Chương 15: Hỏi giúp chị cậu à?

“Chị nói làm sao có loại người như vậy chứ?"

Sau khi ăn xong trong căng tin, thấy mưa đã nhỏ hơn chút, Giản Sanh cùng Lý Văn Dương bắt xe buýt về nhà.

Vừa vào tòa nhà trong khu chung cư, Lý Văn Dương vẫn còn canh cánh việc bị người khác cướp mất món thịt viên.

Giản Sanh không nói gì.

"Chị, em đang nói chuyện với chị mà." Phát hiện Giản Sanh đang thất thần, Lý Văn Dương vẫy tay trước mặt cô.

Lông mi của Giản Sanh khẽ rung, cô thu hồi lại dòng suy nghĩ, hỏi: "Chuyện gì?"

"Chuyện gì là chuyện gì, em đang nói đến tên Hứa túm bức kia, chị nói làm sao có loại người như vậy, ngay cả một viên thịt sư tử cũng giành với em." Lý Văn Dương nói.

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Giản Sanh cầm lấy quai ba lô, bước chân vào thang máy, nói: "Chuyện này, trên đường về em đã nói ba lần rồi."

"......"

Thật sao? Có không?

Lý Văn Dương gãi má, đưa tay ấn nút "16" trong thang máy.

Trong thang máy ngoài cậu và Giản Sanh ra thì không có ai khác, Lý Văn Dương nhìn Giản Sanh, cuối cùng không thể kìm nén được suy nghĩ trong lòng, nói: "Chị, em nói với chị một chuyện này."

Câu mở đầu này quá quen thuộc, Giản Sanh nghĩ cậu lại có việc muốn nhờ cô, "Ừm?"

"Em cảm thấy, tên Hứa Châu Thiên kia hình như có ý với chị." Lý Văn Dương buột miệng.

"......"

"Thật mà chị, đàn ông là hiểu rõ nhất về đàn ông, ánh mắt cậu ta nhìn chị không bình thường, chị không biết đâu, lúc chị bôi thuốc cho cậu ta, nét mặt cậu ta lúc đó, phải nói sao nhỉ.." Lý Văn Dương muốn miêu tả cho Giản Sanh nghe, nhưng không thể tìm ra từ thích hợp: "Còn nữa, tại sao hôm nay cậu ta lại tranh giành viên thịt sư tử với em?"

"Cậu ta có ý với chị, mới làm mấy chuyện nhàm chán như vậy."

"......"

Giản Sanh im lặng hồi lâu.

Rồi cô cắt lời cậu: "Đừng nói lung tung."

"Em có nói lung tung đâu:" Lý Văn Dương liếc thấy vành tai Giản Sanh hơi đỏ lên, nói: "Nhưng mà chị, Hứa Châu Thiên là loại người này chị nên tránh xa một chút."

"Con mắt đậu đậu kia nói gì em chẳng tin một lời, nếu như Hứa Châu Thiên thực sự không làm gì, đám người bên trường nghề kia sao lại đến kiếm chuyện với cậu ta?"

"Với lại chị, còn một chuyện nữa..."

Lý Văn Dương chần chừ một chút, rồi mới tiếp tục, “Em lại nói với chị một chuyện nữa."

Cửa thang máy đã mở, hai người cùng bước ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân, đèn cảm ứng âm thanh bật sáng.

Hành lang yên tĩnh, phải quẹo một góc mới tới căn hộ 1603 nơi hai người ở.

Giản Sanh tháo ba lô lục tìm chìa khóa, Lý Văn Dương ở bên cạnh nói: "Hứa Châu Thiên từng hẹn hò với Tôn Tuyết Ngưng."

Tay đang tìm chìa khóa khựng lại.

"Em còn hỏi người ta để xác minh rồi, chính là hỏi con mắt đậu đậu đó, chị nhìn mà xem."

Lý Văn Dương mới chuyển đến trường ba không lâu, tình cờ thấy tin đồn này trên diễn đàn.

Ban đầu cậu không định quan tâm, nhưng hôm nay lại khác, trên đường về, cậu không kìm nén được muốn biết liệu chuyện này có thật hay không.

Dù gì thì cái cô Tôn Tuyết Ngưng đó...

Lâm Phi: “Đúng rồi, anh Thiên của chúng tôi từng hẹn hò với Tôn Tuyết Ngưng, làm sao vậy, sao cậu lại hỏi chuyện này.”

Lâm Phi: “Hỏi giúp chị cậu à?”

Hai dòng tin nhắn này đang nằm trong khung chat QQ của Lý Văn Dương.

Cậu đưa điện thoại ra trước mặt Giản Sanh, muốn cô nhìn qua, nhưng Giản Sanh không thèm liếc mắt, vẻ mặt so với lúc trước nhạt đi nhiều, nói: "Cậu ta từng hẹn hò với ai, chị không quan tâm."

"Sắp về đến nhà rồi, đừng nói về cậu ấy nữa."

Đến trước cửa nhà, Giản Sanh trông rất im lặng, cô dùng chìa khóa mở cửa rồi bước vào trước.

"Chị..." Lý Văn Dương nhìn bóng lưng của cô, lập tức hối hận. Cậu đúng thật là, tại sao lại nhắc đến Tôn Tuyết Ngưng!

"Con làm sao vậy, Lý Văn Dương? Bộ đồ trên người nhặt ở đâu ra?" Vừa vào nhà không lâu, Phó Yên Hồng nhìn cậu và hỏi.

"Không phải nhặt đâu, là một bạn nam ở trường cho con mượn." Lý Văn Dương đáp.

Phó Yên Hồng đang lau nhà thì dừng lại, nhíu mày: "Quần áo của con đâu? Không việc gì lại mượn quần áo của người khác làm gì?"

Dù sao thì Lý Văn Dương cũng đã quen nói dối rồi. Nếu là Giản Sanh, lúc này mà đối mặt với việc nói dối thì mặt cô chắc đỏ bừng hoặc biểu cảm không tự nhiên, nhưng Lý Văn Dương thì khác: "Trời mưa to mà, quần áo của con bị ướt, bạn con thấy không nỡ để con mặc đồ ướt nên cho con mượn áo của cậu ấy."

Hôm nay đúng là trời mưa rất to, Lý Văn Dương lại là đứa nghịch ngợm, chắc chắn không ngoan ngoãn ngồi trong lớp như Giản Sanh mà ra ngoài chơi nên mới làm ướt quần áo.

Phó Yên Hồng nói: "Ở trường cũng có chỗ tránh mưa mà vẫn làm ướt quần áo, con có chút bản lĩnh không đấy!"

"Bạn nào cho mượn đồ vậy? Là học sinh nội trú à? Phải cảm ơn người ta cho tử tế đấy."

"Hỏi nhiều làm gì,mẹ, nói ra mẹ cũng không biết mà."

Lý Văn Dương nghĩ thầm, có nói ra rằng đây là đồ của học sinh đứng đầu khối ở trường Tam Trung thì mẹ cậu cũng chẳng tin.

Mưa buổi tối nhẹ nhàng hơn ban ngày, mưa nhỏ li ti.

Những giọt nước bám vào ô cửa kính.

Giản Sanh ngồi bên bệ cửa sổ, ôn bài chuẩn bị cho tiết tiếng Anh sáng mai.

Nghĩ đến vết thương trên cánh tay của Lý Văn Dương, cô tháo tai nghe xuống, bước xuống bệ cửa sổ xỏ dép lê vào.

Phó Yên Hồng đã đi đánh mạt chược, Lý Kiệt còn chưa tan làm, phòng khách không có ai. Cô gõ cửa phòng của Lý Văn Dương.

Bên trong có tiếng động sột soạt, một lúc sau hắn mới mở cửa.

"Ồ, là chị à, em còn tưởng là mẹ." Lý Văn Dương nói.

"Nóng quá đi mất." Cậu vừa lấy áo khoác từ tủ đồ mặc vào, bởi vì sau khi về phòng, cậu đã thay áo dài tay đắt tiền đó và mặc lại áo cộc tay của mình.

Giản Sanh nhìn vào khuỷu tay của cậu, hỏi: "Em có bôi thuốc đúng giờ không?"

Cùng lúc đó.

Tại khu biệt thự ven biển Minh Thành.

Biển dậy sóng, mưa tháng tư không ngừng rơi, gió thổi làm cho màn đêm thêm mờ ảo.

Hứa Châu Thiên vừa chơi xong một ván game, cậu rút điếu thuốc ra khỏi miệng, gõ nhẹ để rơi tàn thuốc.

Ánh mắt lười biếng, cậu nhặt một cục tẩy màu nâu bị mẻ một góc trên bàn.

Cậu mân mê nó vài cái, nghĩ về gương mặt của một cô gái với mái tóc rối bù nhưng vẫn đẹp đến không tưởng.

Cùng với, cậu ăn viên thịt viên của cô, cô định nói rồi lại thôi, nửa phần là bất lực, đôi mắt ướt rượt.

Tiếng mưa nhỏ dần, Hứa Châu Thiên mở cửa sổ ra.

Khói trắng bị gió thổi tan.