Chương 31: Hắn là Ân Ly

Mặc kệ như thế nào, Lưu Trạc mắc bệnh nặng, Cảnh Hằng vẫn là muốn đi, nếu là người khác, nàng đang trong lúc gả dâu như vậy khẳng định là không thể đi xem, nhưng mà Lưu Trạc lại không giống nhau, Hoàn nương phụng dưỡng Cảnh Hằng thay quần áo, khi ra cửa lại cẩn thận dò hỏi một phen.

"Khương Ảo, hiện tại trưởng công tử xác thật mắc bệnh, thỉnh cầu nữ hầu chúng ta mau chút đi qua nhìn?"

Mưa to gấp gáp, cả sân đều mịt mờ, nữ hầu cầm đèn đi ở phía trước, hàng lang tối tăm hơi hơi sáng chút, địch quan này khá to, đi đến chỗ Lưu Trạc có chút xa, Hoàn nương thời thời khắc khắc đem Cảnh Hằng đỡ đi hồi lâu, nàng đột nhiên dừng lại.

"Hầu nữ, nô tỳ xem đường này cũng không phải là đường đến viện trưởng công tử "

Lúc này sấm to mưa lớn, đường phía trước căn bản thấy không rõ lắm, Cảnh Hằng càng là chưa từng đi qua. Nơi nào biết được Khương Ảo mang bọn họ đi đâu, chân liền đứng yên không đi nữa.

Khương Ảo ở phía trước quay đầu lại nhìn, khó hiểu hỏi: "Hầu nữ đây là ý gì? Mau chút đi qua, trưởng công tử đang đợi người"

Cảnh Hằng không nhớ rõ chuyện trước kia, Hoàn nương lại cùng Khương Ảo cộng sự mười mấy năm, nhất cử nhất động này đều đã quen thuộc, tự nhiên không phải do người khác giả trang, nàng đỡ Cảnh Hằng lặng yên lui ra đường phía sau.

"Đêm nay mưa lại lạnh, thân cốt nữ hầu mảnh mai, không nên đi thì tốt hơn, trưởng công tử bên kia cũng đã có y công phụng dưỡng"

Khương Ảo cùng nữ hầu cầm đèn đều đi về hướng các nàng, dầu ngọn đèn không sáng lắm lay động ở trong hoa sa, Cảnh Hằng trong đêm tối mặc thường phục vẫn đẹp đến kinh người, Khương Ảo đột nhiên cười.

"Hầu nữ chớ sợ, chỉ là có người muốn gặp một mình ngươi mà thôi"

Ánh mắt nàng quỷ dị, giọng nói nhạt đi, nữ hầu liền lắc mình đánh úp lại, Hoàn nương mới vừa rồi còn bảo hộ ở trước người Cảnh Hằng lập tức ngã xuống đất, không có tiếng động. Sắc mặt Cảnh Hằng lạnh lùng, môi phấn hơi nhấp, nhưng thật ra chưa từng sợ hãi nhiều.

"Không được thương tổn Hoàn nương, ai muốn gặp ta?”.

“A Hằng.”

Một tiếng gọi trầm thấp nhẹ giống như đang nuốt chửng người trong bóng đêm, phía sau thần không biết quỷ không hay có thêm một người xuất hiện, Cảnh Hằng theo bản năng muốn xoay người, lại ngửi được một cổ mùi thơm lạ lùng, sau tay chân liền mềm nhũn, rơi vào trong lòng ngực người nọ.

Là một nam nhân, xiêm y hơi ướŧ áŧ lạnh lẽo, cánh tay cường hữu lực đem Cảnh Hằng ôm vào trong ngực, tay hắn lạnh băng xoa xoa gò má nàng.

Cảnh Hằng chưa từng thật sự ngất xỉu đi, mùi thơm lạ lùng kia chỉ làm nàng mất đi sức lực, vô lực mà trừng mắt cái nam nhân mang mặt nạ, mồm miệng nàng "ưm" không rõ, chỗ trống sâu trong ký ức, nàng thế nhưng cảm thấy người này rất quen thuộc.

"Ta đã trở về, A Hằng"

Thanh âm hắn gọi nàng đầy tình cảm, chính là Cảnh Hằng lại không cảm giác nhiều lắm, có lẽ ánh mắt nàng quá xa lạ, làm trong lòng nam nhân kia đau xót, đem nàng mềm mại ôm gắt gao, bởi vì quá mức dùng sức, Cảnh Hằng ăn đau liền ướt khóe mắt.

"Ta rất nhớ ngươi"

Hắn lẩm bẩm ở bên tai nàng.

Mưa vẫn lớn như cũ, Cảnh Hằng bị khoá lại trên thảm da, thấy không rõ tình hình bên ngoài, người ôm nàng đi thực ổn thực mau, chờ khi đồ vật trên người nàng bị thu hồi, bọn họ đã ở trên một chiếc xa giá.

Xác định Cảnh Hằng không có bị nước mưa xối ướt, hắn liền cởi ra đôi giày vải gấm trên chân nàng, đem nàng đặt ở trên ghế, chính hắn đã ướt hơn nữa người cũng không thèm để ý chút nào.

"Bọn họ nói ngươi đã không còn nhớ được thứ gì, không sao, ta sẽ làm ngươi nhớ lại"

Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào, lọt vào tai cũng không dễ nghe như vậy, mặt nạ vàng quỷ quái chỉ che khuất một nửa phía trên mặt hắn, môi mũi phía dưới thế nhưng lại lộ ra ngoài, hắn nhìn Cảnh Hằng mỉm cười lên, nắm tay nàng dán ở trên môi chính mình.

Lạnh đến xương.

Nàng đang run rẩy, tay hắn đang nắm cổ tay mảnh khảnh đột nhiên siết chặt hơn, ánh mắt ôn nhu rồi lại có chút đáng sợ nói không nên lời.

"Ta nha, A ly ca ca của ngươi"

Đáng tiếc, Cảnh Hằng cũng không nhớ nổi cái gì, hắn đơn giản đem mặt nạ tháo xuống. Dưới ánh sáng tối tăm, Cảnh Hằng thấy rõ mặt hắn, đôi mắt phiếm hơi nước hơi hơi co rụt lại, rốt cuộc nàng cũng biết hắn vì sao phải mang theo mặt nạ.

Vốn dĩ là khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ thâm thúy, lại bởi vì có một vết thương dữ tợn, mà tổn hại dung nhan hắn, vết thương kia rất dài, từ giữa trán uốn lượn tới má trái rồi, thịt đỏ thắm lộ ra biến thành màu đen.

Gương mặt này, kích động quá nhiều thứ ở trong đầu, Cảnh Hằng muốn cẩn thận nhớ lại, lại cái gì cũng nhớ không nổi.

Ân Ly lại nghĩ lầm Cảnh Hằng đang sợ hắn, tay cầm mặt nạ xiết chặt, sắc mặt dần dần âm trầm, hắn cắn khớp hàm phát ra tiếng vang đáng sợ, hắn mất tự nhiên vặn vẹo đầu, sau đó đột nhiên cúi đầu.

Cảnh Hằng chưa từng bị mặt hắn doạ sợ, ngược lại bị hắn hành động quỷ dị một phen làm nàng sợ không nhẹ, tựa như cực kỳ quỷ quái, khi hắn lại ngẩng đầu lên, tròng mắt hắn vốn dĩ màu nâu lại biết thành màu xanh.

Lúc này cả người hắn cũng không giống với lúc trước dịu dàng cẩn thận, ngón tay nhéo cằm Cảnh Hằng, lệ khí dày đặc nói không nên lời.

Hắn nhìn mặt nạ trong tay, nhìn nhìn Cảnh Hằng lại rõ ràng kinh sợ, bỗng nhiên cười, liền tùy tay đem mặt nạ ném xuống.

"Sợ cái gì? Thực mau sẽ tốt lại thôi, lấy da người sống tới trị, mặt ta sẽ so với lúc trước tốt hơn"

Da người sống, bị hắn doạ như vậy, Cảnh Hằng hoàn toàn nhớ không nổi bất cứ thứ gì, cả người mềm như bông bị hắn ôm vào trong ngực, cảm giác sau lưng không tự kìm hãm được mà xuất hiện một cổ lạnh lẽo.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không biết một người có thể biến hoá như thế?