Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Sinh

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cao Đình tức giận đến mặt đỏ bừng, người đại diện vỗ vỗ bả vai gã, “Lần sau chú ý một chút, đừng đắc tội với Phó Tri Bách, fans của cậu ta không dễ chọc đâu.”

Phó Tri Bách sau khi thay quần áo, còn có một bộ ảnh phải nữa chụp. Hắn bảo Hạ Tức đứng bên cạnh nhìn, không cho ngồi trong góc.

Chờ Phó Tri Bách kết thúc chụp hình, Phó Tri Bách lập tức kéo cúc áo ra, hắn đi tới bên cạnh Hạ Tức, kéo cổ áo vài cái, “Nóng chết em rồi.”

Bọn họ trở lại phòng nghỉ, chuyên gia trang điểm giúp Phó Tri Bách tẩy trang, lớp trang điểm của hắn rất nhạt, không tốn bao nhiêu thời gian. Chờ chuyên gia trang điểm rời đi, Phó Tri Bách từ trên ghế đứng lên, xoay người lại định nói chuyện với Hạ Tức, thì nghe Hạ Tức hỏi: “Vừa rồi có phải anh gây phiền phức cho em hay không?”

Hạ Tức biết phản ứng của mình chậm chạp, có đôi khi không thể phản ứng kịp, cho nên anh tận lực ít nói chuyện, một câu phải cân nhắc rất lâu rất lâu, mới có thể trả lời.

Anh không muốn để cho người khác xem mình là kẻ ngốc, ít nhất là lúc ở bên cạnh Phó Tri Bách thì không được.

Phó Tri Bách ngồi xổm trước người Hạ Tức, nắm lấy tay Hạ Tức trong lòng bàn tay, hắn nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, Cao Đình kia vẫn luôn như thế đấy, trước đây em cũng đã gặp qua hai lần rồi, chỉ là thằng nhóc ma mới thôi.”

“Thằng nhóc?” Hạ Tức nghi hoặc mà nhìn hắn.

Phó Tri Bách gãi mu bàn tay anh, cười nói: “Rõ ràng tuổi còn nhỏ, cho rằng mình tài giỏi lắm. Trước kia em cũng như vậy, hiện tại nhớ tới vẫn rất mất mặt.”

“Trước kia em như thế nào?” Hạ Tức trở tay nắm Phó Tri Bách, lòng bàn tay chạm vào nhau.

Phó Tri Bách đứng lên, nhếch khóe miệng nói: “Anh chờ một chút nhé, em tìm vài tấm ảnh chụp, đi ăn cơm trước, đến chỗ ăn cơm rồi cho anh xem.”

Trong điện thoại di động của Phó Tri Bách không có bao nhiêu ảnh của mình, liền lên mạng tìm một ít, có cả video luyện tập ở công ty trước khi ra mắt, lúc đó hẳn là mới trưởng thành thôi, đội mũ nhảy múa trong lớp học khiêu vũ.

Hoàng Dương dừng xe lại, Phó Tri Bách đội mũ, ôm bả vai Hạ Tức cùng đi vào. Ăn lẩu, Lý Chiếu Nhất cũng tới, bọn họ ở trong phòng, Phó Tri Bách ngồi cạnh Hạ Tức, cầm điện thoại cho anh xem video trước kia của mình.

“Em tìm được mấy video, rất mờ, có điều chắc là vẫn xem được.” Phó Tri Bách mở một đoạn video vừa rồi, nói với Hạ Tức: “Em vừa tròn mười tám tuổi, bởi vì phải nhảy một điệu, luyện liên tục mấy ngày, mệt muốn chết, lúc ống kính quay sang, em khóc luôn.”

Phó Tri Bách mười tám tuổi mắt đỏ như một con thỏ nhỏ, mím môi kìm nén chua xót trong cổ họng, nhưng vẫn không chịu được mà khóc.

Hạ Tức kinh ngạc nhìn Phó Tri Bách trong video, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, giống như muốn lau nước mắt cho Tiểu Bách trong video.

Lẩu còn chưa bưng lên, Phó Tri Bách đã cho Hạ Tức xem thêm vài video, có video hắn vừa ra mắt. Hắn vừa ra mắt đã nổi tiếng, năm đó đoạt được tân binh xuất sắc nhất, phát biểu tại lễ trao giải.

Lý Chiếu Nhất ở bên cạnh nhìn một hồi, nhịn không được chen vào nói: “Tiểu Bách cũng không dễ dàng gì, không có cơ sở, khiêu vũ ca hát đến đóng phim đều thế, muốn làm tốt, phải bỏ công sức hơn người khác mấy chục lần.”

Kỳ thực Lý Chiếu Nhất vẫn không hiểu Phó Tri Bách, nhà họ Phó không thiếu tiền, cho dù là Phó Tri Bách muốn vào giới giải trí chơi đùa, cũng không cần liều mạng như vậy. Gã đã nhìn thấy đầu gối Phó Tri Bách bị sưng nghiêm trọng, còn lên sân khấu biểu diễn, cũng nhìn thấy Phó Tri Bách lúc sốt cao hầm hập, còn kiên trì diễn xuất, thậm chí từng thấy hắn liên tục ba ngày không ngủ, duy trì làm việc cường độ cao.

Ngay cả fans của Phó Tri Bách cũng đau lòng cho hắn, comment dưới weibo của hắn “Ca ca đừng liều mạng như vậy mà, nhà anh không thiếu tiền”.

Sau khi ở chung lâu rồi Lý Chiếu Nhất dần dần hiểu được, Phó Tri Bách liều mạng như vậy, chỉ là muốn tỏa sáng, để cho mình tận khả năng xuất hiện trên màn hình, hắn hy vọng được anh trai hắn phát hiện.

Bây giờ rốt cục thực hiện được, đủ loại nỗ lực trong quá khứ bị hắn hời hợt bỏ qua.

Lý Chiếu Nhất vừa nghe Phó Tri Bách nói: “Không là gì cả, còn có nhiều người nỗ lực hơn tôi mà.”

Hắn chuyển sang video khác, đó là một chương trình gameshow, chương trình yêu cầu hắn nhảy cao, hắn vô cùng sợ độ cao, lần đó sắp bị dọa khóc, sau khi trở về còn sốt. Mà bây giờ hắn chỉ vào video đó, nói với Hạ Tức: “Anh, anh xem cái này đi, đây là bục nhảy cao cao nhất châu Á, em nhảy xuống luôn, có phải rất lợi hại không.”

Hạ Tức siết chặt nắm tay, trong lòng ngũ vị giao tạp, anh thấp giọng nói: “Rất lợi hại, Tiểu Bách, em thật sự rất tuyệt.”

Cái lẩu rốt cuộc được bưng lên, là nồi lẩu hai ngăn, bên trong trang trí mấy con ễnh ương, bề mặt phủ một lớp ớt đỏ au. Phó Tri Bách hỏi Hạ Tức, “Anh có ăn cay được không?”

“Anh chưa ăn cay bao giờ cả.”

Lý Chiếu Nhất vừa nghe bọn họ nói chuyện, thì ở bên cạnh tiếp lời: “Tri Bách không thể ăn cay.”

Phó Tri Bách mở một lon bia, hắn nhấp một ngụm, phản bác: “Cũng không phải không thể ăn cay, tôi ăn chút cay sẽ đổ mồ hôi, cho nên không muốn ăn thôi.”

Lý Chiếu Nhất cảm thấy Phó Tri Bách ở trước mặt anh trai hắn tựa như một đứa trẻ mọi chuyện đều muốn biểu hiện cho tốt, gã lắc đầu, cười nói: “Nếu cậu đã có thể ăn cay, vậy lát nữa ăn nhiều tí há.”

Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút, thả cả lá sách lẫn cuống họng vào, chờ chín rồi, Phó Tri Bách gắp một miếng lá sách bỏ vào chén của Hạ Tức, “Anh, anh thử cái này xem.”

Vớt lá sách trong nồi lẩu đỏ ra, ngửi có mùi cay thoang thoảng, Hạ Tức há miệng cắn một cái, sắc mặt thay đổi, anh miễn cưỡng nuốt xuống, bắt đầu đòi nước uống.

“Cay quá, cho anh ly nước.” Anh nắm lấy cánh tay Phó Tri Bách, chỉ vào miệng mình, môi trong nháy mắt đỏ lên, tiếp theo là mặt, cả khuôn mặt và cần cổ đỏ ửng. Phó Tri Bách vội vàng đưa nước cho anh, Hạ Tức uống một hơi hết cả ly.

Hạ Tức vẫn luôn chậm chạp lầm lì, ngay cả cảm xúc cũng không nhiều, đây là lần đầu tiên Phó Tri Bách nhìn thấy vẻ mặt sinh động như vậy của anh.

Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Hạ Tức, giống như lúc trước Hạ Tức làm với hắn, ngón tay theo sống mũi hướng lên trên, điểm vào mi tâm, hắn nói: “Anh, thì ra anh ăn cay cũng sẽ đổ mồ hôi nha.”

Lý Chiếu Nhất nghe xong trêu ghẹo: “Các cậu là anh em song sinh, đương nhiên là giống nhau rồi.”

Hoàng Dương ngẩng đầu nhìn mặt hai người, “Cơ mà anh Phó, dáng vẻ của anh và anh trai anh thật sự đâu giống nhau lắm đâu.”

“Tôi với anh trai tôi là khác trứng mà, đương nhiên không giống rồi.” Phó Tri Bách rụt tay lại, lại rót cho Hạ Tức một ly nước, hắn nói: “Anh tôi trông đẹp hơn.”

Lý Chiếu Nhất gật gật đầu, gã lấy ra một tấm danh thϊếp cho Hạ Tức, “Cân nhắc xem có nên làm nghệ sĩ hay không nhé?”

Hạ Tức trố mắt, Phó Tri Bách lập tức giật lấy tấm danh thϊếp kia, vò thành một cục ném vào thùng rác bên cạnh, hắn nói với Lý Chiếu Nhất: “Đừng có mà mời gọi anh tôi.”

Lý Chiếu Nhất nhún nhún vai, “Anh đây cũng chỉ có ý tốt thôi, anh trai cậu đã về rồi cậu muốn cậu ta làm gì đây, luôn ở bên cạnh cậu sao?”

“Tôi có thể chăm sóc tốt anh ấy.” Phó Tri Bách nói như vậy, cầm đũa gắp thịt bò bỏ vào nồi lẩu, vài giây vớt lên cho Hạ Tức.

Hạ Tức cố sức suy nghĩ về cuộc đối thoại của bọn họ, lại nhìn thịt trong chén chất càng ngày càng cao, anh chậm rãi thở dài một hơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »