách rút một tờ khăn giấy, vươn tay lau đi vết dầu dính trên khóe miệng cho anh.

“Anh ăn thành một con mèo luôn.”

Mặt Hạ Tức hơi hơi đỏ, anh giữ chặt tay Phó Tri Bách, động tác không có ý nghĩa gì, chỉ là muốn chạm vào Phó Tri Bách.

Ăn một bữa cơm xong, còn uống chút rượu hoa mộc quế, cũng đã hơi ngà say. Từ trên lầu đi xuống, Phó Tri Bách ôm bả vai Hạ Tức, đón gió đêm, khoác lên mình ánh trăng, đi về phía hội đèn l*иg.

Phố cổ buổi tối rất náo nhiệt, người nhiều hơn ban ngày gấp mấy lần, trong cửa hàng bên đường treo bán đèn l*иg tự làm, đủ loại đủ kiểu. Còn có một ít đồ chơi nhỏ lạ lẫm cổ quái, Phó Tri Bách cầm mặt nạ cáo che mặt, tiến về phía Hạ Tức, hắn cười nói: “Anh, đẹp không?”

Hạ Tức gật gật đầu, “Rất đẹp.”

“Anh thử cái này xem.” Phó Tri Bách cầm một chiếc mặt nạ thỏ, khua tay trước mặt Hạ Tức vài cái, chiếc mặt nạ kia làm rất sống động, trên đỉnh tóc còn có tai thỏ dài thòn, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Ông chủ, bán hai cái này.” Phó Tri Bách trả tiền, đeo mặt nạ lên, quay đầu lại đeo cho Hạ Tức.

Hai con người lớn tướng đeo mặt nạ cáo và thỏ đi dạo phố, mua kẹo hồ lô, mua hình nhân đường, lại đi thả đèn xuống sông, ôm một đống đồ chơi nhỏ trở về khách sạn.

Hạ Tức rất vui, lắp bắp nói chuyện nhiều hơn với Phó Tri Bách, tuy rằng không quá lưu loát, nhưng vẫn có thể làm cho Phó Tri Bách cảm giác được anh vui vẻ.