Hạ Tức nhìn về phía hắn, hỏi hắn, “Tiểu Bách, em mệt rồi sao?”
Phó Tri Bách lập tức ngồi dậy, thuyền nhỏ lắc lư, nói với Hạ Tức: “Không mệt, một chút cũng không mệt.” Hắn đánh trống lảng, “Anh, xem phong cảnh bên này đẹp quá, anh ngồi sang đó đi em chụp hình cho anh.”
Hạ Tức có chút ngượng, anh nói: “Anh không biết chụp ảnh.”
“Anh cứ ngồi đi, nhìn về phía em là được.” Phó Tri Bách lấy điện thoại ra, tay chìa ra bên phải, Hạ Tức ngồi về phía bên phải thuyền. Phía sau anh là một khoảng đỏ hồng xanh biếc, hoa sen làm nổi bật khuôn mặt anh, giống như là mạ một tầng ánh sáng, lấp lánh lộng lẫy.
Phó Tri Bách cầm điện thoại chụp vài tấm, lại nhịn không được khen anh trai hắn đẹp, Hạ Tức cúi đầu rũ mắt, mím môi cười cười.
Sự hiểu biết về cái đẹp của Phó Tri Bách rất mơ hồ, hắn nhớ rằng người lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy xinh đẹp là một nữ diễn viên mà hắn đã nhìn thấy trong một bộ phim khi còn là một thiếu niên, và vẻ đẹp sắc sảo đó khiến hắn rung động. Về sau, hắn tìm bạn gái hầu như tất cả đều là kiểu người như thế, trong sáng xinh đẹp, thậm chí xinh đẹp đến mức có chút dung tục.
Hắn thích kiểu làm đẹp sến sẩm thế này, Dư Viện chính là kiểu như vậy, đẹp mà tự biết, từng cử chỉ từng động tác toát ra loại quyến rũ kia.
Nhưng Hạ Tức trước mắt, có vẻ đẹp rất khác với cái mà Phó Tri Bách nhìn thấy.
Anh không tự biết, khuôn mặt vô cảm trông lạnh lùng quạnh quẽ, mặt mày tinh xảo bị nét cứng rắn làm giảm một nửa xinh đẹp, trở thành một kiểu quyến rũ khác. Phó Tri Bách biết dùng từ ngữ như vậy hình dung chính anh trai mình là không đúng, nhưng gương mặt Hạ Tức như thể được đúc ra từ những gì Phó Tri Bách hướng tới.
Anh giống như mặt trời trên cao, xinh đẹp đến mức khiến Phó Tri Bách không dám nhìn thẳng, không dám ở trước mặt anh lộ ra u ám của mình, không dám để anh nhìn thấy một chút không tốt. Hạ Tức sạch sẽ, là sự thuần túy trong lòng Phó Tri Bách.
Thuyền chèo đến giữa hồ, bốn phía có bèo và vài hoa sen, gió thoang thoảng, ánh nắng không quá chói chang.
Phó Tri Bách bảo Hạ Tức đến bên hắn, Hạ Tức sợ chiếc thuyền này lắc lư, liền đổi thành Phó Tri Bách đi qua. Phó Tri Bách hai tay chống bên hông thuyền, loạng choạng di chuyển đến bên Hạ Tức, hắn ôm lấy cánh tay Hạ Tức, hỏi: “Anh, nắng thế này dễ chịu quá, thời tiết như vậy thích hợp nằm nghỉ một lát đó.”
Hạ Tức ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn trời, anh lấy tay chạm vào mặt Phó Tri Bách, bàn tay đặt lên mắt Phó Tri Bách, nhẹ giọng nói: “Em muốn ngủ một chút sao?”
“Vâng, chỉ ngủ một lát thôi.” Phó Tri Bách dựa thân tới, dang tay vòng quanh eo Hạ Tức, mặt vùi vào trong ngực anh trai, giọng nói lười biếng của hắn truyền đến, “Muốn ngủ ở trong lòng anh một lát.”
Trước kia thời gian này, Hạ Tức còn ở trên núi, công việc triền miên khiến cho anh đổ mồ hôi đầm đìa. Nếu anh muốn trở về trước khi mặt trời lặn, anh không được nghỉ ngơi. Thời gian nhàn nhã thế này giống như đang nằm mơ, thật sự anh vẫn sẽ sợ hãi, cảm thấy hết thảy đều quá mức không chân thật, anh không dám buông lỏng cảnh giác, không dám có chút lười biếng nào, như vậy lỡ có một ngày anh bị đánh trở về nguyên trạng, anh cũng có thể sống sót.
Phó Tri Bách tựa vào lòng anh, hoàn toàn say giấc, người nặng trịch vẫn chẳng nhúc nhích. Bàn tay Hạ Tức vô thức vuốt ve lưng hắn, em trai lớn hơn anh tất thịt, giống như một con dã thú nằm dưới chân anh.
Lúc Phó Tri Bách tỉnh lại, đã là chạng vạng, bầu trời đầy những tia sáng, nước hồ bị nhuộm thành một khoảng đỏ rực. Hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy Hạ Tức cúi đầu, nghiêng mặt dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, hắn nâng lên tay chọc chọc mặt anh trai. Thân thể Hạ Tức khẽ động, đầu từng chút từng chút ngã về phía Phó Tri Bách.
Một cái mềm mềm lướt qua khóe môi Phó Tri Bách, Phó Tri Bách sững người, mắt thấy Hạ Tức sắp ngã vào trong thuyền, hắn hoàn hồn, lập tức đứng dậy đỡ Hạ Tức. Hạ Tức lẩm bẩm một tiếng, mềm giọng nói: “Buồn ngủ…”
Lúc này đổi lại Hạ Tức ngủ trong lòng Phó Tri Bách, ngón trỏ Phó Tri Bách cong tròn, khớp ngón tay ấn vào khóe miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Hạ Tức.
Chiều tà buông xuống, gió nổi lên, bọn họ nên về.
Thuyền nhỏ cập vào bờ, tiền thuê cả buổi chiều là hai trăm, Phó Tri Bách không có tiền mặt, lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán. Nhân viên công tác ở bến tàu đã có tuổi, cũng không biết Phó Tri Bách, thấy hai anh chàng rất đẹp trai, liền nói thêm vài câu, “Hai đứa đến đây chơi nhỉ, buổi tối bên kia còn có hội đèn l*иg, còn có thả đèn xuống sông đấy, đẹp lắm.”
Phó Tri Bách nói lời cảm ơn, nghiêng đầu hỏi Hạ Tức, “Có muốn đi xem không?”
“Muốn.”
Trời còn chưa tối hẳn, bọn họ đi tìm một nhà hàng hải sản ven sông ở gần đó để ăn trước. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến cửa sổ tầng hai, bọn họ có thể từ cửa sổ nhìn thấy cảnh đêm của phố cổ.