Chương 103
Đêm nay thời gian trôi chậm quá, tôi không chợp mắt chút nào. Có quá nhiều chuyện, quá nhiều hồi ức hiện về trước mắt tôi, khổ đau có, vui vẻ có, buồn bã có và có cả sự ngọt ngào nữa.
Tôi dậy rất sớm định từ biệt Tứ Mao, thấy Tiểu Thúy và Tiểu Nguyệt đang ở trong phòng, tôi bảo chúng nó: “Mình và mẹ định trở về thị trấn. Bao ngày qua với nhiều chuyện xảy ra mình đã phát hiện ra rằng mình thực sự không muốn xa các cậu, nhưng ngày chia xa cuối cùng cũng phải đến, nếu có cơ hội thế nào mình cũng trở lại thăm mọi người.”
Mấy đứa đều sững sờ nhìn tôi, trông bộ dạng của tôi đúng là không giống như tôi đang đùa, li biệt đến đột ngột quá.
Cả cuộc đời dù vấp phải nhiều điều bất ngờ nhưng chúng ta vẫn vững tâm bước tiếp.
Tứ Mao trầm ngâm bảo: “Tiểu Cường, mình tin là bọn mình sẽ có ngày gặp lại, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Nó vỗ vỗ vai tôi, có rất nhiều điều chẳng cần nói ra vì mọi người đều hiểu.
Tứ Mao bảo tôi: “Mình và Tiểu Thúy đã bàn bạ với nhau rồi, bọn mình định cùng nhau mở một quán bán đồ ăn sáng.”
“Ái chà!” Tôi thấy mừng quá, làm cái này cũng kiếm được kha khá đấy.
Tứ Mao hào hứng tiết lộ: “Mình quen nhiều người bán thịt lắm, khi quán ăn khai trương và đi vào hoạt động họ sẽ cung cấp thịt cho mình với giá rẻ nhất. Mấy loại thịt như thịt thủ, má lợn và cả thịt lợn sề, chỉ cần xay nhuyễn là người ta ăn cũng không phát hiện ra được.”
Tôi hết lời tán dương: “Thật không hổ danh là bạn của Trương Tiểu Cường, có đầu óc kinh doanh đấy!”
Tứ Mao kể: “Dạo này mình và Tiểu Thúy đang rèn luyện tay nghề, ngày nào cũng tập nặn sủi cảo và bánh bao.”
Được lắm Tứ Mao và Tiểu Thúy ạ, các cậu nỗ lực phấn đấu vì lý tưởng thế này, mình hết sức cảm động, hết sức tự hào về các bạn. Mình tin là hai vợ chồng cậu kết hợp có thể phát triển được sự nghiệp lớn, mà không phải, hai đứa vẫn chưa cưới nhau, bây giờ mối quan hệ này vẫn chỉ là tằng tịu thôi.
Tứ Mao khoái chí kể: “Tiểu Cường, cậu biết gì không? Bọn mình đã luyện được cách làm nhân bánh càng ngày càng nhỏ lại mà nhìn cứ như càng ngày càng to ra ý.”
Thật vậy sao? Cái này là kỹ xảo có đẳng cấp rồi đấy! Tứ Mao, Tiểu Thúy, cố lên nhé! Mình tự hào về hai cậu quá.
Tôi nói: “Chắc chắn các cậu sẽ thành công”. Tôi chúc phúc cho hai đứa.
Tứ Mao lại thở dài: “Tiếc là bọn mình vẫn chưa đủ vốn, chắc phải tích góp một thời gian nữa.”
Tiểu Nguyệt nãy giờ không nhịn được bèn bảo: “Anh Tứ Mao, hay để em đầu tư cho mọi người mở cửa hàng nhé! Coi như em vì anh đi.”
“Hả?” Tứ Mao hí hửng nhìn Tiểu Nguyệt: “Thế thì tốt quá, anh em mình cùng hợp tác mở cửa hàng nhé!”
Tiểu Nguyệt nhìn Tứ Mao thẹn thùng. Tiểu Thúy thấy thế cũng không chịu đứng yên lập tức to tướng với Tiểu Nguyệt: “Ngô Tiểu Nguyệt, cậu định làm cái trò gì đấy hả? Sao cứ quấn lấy Tứ Mao? Tôi gọi Tứ Mao là anh thế là cậu cũng gọi hả?”
Tiểu Nguyệt cũng không chịu kém cạnh cũng đanh giọng: “Anh Tứ Mao cũng chẳng phải của chị, chị dựa vào đâu mà gọi anh ý?”
Tứ Mao ngồi bên tôi khẽ nói: “Lại bắt đầu rồi đấy, đàn bà thật phiền phức!” Bộ mặt nó đắc ý lắm.
Tiểu Nguyệt và Tiểu Thúy tranh cãi chán bỗng cùng quay sang hỏi Tứ Mao.
Tiểu Thúy nói: “Tứ Mao, anh nói một câu đi, từ nay về sau không bao giờ nhìn mặt con bé này nữa.”
Tiểu Nguyệt bảo: “Tứ Mao, anh không mau đá đít đứa con gái điêu ngoa này đi à?”
Tiểu Thúy hét lên: “Mày mới là đứa ngoa ngoắt, muốn đá mày đi mà chưa đá được đây!”
Cuối cùng, Tứ Mao không chịu nổi cũng hét toáng lên: “Thật không thể chịu đựng nổi!” Nói rồi nó quay đầu bỏ chạy vào phòng.
Tiểu Thúy và Tiểu Nguyệt lập tức đuổi theo.
Tôi không nhịn được cười. Xem ra cuộc sống tới đây của Tứ Mao cũng chẳng bình lặng gì, trong lòng thấy vui thay cho thằng bạn. Cuộc sống lừa đỏa thế nào chẳng có lúc gặp hiểm nguy, sau này chắc nó sẽ không phải cảnh giác với cảnh sát nữa.
Tôi bỗng nhớ đến cô nàng cảnh sát Lưu Dĩnh, thấy tim mình quặn lại. Li biệt rồi, vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại nữa, tôi không muốn tìm gặp để nói lời tạm biệt, chút ấn tượng tốt đẹp giữa chúng tôi như bông đỗ quyên nở trên vách đá dựng đứng, dù có đẹp đến đâu bạn cũng không bao giờ có thể chạm tay vào nó, vì cái giá mà bạn phải trả là bạn sẽ tan xương nát thịt.