Chương 20

Sau khi chụp quảng cáo xong, Phó Tri Bách được nghỉ nửa tháng.

Phiên tòa của Hạ Vân An sắp bắt đầu, Phó Tri Bách không thể dẫn Hạ Tức đi quá xa, chỉ tự lái xe đi chơi một vòng.

Hắn đi theo định vị, lúc đầu đi đến một phố cổ cũng mất hơn nửa ngày. Tối đến, ở trong khách sạn, hai anh em ngủ trên một cái giường, cách âm phòng không tốt, sau nửa đêm Hạ Tức bị tiếng thở dốc truyền đến từ phòng bên cạnh đánh thức.

Anh mơ mơ màng màng gọi Phó Tri Bách dậy, Phó Tri Bách ôm anh vào trong ngực, buồn ngủ nói: “Sao vậy?”

“Em có nghe được tiếng gì lạ lạ không?” Hạ Tức ngẩng đầu nhìn vách tường phía sau giường, anh nói: “Hình như là âm thanh gì đấy phòng bên cạnh?”

Giường “cọt kẹt” vang lên, âm thanh của người phụ nữ và người đàn ông giao hoà.

Phó Tri Bách trong nháy mắt tỉnh táo, lập tức che lỗ tai Hạ Tức, đè người vào trong lòng mình.

Hạ Tức vẻ mặt mờ mịt, mũi đè lên ngực Phó Tri Bách, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Phó Tri Bách chỉ cảm thấy l*иg ngực nóng hổi, hắn không biết nên giải thích với anh trai thế nào, chỉ cảm thấy loại âm thanh tạp nham này, không phải anh trai có thể nghe.

Hắn cắn răng, rầu rĩ nói: “Chả có gì tiếng gì cả, anh mau ngủ đi.”

“Em đè anh nặng, anh hơi nóng ngủ không được.”

Phó Tri Bách khựng lại, sau đó thay đổi tư thế, nhưng vẫn che tai Hạ Tức, hắn nói: “Em thích ôm anh, mau ngủ thôi.”

Hạ Tức bất đắc dĩ, anh không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn cuộn vào lòng Phó Tri Bách. Anh nghe thấy tim Phó Tri Bách đập rất nhanh, từng tiếng từng tiếng nện vào tai anh. Anh hoàn toàn úp mặt lên, từ từ nhắm mắt lại.

Phó Tri Bách thế nào cũng không ngủ được, hắn nghe trong phòng bên cạnh truyền đến rêи ɾỉ. Thở hổn hển, hận không thể lập tức lao qua quát to bảo bọn họ yên lặng chút coi.

Nhưng trong lòng còn có Hạ Tức, hắn làm em trai đáng yêu của anh trai, không thể làm chuyện hủy hình tượng đó được. Phó Tri Bách thở dài một hơi, khắc chế bản thân, để cho mình bình tĩnh.

Âm thanh kia duy trì chừng khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, Phó Tri Bách thở phào nhẹ nhõm, vừa buông anh trai ra, kết quả không đến mười phút, âm thanh kia lại bắt đầu.

Hắn thốt một câu tục tĩu, một lần nữa che lỗ tai Hạ Tức, mặt Hạ Tức áp vào lòng hắn nhẹ nhàng cọ cọ. Lực chú ý của Phó Tri Bách bị Hạ Tức hấp dẫn, hắn cúi đầu nhìn lại.

Hạ Tức sợ tối, trong phòng liền bật một ngọn đèn nhỏ, trong ánh sáng lờ mờ, nửa mặt Hạ Tức lộ ra bên ngoài phủ một tầng ánh sáng trong suốt, vẫn là một gương mặt non nớt.

Phó Tri Bách nhìn chằm chằm mặt Hạ Tức, trong lòng tưởng tượng anh trai mười tám tuổi, là hình dáng ra sao.

Có thể nhìn nhỏ hơn so với bây giờ không? Trắng trẻo mềm mại, bộ dạng dễ ức hϊếp? Phó Tri Bách thở dài, hắn trong lòng gọi anh trai, gọi hết lần này đến lần khác, giống như muốn bù lại khoảng thời gian bị cướp đi trong mười bốn năm trước.

Bọn họ bỏ lỡ sự trưởng thành của nhau, nhưng không quan trọng, từ bây giờ, mỗi phút mỗi giây họ là của nhau.

Ngày hôm sau vẫn là Hạ Tức dậy trước, Phó Tri Bách ngủ say sưa, Hạ Tức cẩn thận rời khỏi ngực hắn. Phó Tri Bách xoay người, đưa lưng về phía Hạ Tức, túm chăn cuộn mình thành một cục.

Hạ Tức nhìn Phó Tri Bách, một lần nữa nằm xuống, vươn tay cẩn thận sờ sờ tóc Phó Tri Bách.

“Anh, anh dậy rồi?” Phó Tri Bách quay đầu lại, nhắm mắt gọi một tiếng, dang tay kéo Hạ Tức, ôm người vào trong ngực mình.

Hạ Tức gần như nằm úp trên người hắn, anh nghe Phó Tri Bách nói: “Dậy rồi thì nằm với em một lát nhé.”

Hạ Tức không dám nhúc nhích, hô hấp Phó Tri Bách dần dần trầm xuống, anh hơi hơi nâng mắt lên, ánh mắt dán lên yết hầu Phó Tri Bách. Hình như anh bị hấp dẫn, ngón tay đặt ở cằm Phó Tri Bách, theo cổ đi xuống, phủ lên yết hầu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phó Tri Bách giống như là một con mèo đang ngủ gật, ngẩng đầu lên phát ra tiếng sột sột.

Hạ Tức nửa nằm gãi cổ Phó Tri Bách, qua qua lại lại, động tác tạm dừng. Hạ Tức sững người, Phó Tri Bách nắm lấy tay anh, híp mắt nhìn anh, “Anh, sao không gãi tiếp?”

Hạ Tức từ từ nhíu mày, anh nhìn chằm chằm Phó Tri Bách, mấy giây sau Phó Tri Bách phản ứng lại trước, đẩy Hạ Tức ra, hắn cong chân lúng túng ngồi dậy. Hạ Tức vẫn còn nằm, nghiêng người nhìn về phía Phó Tri Bách, tầm mắt theo thân thể hắn đi xuống, cuối cùng dừng lại ở chỗ lồi lõm khả nghi, anh nói: “Tiểu Bách, có cái gì trên người em đâm vào anh.”

Phó Tri Bách ở trước mặt anh trai gần như là thẹn quá thành giận, tục ngữ có câu quá tam ba bận, chỗ kia của hắn khi ở trước mặt anh trai đã đứng lên đáng xấu hổ mấy lần rồi? Phó Tri Bách ôm đầu, bất lực nói: “Buổi sáng em hay chào cờ, đàn ông bình thường cũng vậy đấy.”

Hạ Tức gật gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Phó Tri Bách.

Phó Tri Bách đỏ mặt, dùng tay che mắt Hạ Tức, “Anh đừng nhìn em mãi thế.”

Hạ Tức chớp chớp mắt, lông mi lướt qua lòng bàn tay Phó Tri Bách, Phó Tri Bách lập tức rụt tay về, kéo chăn che Hạ Tức. Cả người Hạ Tức đều bị trùm trong chăn, anh muốn kéo ra, chợt nghe Phó Tri Bách nói: “Anh đừng nhúc nhích, chờ em đi rồi, anh mới được lấy ra.”

Hạ Tức không hề động đậy, Phó Tri Bách phát ra tiếng sồn sột, hắn từ trên giường đứng dậy, mang dép bước nhanh vào trong nhà vệ sinh. Hạ Tức nghe thấy tiếng đóng cửa, lại đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy Phó Tri Bách nói chuyện, anh liền kéo chăn ra.

Lúc này trong nhà tắm vang lên tiếng nước ào ào, Hạ Tức nhìn bóng người lộ ra sau tấm kính mờ nhà tắm.