Sự việc còn quá xa vời cô không muốn nghĩ đến, dã tính và điên cuồng trong xương cốt thúc đẩy cô càng thích trực tiếp gϊếŧ chóc hơn. Cô có thể trong đêm tuyết đạp cửa đại đạo giang hồ, cũng có thể đơn đao đi biên cương ám sát tướng quân.
Lan Chiến từng nói, muốn rèn luyện cô thành một vũ khí gϊếŧ người tốt nhất cho Ba Nguyệt Các, cô nhiều lần tiến vào giang hồ, một nửa là vì tiêu trừ tai họa cho người khác, một nửa là dọn sạch con đường phía trước cho Lan Chiến. Năm đại môn phái lúc trước đuổi gϊếŧ vợ chồng Nhạc Nhận Đư đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, những tin đồn trên phố về đứa con côi của Nhạc gia vẫn chưa từng bình ổn, khi Nhai Nhi chính tay đâm họ, giống như người Miêu dưỡng cổ, gϊếŧ sạch toàn bộ người cạnh tranh, so với việc coi nàng đi báo thù, thì với Ba Nguyệt Các, là tránh khỏi những nhiễu nhương không cần thiết.
Tính toán của Lan Chiến là, thân thế của Nhai Nhi chỉ có một mình y biết, không đến bước đường cùng, y sẽ không thông báo cho thiên hạ biết. Có điều sát thủ phục tùng cũng là người, chỉ cần cô có thể nghe có thể nhìn thì sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra manh mối.
Hôm đó là ngày rằm, cô vừa mới chạy đến tổng đà của Sâm Thương, đầu con trai đà chủ còn ở trong bọc quần áo của cô. Sự việc xong xuôi thì lui đến quán rượu bên bờ sông, hơi do dự chút, quyết định rẽ vào uống hai ly.
Trên đại lục Phù Vân này, thật ra cũng không chỉ có người, đôi khi sượt qua người mình lại là yêu nữa. Nhưng nhân đạo hay yêu đạo đều cẩn trọng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của hai giới, ở một nơi hỗn tạp, cũng không có thâm giao gì. Thông thường con người không thể nào phân biệt được nguyên hình sau cái túi da, nhưng Nhai Nhi lúc tám tuổi thì bắt đầu có dị năng kia, cô nhìn thấy ông chủ quán rượu là con hạc, mà tửu bảo thì là con báo.
Nhiều khi, yêu còn thành thực hơn cả người.
Tửu quán thường hay mời người kể chuyện, thỉnh thoảng kể chuyện ân oán giang hồ, hoặc tình thù miếu đường. Câu chuyện mà người kể chuyện kể thường đòi hỏi là câu chuyện có thật, cho nên phàm các nhân vật đều có tên có tuổi, mỗi một câu chuyện đều được bắt đầu kể ngay khi thước gỗ vừa được gõ xuống.
Nhạc Nhai Nhi gọi bầu rượu, một đĩa thịt bò, đối với có người than phiền có mùi máu tanh gay mũi cô đều làm như không nghe thấy. Cô dịch dung, không cần vận dụng sắc đẹp hay người, vĩnh viễn là lông mày bát tự, hai mảnh ria mép.
Người kể chuyện có lẽ là loại người giàu tình cảm, lúc kể đến điểm hùng tráng thì đầy khí thế, lúc kể đến nữ nhi tình trường thì lâm li bi đát làm ai cũng thổn thức. Nhân vật chính trong câu chuyện hôm nay là Trường Uyên thiếu chủ mười sáu năm trước. Tận đến hôm nay, nhắc đến phu nhân của Nhạc thiếu hiệp thì diễm danh lan xa vẫn không ai có thể với tới. Kiều tiểu thư Vạn hộ hầu phủ đã từng được rất nhiều anh hùng hào kiệt cầu cạnh khom lưng, đáng tiếc nàng chỉ có tình ý với vị Trường Uyên thiếu chủ, cuối cùng lại rơi vào kết cục cả hai cùng mất tích, đến mức sống chết của họ vẫn bị những đại môn phái giang hồ tham gia năm xưa giữ kín như bưng, tuy rằng trên giang hồ đồn đại xôn xao, nhưng vẫn rất nhiều người nghiêng về hướng hai người họ đã mang theo Thần Bích ẩn cư nơi thế ngoại. Anh hùng mạt lộ, mỹ nhân xương khô, đây là điều mà khách thiện lượng không muốn nghe. Kết cục của câu chuyện xưa do người kể chuyện kể vẫn còn bỏ trống, bởi vì Mâu Ni Thần Bích hoàn toàn biến mất, ít nhất là vẫn cung cấp một chút bằng chứng không đáng kể đối với vợ chồng họ.
Nhưng Nhai Nhi lại nghe thấy tửu bảo bật cười trào phúng một tiếng, gã đi qua cô, cô đưa chân ra ngáng, tửu bảo loạng choạng suýt ngã, kinh ngạc nhìn cô. Cô nhếch môi cười:
– Ta muốn biết tung tích của họ.
Tửu bảo không trả lời cô, nghiêng đầu quan sát vũng máu rơi dính dưới ghế dài kia, mặt không biểu cảm nói:
– Khách quan, lọ dầu của ngài hình như bị thủng rồi kìa.
Muốn lấy được thông tin từ một con yêu, kỳ thật không khó. Mở quán trà quán rượu, tin tức bốn phương tám hướng đều tụ tập ở chỗ này, nghe qúa nhiều, trong lòng không chứa nổi, chỉ cần có người tìm hiểu, họ liền sẵn lòng nói, dù sao họ không cần tuân thủ quy củ của người.
Tửu bảo tặc lưỡi:
– Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên chết từ lâu rồi, chết trong mảnh tuyết vực phía bắc Trường Uyên. Lúc ấy Liễu Giáng Niên sắp lâm bồn, võ lâm chính đạo đuổi gϊếŧ hai người họ, cả hai vợ chồng đều rơi vào tuyệt cảnh. Liễu Giáng Niên sau khi chết Nhạc Nhận Dư đã mổ bụng lấy con, đứa bé kia sau lại cùng với Bích Thần tung tích không rõ, nhưng vợ chồng Nhạc thị đích xác đã vùi thân nơi tuyết vực, được những người đó mai táng qua loa.
Nhai Nhi vân vê đậu phộng, mỉm cười hỏi gã:
– Sao ngươi lại biết được nội tình này? Là ngươi tận mắt nhìn thấy à?
Tửu bảo nói:
– Lúc trước tôi ở Trường Uyên, đáng tiếc không thể nhúng tay, chỉ nhìn từ xa rồi rời đi ngay.
– Mâu Ni Thần Bích kia rốt cuộc là thứ gì vậy?
Tửu bảo gãi gãi đầu:
– Nghe nói đó là nhật nguyệt chi tinh biến thành, hai bích tương hợp, xếp hạng thứ ba trong Thần Binh phổ của Lang Hoàn. Đương nhiên quan trọng nhất chính là nó có thể mở ra bảo tàng cô sơn, đây chính là nguyên nhân mà nhân sĩ võ lâm không tiếc đại khai sát giới.
…
Nhai Nhi mang theo đầu người trở lại Ba Nguyệt Các, cô biết mỗi một hành động của bản thân đều có người âm thầm giám thị, cho nên dù đá lớn chặn họng thì cũng phải cẩn thận nuốt xuống. Có lẽ Lan Chiến cũng không muốn giấu diếm cô, hoặc là y quá xem thường trí nhớ của một đứa bé sáu tuổi, đến giờ cô vẫn nhớ rất rõ, y lúc đặt tên cho cô đã nói: “Ta thật sự kính trọng phụ thân cháu, nếu không thì sẽ không để cháu nhận tổ quy tông. Nếu tùy tiện tìm cho cháu một cái họ nào đó, cha cháu dẫu sống lại cũng không tìm thấy cháu.”
Cô đi vào thế giới này bằng cách nào? Là mẫu thân cô chết thảm, phụ thân đỡ đẻ cho cô. Trước kia cô không hiểu, cảm thấy mình chính là con của sói tuyết, giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười. Sói làm sao mà đẻ ra người cho được, nhất định là mình lưu lạc đến tuyết vực, được sói mẹ nuôi dưỡng lớn lên. Lúc trước Tả Hữu Nhϊếp Đề xông lên núi gϊếŧ sói mẹ, cô cho rằng khi đó đã là đau đớn cực hạn rồi, nhưng hiện tại chắp vá lại manh mối xuất thân của bản thân, miệng vết thương lòng lại rách toác ra đến vô hạn, trong đêm tối máu tuôn ra ào ạt. Cô không biết lúc sinh thời cha mẹ có bao nhiêu tội lỗi, bao năm nay cô gϊếŧ người nhiều như vậy, chưa từng nghĩ tới tư vị bị gϊếŧ là như nào. Giờ biết được cảnh ngộ của cha mẹ, đao thương đoạt mạng đều biến thành tội phạt rồi. Cô tìm được nguồn gốc của bản thân, nhưng mà chân tướng lại tàn khốc như thế, phải có người chịu trách nhiệm về vụ gϊếŧ chóc mười sáu năm trước. Hai mạng người, không thể chết uổng như vậy được. Ba Nguyệt Các khó thoát khỏi liên can, bọn họ phát hiện cô ở Tuyết vực, mang cô về, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Nhưng Lan Chiến là kẻ cực kỳ khó đối phó, đến giờ khắc này cô rốt cuộc đã hiểu câu nói kia của Tô Họa rồi. Muốn gϊếŧ nhưng gϊếŧ không được, Lan Chiến là đệ nhất nhân! Cô ném đầu thiếu đà chủ Sâm Thương vào sảnh, bùm một tiếng, tay nải tuột ra, một cái đầu lăn lông lốc ra xa. Người ngồi trên đó nói:
– Nhai Nhi chuyến này đi vất vả rồi.
Rồi phất tay, ra hiệu tả hữu lui ra.
Cô vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, nói không vất vả,
– Phân ưu vì Các chủ là bổn phận của Nhai Nhi ạ.
Lan Chiến nghe xong thì chỉ gật đầu, chậm rãi đi xuống dưới, vạt áo bào đen quét xuống bậc thềm, dể lại một đường cong mềm mại. Đây là một người cực kỳ phức tạp, gương mặt hiền hòa, nhưng tâm như rắn rết, nếu như chưa từng chứng kiến vẻ hai mặt của y, có lẽ sẽ bị sự ôn hòa của y mê hoặc.
Y đi đến trước mặt cô, cẩn thận quan sát nét mặt cô, có lẽ vì quá không thích tấm da mặt này mà đưa tay tháo nó xuống. Gỡ lớp ngụy trang xuống, đằng sau nó là một gương mặt kinh diễm. Tuy rằng y biết con gái của Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên dĩ nhiên không tầm thường, nhưng đứa bé bẩn thỉu hoang dã của mười mấy năm trước thật sự không làm cho y tưởng tượng ra cô rực rỡ của ngày hôm nay. Bảo vật trời sinh, chỉ tiếc không đủ mềm mại. Y rũ mắt nhìn thoáng qua, trên ống tay áo cánh tay trái của cô có một lỗ hổng, có vết máu mơ hồ thấm qua, không cần kiểm tra thực hư cũng tự tổn hại lại là 300 rồi. Y buồn bã thở dài:
– Ngươi làm môn hạ của Tô Họa nhiều năm thế kia, mà chẳng học được chút da lông của nàng ta, đến giờ cũng chỉ biết đánh đấm thôi.
Nhai Nhi ngước mắt lên, không giống như trước kia buông một câu “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, bất kể dùng phương pháp gì” đáp lễ y. Trên mặt cô thậm chí còn hiện lên vẻ ngượng ngùng, nói nhỏ:
– Các chủ không kiểm tra việc học của thuộc hạ, làm sao biết thuộc hạ chưa học được chân truyền của môn chủ ạ? Thuộc hạ cảm thấy đối chiến càng trực tiếp, so với lá mặt lá trái hao tổn tâm cơ không bằng dùng đao thật kiếm thật tắm máu sa trường còn hơn ạ.
Nói thế cũng không có gì sai, chỉ là ý nghĩ quá nam tính hóa. Lan Chiến im lặng, đi qua xem cái đầu người lẻ loi. Khoảnh khắc xoay người, cô thấy trong mắt y lóe lên tia sáng, vị các chủ này chung quy vẫn có sơ hở,
– Trên đường về có ghé qua đâu không? – Y làm như vô tình hỏi, – Ta nhớ trong quán có một thư sinh kể chuyện, ngày hôm qua là kể câu chuyện xưa gì thế?
Nhai Nhi đáp:
– Là câu chuyện xưa về Trường Uyên Nhạc gia, còn có tình yêu của Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên ạ.
Lan Chiến gật đầu,
– Người kể chuyện này đúng là hết thời rồi, chuyện xưa cũ như thế mà cũng lấy ra tiêu khiển được.
Nói xong quay lại liếc cô một cái,
– Ngươi vừa nói ta không kiểm tra việc học của ngươi, vậy giờ chúng ta kiểm tra luôn nào. Ngươi biết các đệ tử trong các yên thân khởi phận căn bản là vì điều gì?
Cô khẽ hít vào một hơi,
– Là phục tùng ạ.
– Rất tốt.
Y đặt tay lên tay cô, bình thản nhìn cô.
– Cởϊ qυầи áo ra.
Cô kinh hãi, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm ánh lên tia hoảng hốt, nhưng không có chút dị nghị gì, nâng tay lên, cởi y phục dạ hành ra.
Y vẫn ung dung, chỉ vào trung y của cô, cất tiếng:
– Tiếp tục.
Cô là một sát thủ có tư cách, gϊếŧ người không chút do dự, cởi xiêm y cũng như thế, trung y như vỏ rắn lột rơi dưới chân cô, cố gắng đè nén cơn giận, trên chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, không chút dúm dó nào.
Vốn nghĩ đó đã là cực hạn rồi, nhưng hai chữ kia lại lần nữa thốt ra khỏi miệng y.
– Tiếp tục.
Cô cảm thấy đầu nhưng sưng lên, sự nhẫn nại vào lúc này giống như một sợi tơ bị đứt gãy, nếu không phải hiểu rõ không có phần thắng, cô giờ đã muốn gϊếŧ y ngay lập tức rồi. Trong mắt có lệ trong lòng có máu, tạm thời đành nhẫn nhịn nuốt xuống, cô cởi chiếc yếm dứt khoát như tư thế rút kiếm. Lan Chiến hẳn là rất vừa lòng, tìиɧ ɖu͙© trong mắt y hơi xao động, y khàn giọng nói:
– Cởi sạch.
Thân thể thanh tân của thiếu nữ lộ ra trong tháng 11 rét lạnh, nhưng mà cơ thể này rất ấm áp, còn tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng. Cô hôm nay hoàn toàn hiểu rõ về cuộc đời của cha mẹ, không biết có cảm xúc gì? Y muốn nhìn thấy cái cô gọi là phục tục kia đạt được đến mức độ nào, nếu cô có chút hành động kỳ lạ, vậy thì cả đời này đừng mong được thấy bầu trời nữa.
Còn may, cô ngoan ngoãn làm theo, xem ra trong lòng cô không có chút dấu vết nào về đôi vợ chồng kia, đứa bé được sói nuôi lớn, máu lạnh là điều dễ hiểu. Y yên tâm bắt đầu kiểm tra từng tấc, rốt cuộc Nhạc Nhận Dư đã giấu Mâu Ni Thần Bích ở đâu rồi. Mười sáu năm, tung tích đã thành câu đố, trên người đứa cô nhi này không có bất luận gì liên can đến Thần Bích. Nhưng y không tin, lúc còn nhỏ có lẽ chưa thức tỉnh, nhưng giờ cô đã trưởng thành, đã có một thân thể mơn mởn, nếu có biến hóa thì cũng nên là lúc này. Chỉ là nhìn, thần trí sẽ chịu chút ảnh hưởng. Cô được thừa hưởng những ưu điểm của mẫu thân, năm xưa nhược liễu phù phong muôn người đổ ra đường, Liễu Giáng Niên cơ hồ là vết chu sa trong lòng toàn bộ nam nhân. Giờ đây con gái của nàng ta ở trước mắt y, mỹ mạo bức người thế kia, còn hơn cả người mẹ nữa, ít nhiều đền bù cho bao tiếc nuối ban đầu của y. Y đưa tay chụp lên một bên ngực,
– Nhai Nhi hiểu cái gì là nhân gian cực lạc chưa?
Cô hai mắt sáng rực nhìn y,
– Các chủ muốn thuộc hạ hầu hạ ạ?
Y hơi ngẩn ra,
– Ngươi không muốn?
Cô không nói lời nào, nở nụ cười tươi đầy ý vị sâu xa, có vẻ như ngại y đã quá già rồi.
Già ư? Các chủ mười sáu năm trước với mười sáu năm sau dáng vẻ không hề có gì khác biệt, Lan Chiến bỗng đổi chủ ý, thở nhẹ ra mỉm cười:
– Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh.
Ánh mắt lại lưu luyến một lúc rồi xoay người, đi vào bên trong đại đường.