Chương 14: Nếm thử

Trong khi hai người đang đấu khẩu, Hứa Châu Thiên lấy một bộ quần áo từ tủ ra.

Cậu đứng một bên thay đồ ngay lập tức.

Trong phòng đều là đàn ông nên cũng không kiêng kị.

Lý Văn Dương vô tình nhìn thấy khi cậu cởϊ áσ, lộ ra một mảng cơ bụng rắn chắc.

Nhìn là biết người này đã tập thể hình, cậu ta là người bơi lội mà có vẻ cũng không bằng.

"Nhìn gì thế, cậu lại thèm khát nhan sắc của anh Thiên chúng tôi à?" Lâm Phi nói.

“Cậu nghĩ quá rồi, tôi là đàn ông, thèm khát cái quái gì!" Lý Văn Dương bực mình.

Nhưng vừa rồi trong lòng cậu thật sự lóe lên một ý nghĩ…

Là muốn hỏi Hứa Châu Thiên làm thế nào để luyện cơ bụng đó.

Hứa Châu Thiên hất cằm về phía tủ quần áo, "Các cậu, tự chọn đi."

"Bộ nào cũng được à, anh Thiên?" Lâm Phi hỏi.

Hứa Châu Thiên chỉ đáp một tiếng nhạt nhẽo: "Ừ."

Có lẽ vì cậu không thường xuyên ở đây nên quần áo trong tủ không nhiều, chỉ có vài bộ. Áo khoác đồng phục của Lý Văn Dương cũng bị ướt, để che vết thương, cậu lấy một cái áo dài tay.

"Hê, hiệu này đắt tiền đấy." Lý Văn Dương định mặc vào thì nhìn thấy nhãn hiệu.

"Mặc hỏng tôi không đền đâu." Cậu mặt dày nói.

Hứa Châu Thiên đứng uể oải trước cửa sổ, đã châm một điếu thuốc, thở ra làn khói trắng: "Yên tâm."

"Cậu không cần đền."

Lý Văn Dương ngớ người trong chốc lát.

Cậu nghĩ thầm, đại ca này quả thật là rộng rãi.

Cậu chỉ nói đùa thôi, thế mà đại ca này còn đáp lại thật.

***

Ở nhà ăn.

Tốc độ ăn của Giản Sanh rất chậm. Dù sao cũng phải chờ Lý Văn Dương cùng về, cô vừa ăn vừa cầm quyển sổ từ vựng để học.

Có một nam sinh bưng khay đồ ăn đến bên cạnh cô, hỏi: "Bạn học, chỗ này có ai ngồi không?"

Dù bàn có bốn người nhưng hiện tại nhà ăn không đông, còn rất nhiều bàn trống khác, đối phương cũng không đến mức nhất định phải ngồi cùng bàn với cô. Giản Sanh nhìn thẳng vào mắt nam sinh, trả lời: "Có người rồi."

Nam sinh đỏ mặt, nhẹ nhàng đáp "ồ" rồi bưng khay rời đi.

Giản Sanh cúi đầu múc một thìa trứng hấp, tiếp tục cầm quyển sổ từ vựng lên xem.

Một lúc sau, cô nghe thấy có người gọi "Chị!"

Giản Sanh ngẩng đầu lên, thì ra là Lý Văn Dương đã thay đồ xong và đến tìm cô, nhanh hơn cô tưởng.

Lúc này, Lý Văn Dương mặc một chiếc áo thun trắng in chữ "X". Bên cạnh cậu còn có Hứa Châu Thiên và Lâm Phi.

Không ngờ họ cũng đến nhà ăn.

Lý Văn Dương chỉ chào cô một tiếng rồi đi thẳng đến bàn cô đang ngồi, vứt chiếc ba lô sau lưng xuống ghế bên phải của Giản Sanh.

Lâm Phi cũng đặt ba lô xuống.

Cậu không nghĩ nhiều, lập tức ngồi vào vị trí đối diện Giản Sanh. Nhưng ngay giây tiếp theo, vai cậu bị Hứa Châu Thiên vỗ một cái. Lâm Phi ngẩn người, rồi mới hiểu ra, cười ngốc nghếch: "Anh, xin lỗi, chỗ này để dành cho anh."

Cậu kéo ba lô của mình sang ghế trống bên cạnh.

Hứa Châu Thiên lười biếng đặt ba lô xuống.

Giản Sanh: "..."

Lý Văn Dương vứt ba lô xong thì đi mất, không để ý đến những chi tiết nhỏ vừa xảy ra ở bên này. Thân hình hơi mập của cậu ta đã đứng xếp hàng trước quầy đồ ăn cay.

Giản Sanh ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của Hứa Châu Thiên. Nét mặt cậu sắc sảo, nhướng mày với cô: "Giữ cẩn thận ba lô nhé, bạn Giản."

...

Ba người kia quay lại cùng lúc cầm trên tay khay đồ ăn.

Giản Sanh có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía bàn họ.

Bên trong có Hứa Châu Thiên, cậu quá thu hút sự chú ý.

“Anh Thiên, có phải lâu lắm rồi anh không đến nhà ăn không? Cảm giác thế nào?" Lâm Phi hỏi khi đặt khay đồ ăn xuống.

Hứa Châu Thiên cảm thấy ồn ào, cũng ghét đồ ăn ở nhà ăn dở, bình thường cậu ta hầu như không đến đây ăn, hôm nay lại bất ngờ đến.

"Cũng được." Giọng cậu nhàn nhạt.

Lý Văn Dương thô lỗ ngồi xuống bên cạnh Giản Sanh, liếc thấy đồ ăn của cô mới ăn được một nửa, có một viên thịt lớn nhất trong đĩa.

Nhớ đến lời Lâm Phi nói, Lý Văn Dương kêu lên: "Chị, viên thịt này, cho em một nửa được không?"

"..."

Lâm Phi nghĩ thầm, có biết xấu hổ không? Chỉ một viên thịt mà cũng đòi người ta chia cho.

Giản Sinh đã ăn một viên rồi, còn lại viên này là cô cố ý để dành cho Lý Văn Dương, cô nói: "Em lấy hết đi."

“Hê hê, chị, em biết ngay chị là thương em nhất mà.” Lý Văn Dương vui vẻ, giơ đũa ra chuẩn bị gắp viên thịt vào bát mình. Ai ngờ một đôi đũa khác ngang ngược đưa tới trước, cắm thẳng vào giữa viên thịt rồi gắp đi mất.

"......"

Cậu ta còn tưởng là Lâm Phi cố tình chọc tức mình, ngẩng đầu lên, nhưng không phải Lâm Phi, mà lại là người đang ngồi đối diện với Giản Sinh.

Hứa. Châu. Thiên.

Chết tiệt.

“Cậu làm gì vậy hả?” Lý Văn Dương lên tiếng.

Giản Sinh cũng nhìn Hứa Châu Thiên, khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo của cô rõ ràng cũng không ngờ tới chuyện này.

Hứa Châu Thiên lấy viên thịt đi, trên mặt chẳng có chút gì là ngại ngùng, dáng vẻ có phần lấc cấc.

“Nhìn có vẻ ngon, nên.” câu trả lời của cậu ta là dành cho Lý Văn Dương, nhưng ánh mắt lại đang nhìn chăm chăm vào Giản Sinh, giọng nói cố tình kéo dài, “Nếm thử.”

Đôi mắt sâu thẳm của cậu ta đầy mục đích rõ ràng.