Chương 16

Ba chữ “khi còn bé” đối với Hạ Tức mà nói, giống như một giấc mộng đẹp từ rất lâu trước đây. Rõ ràng đã tồn tại, nhưng lại không chân thật như vậy.

Thời điểm vô cùng khốn khổ, anh cũng từng không muốn sống nữa. Trong núi khắp nơi đều là vách đá, tùy ý nhảy xuống là có thể hoàn toàn rời khỏi nơi đó. Mỗi một lần hoảng hốt đứng ở chỗ cao nhất, nhưng lại không biết đang chờ đợi cái gì, trong cuộc sống u ám dường như luôn có một chút hy vọng khiến anh không chịu cứ vậy mà rời đi.

Bị Hạ Quang Diệu mắng là kẻ ngốc, bị Hạ Vân An một cước đá vào trong nhà củi đen tối, bị Vương Mai tát, bọn họ nói anh là bùn nhão, nói anh là gánh nặng, không cho anh ăn cơm, không cho anh ngủ trên giường, anh cũng đều kiên trì, ngu ngu ngơ ngơ sống, dựa vào một chút hy vọng không biết tên trong lòng.

Cho đến bây giờ, anh rốt cục hiểu được điều mình vẫn luôn mong chờ đến tột cùng là cái gì.

Tất cả đều xuất phát từ huyết mạch, anh và Phó Tri Bách cùng chung huyết thống, vốn nên là người thân thiết nhất trên đời này.

Đêm đó, là đêm ngủ ngon nhất trong mười mấy năm qua của Hạ Tức.

Hạ Tức ngày thường bốn giờ phải dậy, bắt đầu nấu nước nấu cơm. Đồng hồ sinh học rất khó thay đổi ngay lập tức, có điều sau khi anh tỉnh dậy cũng không muốn nhúc nhích. Ánh nắng xuyên qua khe hở bức màn, trời từ từ sáng lên. Hạ Tức nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Phó Tri Bách đang ôm tay mình.

Vòng tay Phó Tri Bách rộng rãi ấm áp, anh cuộn mình trong phần dịu dàng này, trong lòng lưu luyến.

Không biết qua bao lâu, người sau lưng chậm rãi động đậy. Thân thể Phó Tri Bách nhẹ nhàng cọ xát sau lưng anh, có thể là còn chưa tỉnh hẳn, mặt đè lên cổ anh, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ anh.

Hạ Tức hơi ngứa, không khỏi rụt rụt cổ, anh nhẹ nhàng hô “Tiểu Bách”. Phó Tri Bách “Ừm” một tiếng, ôm eo anh, nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng Hạ Tức. Phó Tri Bách nhắm mắt lại, dính chặt vào Hạ Tức, thân thể nghiêng về phía trước, giọng của hắn khàn khàn, nhẹ giọng nói: “Có phải gầy đi không?”

Hạ Tức sửng sốt, anh nắm lấy tay Phó Tri Bách, lòng bàn tay lạnh tanh, anh thấp giọng nói: “Tiểu Bách, em nhầm rồi.”

Phó Tri Bách mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một bờ vai gầy gò, tóc ngắn chĩa ở cổ sau, mồ hôi túa ra. Tay hắn cứng đờ tại chỗ, bộ vị cứng rắn lập tức mềm nhũn xuống, hắn không dám nhúc nhích, cho đến khi Hạ Tức nói: “Buông anh ra.”

Phó Tri Bách lập tức rụt tay lại, Hạ Tức xoay người, họ mặt đối mặt nhìn nhau. Sắc mặt Phó Tri Bách đỏ bừng, hai tay chắp hướng về phía anh trai hắn không ngừng xin lỗi, “Anh, em xin lỗi, em… Em ngủ mớ thôi.”

Hạ Tức lắc đầu, anh chậm rãi ngồi dậy, quần áo rộng thùng thình, hơn phân nửa bả vai lộ ra bên ngoài, trên xương quai xanh bên trái còn có nốt ruồi đỏ. Phó Tri Bách nhìn chằm chằm nốt ruồi kia xuất thần hai giây, Hạ Tức kéo quần áo một chút, vải cotton che lại làn da.

Phó Tri Bách không hiểu sao cảm thấy cổ họng khô rát, hắn cuộn chăn đắp lên hạ bộ, kẹp chặt rồi lui ra. Hắn thấy Hạ Tức không nói lời nào, cho rằng Hạ Tức giận dỗi, thì vội vàng nói: “Anh, em thật sự không phải cố ý, em… em…”

Hạ Tức lắc lắc đầu, “Anh muốn đi toilet.”

“Hở? Làm gì?” Phó Tri Bách như bừng tỉnh, ngơ ngác mà nhìn Hạ Tức.

Hạ Tức chớp chớp mắt, không biết vì sao hắn lại phản ứng lớn như vậy, anh nói với Phó Tri Bách: “Đi vệ sinh.”

Anh xuống giường mang dép vào nhà vệ sinh. Phó Tri Bách theo sát Hạ Tức đi vào nhà vệ sinh.

Hạ Tức đứng yên ở cửa, quay đầu lại hoang mang nhìn hắn, Phó Tri Bách sửng sốt, phản ứng lại lập tức nói: “Em nhầm rồi, em về phòng mình đây.”

Phó Tri Bách nói xong bước nhanh ra ngoài, Hạ Tức đứng tại chỗ, nghe được tiếng hắn đóng cửa không biết nặng nhẹ, “cạch” một cái, trong phòng rốt cục yên tĩnh.

Phó Tri Bách trở lại phòng mình, lúc đi về vừa rồi chỗ mềm nhũn lại cương cứng. Hắn ngồi bên giường, cúi đầu nhìn mình, thở dài một tiếng.

Sáng sớm nhịn không thoải mái, Phó Tri Bách cũng không muốn tắm nước lạnh. Hắn liền nửa tựa vào đầu giường, cong lên một chân, quần ngủ kẻ sọc nhăn nhúm, ngón tay thon dài luồn trong dây lưng quần, tay vừa mới thò vào, còn chưa chạm tới, cửa đã bị đẩy ra. Giọng nói của Hạ Tức theo đó vang lên, Phó Tri Bách bị dọa tắt nứиɠ luôn.

“Tiểu Bách…”

Phó Tri Bách kéo chăn quanh thắt lưng, đỏ mặt, khẽ hô: “Anh, sao anh không gõ cửa?”

“Hả?” Hạ Tức ngơ ngác, ngay sau đó hoang mang bối rối nói: “Xin lỗi, anh… anh… sau này anh sẽ chú ý.”

Phó Tri Bách bất tri bất giác cảm thấy giọng điệu của mình có chút gấp gáp, đau đầu nói: “Em không phải ý này, chỉ là…” Hắn không biết nên nói như thế nào, mím môi, trên mặt là bất lực.