Tiết Tri Thiển rùng mình một cái, mở mắt ra, chỉ thấy mình đang tựa đầu lên cái bàn ăn cơm khi nãy, trên mặt bàn đồ ăn đã được dọn đi hết, trên người có thêm chiếc áo choàng đen thẫm, là của Hoắc Khinh Ly, ngồi thẳng dậy, chỉ thấy Hoắc Khinh Ly tựa như mỹ nhân ngồi trên ghế cách nàng không xa, trên người cũng đang đắp một cái trường y màu xanh, hai mắt nhắm chặt, dường như đã ngủ thϊếp đi.
Nhắc tới Hoắc Khinh Ly, thì hẳn phải là một trong những cô nương xinh đẹp nhất mà Tiết Tri Thiển từng gặp, hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, nàng đã nhìn thấy Hoắc Khinh Ly từ cô bé xinh đẹp trở thành một đại mỹ nhân như thế nào, người khác không kể các nàng luôn đối nghịch nhau mà liệt các nàng vào cùng một loại người, kỳ thật giữa các nàng vẫn có rất nhiều bất đồng, Hoắc Khinh Ly sở dĩ xa lánh người khác, nói cho cùng chỉ vì nàng ấy không muốn rước mệt vào người mà thôi.
Hoắc Khinh Ly chẳng những vóc người mi thanh mục tú, mà ngay cả khí chất cũng thanh tao lạnh lùng, ngoại trừ những lúc tranh đấu với nàng ra, thì phần lớn thời gian đều rất bình lặng, đương nhiên càng sẽ không ỷ vào mình là con gái của tướng quân mà hϊếp đáp người khác.
Còn Tri Thiển nàng thì không như vậy, dường như sợ người khác không biết nàng là thiên kim Thừa tướng, cho nên luôn ăn mặc trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, còn đi rêu rao khắp nơi, hơn nữa rất hưởng thụ cảm giác được người khác theo đuổi, thường thường có công tử thiếu gia nào hẹn nàng, nàng sẽ không cự tuyệt, sau đó làm cho họ mê say điên đảo xong, lại không chút lưu tình mà vứt bỏ họ, cho nên mới dưỡng thành tính tình táo bạo như ngày hôm nay.
Đêm lạnh như nước, da thịt Hoắc Khinh Ly vốn đã giống như tuyết, dưới ánh trăng lại càng sáng như bạch ngọc, da trắng nõn nà đại để chính là như vậy, bào đệ Tiết Tri Thâm của nàng vẫn đối với Hoắc Khinh Ly nhớ mãi không quên cũng không phải là không có lý do, đáng tiếc chính là, Hoắc Khinh Ly dù thế nào cũng chướng mắt Tiết Tri Thâm, nàng đoán, hẳn là có liên quan đến quan hệ giữa cha bọn họ.
Hoắc Khinh Ly là người tập võ, lúc Tiết Tri Thiển đi đến bên cạnh thì nàng đã tỉnh, chỉ giả vờ ngủ âm thầm quan sát Tiết Tri Thiển xem thử nàng ta lại tính bày trò gì trêu chọc nàng, dù sao Tiết Tri Thiển một chút võ công cũng không biết, nếu nàng muốn ngăn cản quả thực dễ như trở bàn tay, kỳ lạ là, Tiết Tri Thiển nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, chỉ nhìn nàng đến xuất thần, không biết trong lòng nàng ta đang suy nghĩ gì.
Bị người ta nhìn chằm chằm như thế, Hoắc Khinh Ly cảm thấy không được tự nhiên, giả bộ không được nữa, làm bộ lật sang một bên, mở mắt ra.
Tiết Tri Thiển thấy nàng tỉnh, trên mặt không có vẻ nào là đang nhìn lén, còn thoải mái nói: "Nhìn dáng vẻ ngươi lúc ngủ cũng không đáng ghét cho lắm."
Hoắc Khinh Ly cười giải thích: "Bởi vì ta đặt ba chữ chán-ghét-ngươi ở trong ánh mắt, ngươi không nhìn thấy, đương nhiên sẽ không cảm nhận được."
Tiết Tri Thiển bị nàng trào phúng, chút cảm tình mới vừa có được lập tức biến mất tăm, hừ lạnh: "Ta nghĩ ta nằm mơ cũng không quên nguyền rủa ngươi."
Hoắc Khinh Ly lắc đầu nói: "Ta không có cái vinh hạnh đó, người trong mộng ngươi liên tục gọi to chính là Thủy công tử."
Nghe được ba chữ "Thủy công tử", vẻ mặt Tiết Tri Thiển thoáng cái trở nên nhăn nhó, trên gương mặt đỏ ửng liên tục, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: "Thật, thật vậy sao?"
Hoắc Khinh Ly nói: "Ta đối với Thủy công tử này thật sự càng ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc hắn ta là hạng người gì, mới đáng cho Tiết đại tiểu thư nóng ruột nóng gan như vậy?"
Tiết Tri Thiển vốn không muốn trả lời, nhưng tâm tình thiếu nữ trong đêm khuya lại dâng cao hơn bao giờ hết, lại đúng lúc có người sẻ chia cảm xúc, nàng sở dĩ không muốn đem chuyện Thủy công tử ra nói cho Hoắc Khinh Ly, là bởi vì lúc trước bất luận nàng qua lại với công tử nhà nào, cũng đều bị Hoắc Khinh Ly phá đám, cái bọn cậu ấm kia căn bản chính là một lũ được voi đòi tiên, một khắc trước còn chạy theo Tiết đại tiểu thư nàng, một khắc sau đã bị Hoắc đại tiểu thư câu mất hồn, bất quá cho tới bây giờ nàng chưa từng để kẻ nào trong số đó ở trong lòng, cho dù bị Hoắc Khinh Ly đoạt đi cũng không cảm thấy tiếc nuối, hơn nữa nàng cũng thường xuyên đoạt những nam nhân thích Hoắc Khinh Ly, hai bên xem như huề nhau.
Bất quá lần này không giống, nàng sợ rằng mình thật sự thích vị Thủy công tử kia, mặc dù đối với Thủy công tử nàng không hiểu biết nhiều lắm, nhưng nàng luôn không thể quên cái đêm hôm đó, cái khoảnh khắc nhìn thấy chàng xoay người lại, cảm giác đó thật tuyệt vời, còn có lúc chàng u buồn khốn khổ vì tình rồi lúc lạnh như băng cự tuyệt nàng, Thủy công tử đã khơi dậy trong nàng ý muốn đấu tranh đoạt lấy, lại có loại cảm giác không gặp được người, thề không bỏ cuộc.
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một lát mới nói: "Hoắc cô nương, thực không dám dấu diếm, Thủy công tử xác thực là người trong lòng của ta, đây cũng là mục đích hôm nay ta tới tìm ngươi, cha ta nói, Hoàng thượng đã hạ chỉ, để cho Thái tử chọn một trong hai ta làm Thái tử phi, nếu như không phải đã quen biết Thủy công tử, có lẽ ta sẽ đáp ứng, dù sao ta cũng không có người đặc biệt trong lòng, Thuần Thái tử lại là nhân trung long phượng, lấy ngài ấy không có gì là không tốt, nhưng hiện tại đã khác rồi, trong lòng ta đã có người ấy, dù thế nào cũng không thể gả cho người mà ta không thương, cho nên vị trí Thái tử phi kia, ta vô luận thế nào cũng sẽ không làm."
Trên mặt Hoắc Khinh Ly không cảm xúc, đạm nhạt nói: "Ý của ngươi là, muốn ta gả cho Thái tử?"
Tiết Tri Thiển vội vàng phủ nhận: "Không phải là vậy, ngươi cũng biết đệ đệ Tri Thâm của ta vẫn luôn rất thích ngươi, nếu như ngươi gả cho Thái tử rồi, hắn sẽ thương tâm biết bao, vì Tri Thâm, ta cũng sẽ không khuyên ngươi làm như vậy, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn làm Thái tử phi không, đương nhiên mặc kệ ngươi muốn hay không muốn, giao tình giữa Tri Thâm cùng Thái tử không phải là xa lạ, đều sẽ vì ngươi hết sức chu toàn, nếu như Thái tử không muốn cưới chúng ta, Hoàng thượng cũng không thể ép được."
Hoắc Khinh Ly không đáp hỏi ngược lại: "Nếu như không tính đến nguyên nhân của Tiết thiếu gia, ngươi có muốn ta gả cho Thái tử không?"
"Ta ư?" Tiết Tri Thiển sửng sỡ một chút, muốn nói ngươi có lấy chồng hay không thì liên quan gì tới ta? Bất quá nghĩ lại những lời này giống như thẳng thừng quá, nói ra không chừng lại khắc khẩu cãi nhau một phen, chuyển sang hỏi: "Hoắc cô nương đã có ý trung nhân chưa?"
Hoắc Khinh Ly không ngờ rằng nàng đột nhiên hỏi vấn đề này, có chút trở tay không kịp nói: "Sao lại hỏi thế?"
Tiết Tri Thiển nói: "Nếu như ngươi đã có ý trung nhân, vậy thì cũng giống ta, khẳng định không muốn làm Thái tử phi, nếu như không có, kỳ thật có thể suy tính một chút, Tri Thâm đã nói với ta rất nhiều lần, vị Thái tử này rất tốt, hơn nữa gả cho ngài ấy rồi, sau này ngươi chính là Hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, mỗi lần ta gặp ngươi đều phải quỳ lạy làm lễ."
Hoắc Khinh Ly rơi vào trầm tư, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Tiết Tri Thiển, lạnh lùng nói: "Tiết cô nương nói quả không sai, có điều đáng tiếc là ta cũng đã có người mình thích."
"Hả?" Tiết Tri Thiển lại sững sờ, trên mặt lộ vẻ khϊếp sợ, hiển nhiên nàng không ngờ rằng Hoắc Khinh Ly luôn tự nhận là đại tiểu thư thanh cao, thế nhưng đã có người yêu, bởi vì nàng cũng có nhiều nam nhân vây quanh giống như Hoắc Khinh Ly, cho nên đối phương đều biết về nhau rất rõ, về phần Thủy công tử, một mặt là do nàng tận lực giấu giếm, về phương diện khác ngay cả chính nàng cũng không biết rõ ràng lắm thân phận của Thủy công tử, cho nên Hoắc Khinh Ly mới không biết, hiện tại Hoắc Khinh Ly thế nhưng nói cũng có người yêu, nàng có thể nào không hiếu kỳ, cười hỏi: "Không trách được ngươi không vừa mắt Tri Thâm, hóa ra đã sớm có ý trung nhân, không biết là công tử nhà nào mà có thể hơn được Đại thiếu gia nhà thừa tướng, khiến cho Hoắc đại tiểu thư phải kính trọng vài phần."
Hoắc Khinh Ly lạnh như băng nói: "Chuyện này không tới lượt ngươi nhúng tay vào."
Tiết Tri Thiển bị mất mặt, ngượng ngùng nói: "Được rồi, đêm đã khuya, nếu đã có được đáp án, vậy thì ta liền cáo từ trước, ngươi yên tâm đi, Tri Thâm nói lời thì sẽ giữ lời, ngươi không muốn lấy Thái tử, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ."
Hoắc Khinh Ly cũng không cảm kích mà cự tuyệt: "Không phiền đến Tiết công tử, chuyện của ta, ta tự mình giải quyết."
Tiết Tri Thiển càng cảm thấy lòng tốt của mình bị nàng ta coi như lòng lang dạ thú, tức muốn sôi máu, làm sao còn ngồi lại được nữa, ngay cả cáo từ cũng không thèm nói, thở phì phì giận dữ xoay người rời đi.
Hoắc Khinh Ly cũng không giữ lại, nhìn theo bóng lưng của nàng dần biến mất trong sân.
Thị vệ canh gác trước phủ Tướng quân trông thấy Tiết Tri Thiển đi tới, vội vàng mở cửa, còn cung kính nói: "Đêm đã khuya, trên đường không được an toàn cho lắm, Tiết tiểu thư có cần tiểu nhân đưa về không ạ?"
Tiết Tri Thiển còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe sau lưng vang lên một giọng nói: "Không cần, ta sẽ đưa nàng ấy về."
Thị vệ giữ cửa đáp: "Dạ, đại tiểu thư."
Tiết Tri Thiển không cảm kích quay đầu lại: "Cám ơn lòng tốt của ngươi!" Còn cởϊ áσ choàng trên người, ném cho thị vệ, sau đó chạy như bay.
Hoắc Khinh Ly cũng không đuổi sát nàng, chỉ duy trì khoảng cách nhất định, theo đuôi ở phía sau.
Tiết Tri Thiển tay trói gà không chặt, nhũ nương lại không có ở bên, thật ra nàng cũng sợ gặp phải kẻ xấu, cho nên biết rõ Hoắc Khinh Ly theo ở phía sau, cũng không giận dỗi bảo nàng ấy trở về, nhìn thấy qua khỏi đầu phố chính là phủ Thừa tướng, mới dừng bước, đợi nàng ấy đến gần, dùng giọng điệu cứng nhắc nói: "Đã làm phiền ngươi rồi, ngươi trở về đi."
Hoắc Khinh Ly lại nói: "Chỉ còn vài bước nữa thôi, ta đưa ngươi đến cửa."
Tiết Tri Thiển không cự tuyệt, vừa đi vừa nói: "Ngươi thật là kỳ lạ, lúc thì lạnh như băng, lúc lại tốt bụng như thế, cũng không biết như thế nào mới thực sự là ngươi."
Hoắc Khinh Ly cười khẽ: "Chúng ta biết nhau đã lâu như vậy mà ngươi cũng không biết ta là hạng người gì ư, nhãn lực của ngươi cũng thực không phải kém bình thường đâu,
'Tri Thiển', mẹ ngươi đặt cho ngươi cái tên này quả là đặt không sai mà."
"Ngươi giấu kín như vậy, ai biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, hơn nữa, tên của ngươi cũng không phải cái tên tốt lành gì,
'Khinh Ly', nghe cứ như sinh ly tử biệt, khó trách mẹ ngươi sinh hạ ngươi xong liền đi mất." Tiết Tri Thiển mới vừa nói xong, cũng biết mình nói sai rồi, lấy chuyện thương tâm nhà người ta ra mà dè bĩu, quá thiếu đạo đức rồi, kịp thời bồi thêm một câu: "Xin lỗi."
Hoắc Khinh Ly ngược lại không để trong lòng: "Cha ta đặt cho ta cái tên này, vốn chính là muốn kỷ niệm mẹ ta."
Hai người vừa đi vừa nói cũng đã đến sư tử bằng đá ở cửa chính.
Tiết Tri Thiển nói: "Có nên vào ngồi một chút không, Tri Thâm ngày ngày đều muốn gặp ngươi."
Hoắc Khinh Ly nói: "Không được, hôm sau ta đến cùng ngươi tiến cung."
Tiết Tri Thiển muốn nói hôm sau nàng đã hẹn Thủy công tử gặp mặt, lời nói đến bên miệng, lại biến thành: "Được."
Bước lên bậc thang, hô một tiếng mở cửa, cánh cửa nặng nề mở ra, Tiết Tri Thiển nhìn thấy Hoắc Khinh Ly vẫn còn đứng ở nơi đó, một bộ bạch y, trông có chút trong trẻo nhưng cô đơn lạnh lùng, cơ hồ thốt ra: "Đi đường cẩn thận."
Hoắc Khinh Ly gật đầu, phi thân một cái, nháy mắt đã không thấy bóng người.
Tiết Tri Thiển từ nội tâm phát ra một câu cảm thán: "Có võ công thật tốt." Lại lầm bầm một câu, "Chẳng biết võ công của Thủy công tử có cao cường như thế không nhỉ."
Đi vào sân, chỉ thấy nhũ nương vẫn còn ở trong phòng nàng, chong đèn vội vàng chuẩn bị quần áo cần đưa cho Thủy công tử.
Nhũ nương trông thấy nàng tiến đến, nói: "Tiểu thư, về rồi đấy à, hay là Hoắc đại tiểu thư đưa người trở về?"
Tiết Tri Thiển gật gật đầu, ngồi xuống ghế, nâng má, nhìn Bao đại nương, hơi miễn cưỡng nói: "Uyển Dung à, ta nói cho bà biết chuyện này nhé."
Bao Uyển Dung biết rõ nàng lại có tâm sự muốn nói, cũng không ngẩng đầu: "Tiểu thư nói đi."
Tiết Tri Thiển nói: "Vừa rồi Hoắc Khinh Ly nói cho ta biết, nàng ấy có người trong lòng."
Bao Uyển Dung đáp một câu: "À, chuyện tốt mà." Sau đó đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Hoắc đại tiểu thư có người trong lòng!"
Tiết Tri Thiển thấy bà ta phản ứng thái quá thì sợ hết hồn, oán trách: "Làm gì mà kích động ghê thế?"
Bao Uyển Dung không đáp hỏi ngược lại: "Vậy Hoắc đại tiểu thư có nói cho người biết là nàng ta thích ai không?"
Tiết Tri Thiển lắc đầu: "Không có, nói thật thì, lúc ta vừa nghe được, cũng giống như bà vậy, hoàn toàn không tin được, người như Hoắc Khinh Ly thế mà cũng sẽ thích một ai đó sao."
Bao Uyển Dung bất bình thay Hoắc Khinh Ly: "Nói hay thật, tiểu thư thích Thủy công tử thì được, sao lại không cho Hoắc đại tiểu thư người ta có người trong lòng chứ?"
Tiết Tri Thiển giải thích: "Ta không phải có ý đó, chỉ cảm thấy kinh ngạc thôi, không biết người trong lòng nàng ta là người thế nào, ngay cả Tri Thâm nàng ta còn chướng mắt, người này ắt hẳn phải tốt hơn cả Tri Thâm."
Bao Uyển Dung lại tiếp tục bận rộn công việc trên tay, thuận miệng nói một câu: "Ta thấy cũng không khác lắm."
Tiết Tri Thiển ngạc nhiên nói: "Sao, nghe khẩu khí của bà, chẳng lẽ bà biết nàng ta thích ai ư?"
Bao Uyển Dung liếc nàng một cái: "Tiểu thư như người còn không biết, người làm như ta làm sao biết được."
Tiết Tri Thiển thở dài một hơi nói: "Cũng đúng." Sau đó nhìn vật trên tay Bao Uyển Dung đã ra hình xiêm y, nói: "Không biết Thủy công tử có thích không nữa."
Bao Uyển Dung nói một câu rất có hàm ý: "Nếu hắn thích tiểu thư thì đương nhiên sẽ thích thôi."
Tiết Tri Thiển cảm thấy có lý: "Không còn sớm nữa, nhũ nương cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai làm tiếp cũng không muộn."
Nhũ nương oán giận nói: "Không phải là người gấp gáp đến độ muốn đòi mạng ta sao, nhất định muốn ta phải làm xong trước khi gặp Thủy công tử mà?"
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút nói: "Hoàng hậu thiết yến, nếu như không đi chắc chắn sẽ bị trách tội, cho nên cuộc hẹn với Thủy công tử, ta không thể đi được nữa, nhũ nương, bà giúp ta đi một chuyến sẵn tiện đem y phục này đưa cho chàng, sau đó nói với chàng là hôm sau gặp ở chỗ cũ."
Bao Uyển Dung đáp ứng: "Không thành vấn đề." Dọn dẹp đồ, đứng dậy nói: "Tiểu thư này, người cũng ngủ sớm một chút đi nhé, ta đi ra ngoài đây"
Đóng cửa lại, Bao Uyển Dung bắt gặp Tiết Tri Thiển đang nhìn ánh nến ngẩn người, lắc đầu, lúc này mới rời đi.