Phó Tri Bách có thể không biết, nhất cử nhất động của mình lúc này đều bị anh trai nhìn thấy.
Thân thể hắn nghiêng dựa vào kính thủy tinh, dòng nước từ vòi sen trúc lên người hắn, tay hắn sờ soạng dươиɠ ѵậŧ của mình, cắn môi thở hổn hển, hoảng hốt muốn nhanh chóng giải quyết, nhưng tuốt đến tay mỏi nhừ mà còn chưa xuất ra.
Hắn mở mắt, nhìn chằm chằm bộ vị tinh thần của mình, liếʍ liếʍ môi, bất lực không muốn làm nữa. Hắn bực bội nhấc mí mắt lên, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Hạ Tức từ trên giường đi xuống, từng bước một đi về phía này.
Hắn hoang mang, sợ tới mức không dám nhúc nhích, chỉ thấy tay Hạ Tức đặt lên cửa kính, nhẹ nhàng gõ gõ.
Tiếng nước “ào ào”, hơi nóng lượn lờ, bóng dáng mơ hồ, Hạ Tức đứng bất động tựa như đang nhìn cái gì đó. Phó Tri Bách thoáng cái phản ứng lại cửa kính này có vấn đề, hắn hít sâu một hơi, nhiệt tình vừa rồi rất lâu không cách nào lên đạn lại cứ như vậy bắn ra, dính lên cửa kính kia.
Phó Tri Bách hoảng hốt mấy giây, hoàn hồn lại, lập tức lấy vòi sen rửa sạch.
Hắn tắt nước, lấy khăn tắm lau người, đầu óc mê man, suy tư nên đi ra ngoài nói với anh trai hắn như thế nào đây.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng của Hạ Tức, đối phương nói: “Tiểu Bách, em có điện thoại này.”
Phó Tri Bách thở hổn hển, cất cao giọng, “Anh nghe giúp em nhé.”
Hạ Tức nhìn chằm chằm cuộc gọi cho Phó Tri Bách, mở điện thoại ra, nhẹ giọng nói: “Xin chào.”
Dư Viện sửng sốt, “Anh là ai?”
Hạ Tức nhấp nhấp miệng, nhìn nhà tắm, anh nói: “Tiểu Bách đang tắm.”
Dư Viện cau mày, ả thử thăm dò hỏi: “Là anh Hạ Tức?”
Hạ Tức không có trả lời ả, mà là lặp lại nói: “Tiểu Bách đang tắm, có chuyện gì đợi lát nữa…”
Lời anh còn chưa dứt, Phó Tri Bách từ trong nhà tắm đi ra, hắn cầm khăn lông lau tóc, đi tới trước người Hạ Tức, “Anh, đưa điện thoại cho em, để em nghe.”
Hạ Tức đưa điện thoại cho hắn, Phó Tri Bách nhận lấy điện thoại, đi tới bên cửa sổ.
Hạ Tức nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn, nghe thấy giọng nói khẽ khàng của hắn.
“Viện Viện, vừa rồi là anh của em.”
Dư Viện hỏi hắn, “Sao anh trai cưng nghe điện thoại của cưng, rồi sao mới sáng mà phải đi tắm?”
Phó Tri Bách gãi gãi cằm, hắn nói: “Em sợ nóng mà, đổ mồ hôi thì đi tắm thôi. Còn quên nói với chị, em được nghỉ nửa tháng, em đưa anh trai em ra ngoài chơi rồi.”
“Cưng dẫn anh trai cưng ra ngoài chơi á?” Giọng điệu Dư Viện ghen tị, ả hừ một tiếng, “Cưng cũng chưa từng dẫn chị ra ngoài chơi đó.”
Phó Tri Bách xin lỗi nói: “Lúc trước thật sự rất bận, em và anh trai em dạo xung quanh thôi, nếu chị rảnh, chúng ta…”
Dư Viện ngắt lời: “Chị chỉ đùa thôi, cưng và anh trai cưng chơi vui vẻ nha.”
Ánh mắt Hạ Tức dời khỏi người Phó Tri Bách, anh từ trên giường đi xuống, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi Phó Tri Bách làm trong nhà tắm.
Anh bước vào phòng tắm, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo, vặn vòi sen.
Tiếng nước lại vang lên, Phó Tri Bách nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bóng dáng mơ hồ phía sau tấm kính thủy tinh mờ ảo kia.
Thân thể Hạ Tức gầy gò thon thả, tay anh chậm rãi vuốt ve phần eo, nước chảy xuống lưng anh.
Nước chảy ra quá lạnh, Hạ Tức rùng mình một cái.
Dư Viện lại nói gì đó, Phó Tri Bách lơ đễnh đáp vài tiếng.
Hắn nhìn thấy động tác của Hạ Tức, đi về phía nhà tắm, giơ điện thoại ra xa, hướng về phía cửa nhà tắm hỏi: “Anh, anh cũng tắm hả?”
“Ừm.”
“Có biết chỉnh nước nóng lạnh không?”
“Chảy ra đều là nước lạnh.”
“Em chỉnh giúp anh, anh chờ chút nhé.” Phó Tri Bách nói xong, cầm điện thoại nói với Dư Viện ở đầu dây bên kia: “Viện Viện, em có việc rồi, không nói nữa. À đúng rồi, em đã mua cho chị chiếc vòng cổ mà lần trước chị nói chị thích đấy, đợi vài ngày nữa chuyển phát nhanh sẽ đưa đến.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại, đẩy cửa nhà tắm ra.
Tay áo ngắn bằng cotton màu lam, quần kaki, Hạ Tức vừa mới tắm xong, khoanh chân ngồi trên sofa uống nước. Sữa tắm kia có mùi mật đào, hương thơm mềm mại, Phó Tri Bách nhìn chăm chú sau gáy anh, đưa tay gãi gãi.
Hạ Tức quay đầu nhìn hắn, Phó Tri Bách cười với anh, “Anh, lát nữa chúng ta đi chèo thuyền nhé.”
Hạ Tức rụt rụt cổ, nhỏ giọng bảo: “Nhột.”
Chưa phải mùa du lịch, người ở phố cổ không nhiều lắm, trên bến có rất nhiều thuyền, Phó Tri Bách thuê một chiếc, đỡ Hạ Tức ngồi vào trong thuyền. Thuyền nơi này chia làm nhiều loại, chạy bằng động cơ, chân đạp, còn có loại nguyên thủy nhất là dùng mái chèo. Đại khái là Phó Tri Bách muốn biểu hiện ở trước mặt anh trai một phen, bỏ qua những loại không tốn sức, chọn chèo thuyền.
Xuất phát dọc theo dòng sông, lướt qua chân cầu, mặt sông dần dần rộng lớn, từng tán lá sen to nổi trên mặt nước, tầng tầng lớp lớp một mảnh xanh biếc. Hương hoa sen thoang thoảng, Hạ Tức nhìn chăm chú con cá nhỏ trên sông, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, nước chảy xuyên qua kẽ ngón tay. Chiếc thuyền nhỏ dừng lại ở nơi hoa sen trong tầm với, Phó Tri Bách buông mái chèo ra, tựa vào thuyền thở dốc, hai tay hắn mỏi nhừ, hối hận không thôi với quyết định vừa rồi của mình.