Chương 90
Tôi bụng quằn quại còn bị Lưu Dĩnh túm cổ lôi vào Ánh Nguyệt Dạ Hồ. Vừa nhìn thấy một phụ nữ trông có vẻ như một quản lý, Lưu Dĩnh liền tiến tới hỏi han: “Tiểu Hồng có ở đây không?”
Người kia dò xét hai chúng tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi trả lời: “Tiểu hồng không có ở đây, cô ta xin nghỉ phép rồi.” Nói xong chị ta bỏ đi ngay.
Lưu Dĩnh thất vọng bảo tôi: “Xem ra lại công cốc rồi, Tiểu Hồng cũng chẳng có ở đây.”
Tôi nhìn chị ta đáp: “Chị hỏi như thế thì Tiểu Hồng không có ở đây là đúng thôi.”
Lưu Dĩnh thắc mắc: “Tôi hỏi thế thì sao chứ? Không lẽ Tiểu Hồng không có mặt lại có liên quan đến câu hỏi của tôi?”
Tôi cười bảo: “Tất nhiên là có liên quan rồi. Chị cứ túm lấy em thế này rồi lại hỏi tung tích Tiểu Hồng, chắc chắn họ sẽ nghĩ chị là vợ của một ông khách của Tiểu Hồng lôi chồng đến vũ trường để hỏi tội, họ họa có điên mới nói cho chị tung tích Tiểu Hồng.”
Lưu Dĩnh nghĩ có lẽ là như thế thật bèn thả tôi ra, nhưng chị ta vẫn một lòng không phục nói: “Ai là vợ cậu chứ, vô lý đùng đùng.”
Tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Thế cần em đi hỏi xem thế nào không?”
Chị ta đáp: “Thích thì cứ đi!”
Tôi đắc chí quay đi tìm người phụ nữ có dáng quản lý khi nãy, tôi hỏi chị ta: “Chị ơi, Tiểu Hồng không có ở đây thật hả chị?”
Chị ta ngó quanh thấy Lưu Dĩnh không còn bám lấy tôi nên cười bảo tôi: “Người anh em, xem ra cậu ăn chả bị vợ cậu bắt quả tang hả? Tiểu Hồng có ở đây, nhưng để cho gặp vợ cậu có mà rắc rối to.”
Bụng tôi vẫn còn đau điếng, tôi nói: “Chị ơi, chị hiểu nhầm rồi, đấy chính xác là vợ của em nhưng cô ấy không đến tìm Tiểu Hồng để gây rắc rối đâu ạ. Cô ý định đến đây làm việc nên muốn tìm Tiểu Hồng để giới thiệu cô ấy vào làm.”
Chị quản lý ngạc nhiên hỏi: “Trông cũng không đến nỗi nào nhưng mà dáng vẻ có hơi hung hãn, sợ dễ đắt tội với khách.”
Tôi bảo: “Chị ơi, em nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu. Bây giờ khách hàng ngày càng khó tính, nếu nhân viên cô nào cũng một kiểu giống nhau chưa chắc khách đã vừa ý. Chi bằng chị tuyển đa dạng lên một chút. Tất nhiên cần những người đẹp như hoa thủy tiên giống chị nhưng mình cũng nên cài thêm ít hoa dại vào để tô điểm thêm chứ ạ?”
Chị này sung sướиɠ cười ngoác miệng bảo tôi: “Chú em thông minh thật đấy, sau này nếu thất nghiệp, nếu không chê chỗ chúng tôi thì mời cậu đến đây làm nhân viên phục vụ nhé.”
Tôi vui vẻ nói: “Được vậy thì tốt quá, sau này em nhờ vả chị cả đấy.”
Lưu dĩnh thấy tôi chuyện trò mãi bèn vào trong tìm tôi, chị quản lý khi nãy bảo: “Tiểu Hồng ở căn phòng phía sau, hai người qua bên đó mà tìm cô ta.”
Lưu Dĩnh mừng quá hỏi tôi: “Tiểu Cường, cậu làm thế nào mà hỏi được thế? Xem ra cậu cũng lợi hại ghê.”
Tôi khẽ cười, tất nhiên tôi không thể tiết lộ chuyện khi nãy tôi đã bảo chị ta là hoa dại.
Hai chúng tôi vào căn phòng phía sau tìm Tiểu Hồng,Tiểu Hồng đang ngồi truớc bàn trang điểm, xem ra còn rất trẻ, tuy mặt trát bự phấn nhưng vẫn nhìn ra được nét thanh thoát trên khuôn mặt.
Tôi cất tiếng: “Tiểu Hồng, anh là đồng hương của Tiểu Huy, anh vào thành phố tìm anh ấy nhưng vừa lúc anh ấy không có ở nhà. Anh nghe nói là em biết nên anh đến hỏi em.”
Tiểu Hồng ngạc nhiên nhìn chúng tôi: “Thế anh từ thị trấn Tam Thủy đến à?”
Tôi trả lời: “Ừ, anh vừa từ Tam Thủy ra đây.”
Tiểu Hồng bảo: “Sao lại không may thế chứ, sáng nay anh ấy vừa về thị trấn Tam Thủy rồi.”
Tôi và Lưu Dĩnh cảm thấy thật kỳ lạ, chúng ta cứ luôn nghĩ rằng trong cuộc sống thật nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, hóa ra sự không trùng hợp cũng nhiều không kém.
Có lẽ hôm nay không được may mắn, chúng tôi đành ra về. Vừa ra đến cửa chúng tôi liền gặp một thanh niên trẻ tuổi bước vào, tôi thấy Tiểu Hồng vui vẻ bảo người này: “Anh Tiểu Huy, mấy người này đến tìm anh đấy, họ nói là đồng hương của anh.”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, trong đầu tôi bỗng hiện lên một trí nhớ, một tiếng hét âm thầm vang lên trong lòng: “Chính hắn, chính là hắn, chính là kẻ lừa một hào của tôi mười năm nay chưa trả.”
Tiểu Huy kinh ngạc nhìn tôi, những kẻ nợ tiền trí nhớ luôn kém hơn các chủ nợ.
Tôi nhiệt thành cất tiếng: “Anh Tiểu Huy, cuối cùng bọn em cũng tìm được anh!”