Ngày hôm sau, Tiêu Vọng gọi điện thoại báo rằng anh được bố trí điều tra tuyến bên phía khách sạn Thành Loan. Phương Mộc hỏi kỹ thời gian, rồi cũng quyết định cùng đi với Tiêu Vọng.
Hình cục phó nói ngày hôm đó người phụ nữ kia bị một con dao thép đâm thủng ngực, nhưng tại hiện trường lại không phát hiện bất kỳ vết tích gì. Có thể suy đoán vì miệng vết thương của nạn nhân bị hung khí chặn lại, nên tạm thời không chảy máu, khả năng này quả thực có thể xảy ra, nhưng một chút vết máu cũng không hề lưu lại thì chỉ có một khả năng duy nhất, sau khi vụ án xảy ra có người đã dọn dẹp hiện trường, hành động cực nhanh. Theo lẽ thường thì camera trong hành lang phải thu lại được toàn bộ quá trình này, nhưng khách sạn lại trả lời rằng ngày hôm đó đúng vào thời điểm họ đang điều chỉnh trang thiết bị, cho nên mới tắt tất cả camera theo dõi đi.
Thực có sự trùng hợp như vậy sao?
Lúc Phương Mộc chạy tới khách sạn, Tiêu Vọng đã đợi ở đại sảnh, trong tay anh ta cầm một tập tài liệu, đang cau mày chăm chú đọc. Phương Mộc đi thẳng tới, Tiêu Vọng có vẻ không kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng, buột miệng nói: ” Mẹ kiếp, vụ án này thật là rất không bình thường.”
“Đúng vậy” Phương Mộc ngồi xuống cạnh anh ta “Rất nhiều chỗ đáng ngờ.”
Tiêu Vọng lại đứng lên, “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Bắt đầu tiến hành điều tra thôi.”
Theo yêu cầu của cảnh sát, sau khi vụ án xảy ra, căn phòng 624 không nhận khách cũng không cho bất kỳ ai vào hiện trường. Sau khi quản lý mở cửa, một mùi ẩm mốc liền táp vào mặt. Tiêu Vọng vào phòng, dạo qua một vòng, vừa đi vừa dùng tay mô tả lại diễn biến vụ án.
“Hình cục phó đứng ở chỗ này…Hồ Anh Bác và người phụ nữ kia đứng ở chỗ này..đâm một nhát…người phụ nữ gục xuống…”
Tiêu Vọng quỳ một gối ở trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve thảm trải sàn “…Như vậy chỗ này có lẽ là chỗ tiếp xúc với miệng vết thương của người phụ nữ kia.”
Anh ta ngẩng đầu lên hỏi quản lý: “Đây là tấm thảm mà ngày hôm đó xảy ra vụ án phải không?”
“Đúng, chúng tôi không đυ.ng tới thứ gì hết.”
Tiêu Vọng nhìn Phương Mộc, Phương Mộc bất đắc dĩ nhún nhún vai “Trên thảm một chút vết máu cũng không phát hiện được.”
“Chuyện này kỳ quái thật” Tiêu Vọng cau mày “Nếu như Hình cục phó nói thật, thì không thể có chuyện một chút vết tích cũng không lưu lại nha.”
Phương Mộc không phản bác được, xoay người tiến vào nhà vệ sinh. Căn cứ theo lời Hình cục phó nói, Hồ Anh Bác từ trong nhà vệ sinh này áp giải người phụ nữ kia ra. Tuy rằng bộ phận khám nghiệm hiện trường không thu hoạch được gì ở đây, Phương Mộc vẫn là không chịu bỏ cuộc. Nhưng sau khi xem xét từ trên xuống dưới cả nửa ngày, cậu không thể không thừa nhận, hiện trường đích xác là không lưu lại một manh mối có giá trị nào.
“Có phát hiện gì không?” Tiêu Vọng dựa vào bên cạnh cửa, lật xem tài liệu trong tay: “Trong báo cáo nói nơi này không phát hiện được cái gì, một cọng tóc cũng không có.”
“Đây chính là điểm đáng ngờ nhất.” Phương Mộc liếc nhìn đồ vật trong nhà vệ sinh ” Dọn dẹp sạch sẽ như vậy, giống như có chủ ý vậy, khách sạn loại này sạch sẽ tới mức nhà vệ sinh cũng không dính một hạt bụi nào sao?”
“Thưa ông!” quản lý nói chen vào, “xin đừng nghi ngờ chất lượng khách sạn chúng tôi!”
“Thôi dẹp đi” Tiêu Vọng khinh thường bĩu môi, “khách sạn chưa tới một sao, chất lượng tuyệt hảo đến thế nào chứ?”
“Thực xin lỗi!” người thanh niên quản lý đỏ mặt, “khách sạn chúng tôi có một vài phòng, nếu đem so sánh với khách sạn 5 sao cũng sẽ không kém bao nhiêu! Nếu như ngài không tin, tôi có thể dẫn ngài đi tham quan, ngài nhìn một chút liền sẽ biết thực sự có phải là không dính một hạt bụi không!”
Tiêu Vọng khoát tay, “Thôi, tôi không rảnh rỗi đến thế, anh đi làm việc của anh đi, có việc gì tôi sẽ gọi anh.”
Quản lý không thèm cúi đầu chào, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Rất có ý thức bảo vệ danh dự tập thể.” Tiêu Vọng bất lực nói, anh ta xoay người nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Phương Mộc, “Thế nào? Có muốn xem xét tiếp không?”
“Thôi” Phương Mộc hơi nản lòng, “chỗ này chắc là có điều tra cũng không thu hoạch được gì đâu, đến phòng theo dõi thôi.”
Phòng theo dõi ở lầu hai, lúc Phương Mộc cùng Tiêu Vọng đi tới, bên trong chỉ có một nhân viên bảo vệ đang trực, thấy có người tiến vào, anh ta vội vàng để hai chân đang gác trên ghế dựa xuống, đồng thời tắt đoạn phim đang xem trên điện thoại di động, mặc dù vậy, Phương Mộc vẫn nghe được tiếng nam nữ ân ái.
Tiêu Vọng hiển nhiên cũng nghe thấy, anh ta kéo một cái ghế ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ trêu chọc ” Không quấy rầy anh chứ?”
“Không có” viên bảo vệ chỉnh chỉnh y phục “các anh là…”
“Cảnh sát.”
Lúc Tiêu Vọng hỏi anh ta, Phương Mộc quan sát căn phòng theo dõi nhỏ bé này, trên bức tường phía bên trái là một màn hình theo dõi lớn, mười mấy hình ảnh đang hiện lên trên màn hình theo thứ tự. Phương Mộc nhanh chóng tìm thấy màn hình camera phụ cận phòng 624. Cậu nhìn một hồi, phát hiện khách sạn này tuy rằng chẳng ra gì, nhưng trang bị camera cũng không tồi, hình ảnh rõ ràng mạch lạc, người bị ghi hình, rất dễ dàng nhận ra diện mạo. Cậu than thở trong lòng, nếu như vụ án xảy ra ngày hôm đó tất cả đều được thu lại như thế này, thì mọi chuyện đã dễ dàng giải quyết rồi. Phương Mộc thầm chửi một câu, thu hồi ý nghĩ, chú ý lắng nghe Tiêu Vọng nói chuyện với cậu bảo vệ kia.
“Cảnh Húc, anh làm ở đây bao lâu rồi?”
“Chưa đến một năm thôi.”
Xem ra người bảo vệ này tên là Cảnh Húc, Phương Mộc nghiêng người tựa vào trước đài theo dõi, thản nhiên nhìn anh ta.
“Hôm xảy ra vụ án băng thu hình có còn không?”
“Không có, ngày hôm đó tiến hành điều chỉnh hệ thống, tất cả các camera theo dõi đều bị tắt hết.”
“Trùng hợp như vậy sao?”
“Vâng”
“Ai lệnh cho anh làm như vậy?” Phương Mộc đột nhiên xen vào một câu.
Cảnh Húc quay đầu lại, hơi có vẻ kinh ngạc quan sát Phương Mộc từ trên xuống dưới “Sao lại nói là ai ra lệnh?”, anh ta lạnh nhạt nói ” hệ thống cần điều chỉnh, chúng tôi biết làm sao được chứ, ai lại có thể đoán trước ngày hôm đó xảy ra chuyện.”
“Tắt camera theo dõi, các anh làm sao để bảo đảm tình trạng an ninh trong khách sạn?”.
“Khụ, chúng tôi nghĩ khách sạn này bình thường cũng không có nhiều người lui tới, nên không cần thiết lúc nào cũng phải theo dõi.”
“Không cần thiết? vậy cần gì phải trang bị camera theo dõi loại tốt như vậy?”.
“Cái này…” Cảnh Húc khẽ cười một tiếng, “e rằng anh phải đi hỏi ông chủ.”
Phương Mộc không nói nữa, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Cảnh Húc, vài giây sau nhẹ giọng hỏi: “Thực sự không có băng theo dõi ngày hôm đó?”.
“Không có” Cảnh Húc khó chịu chép miệng, đồng thời xoa xoa cần cổ, tựa hồ cảm thấy cực kỳ mỏi mệt “Tôi còn phải nói lại bao nhiêu lần nữa?”
Phương Mộc hơi hơi gật đầu “Được”. Cậu lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho Cảnh Húc “nếu như anh nhớ ra được điều gì, thì gọi điện thoại cho tôi.”
Cảnh Húc nhận lấy tấm danh thϊếp, không thèm nhìn vứt lên trên bàn theo dõi.
“Được.”
Phương Mộc cùng Tiêu Vọng xoay người đi ra cửa, vừa mới kéo cửa ra, Cảnh Húc chợt ở đằng sau “này” một tiếng.
“Sao?” Phương Mộc lập tức quay đầu lại.
“Cách đây mấy ngày bên các anh có người tới đây điều tra, lấy đi một vài cuộn băng thu hình cũ. ” Cảnh Húc lờ đờ mệt mỏi nói “nếu như dùng xong rồi, kêu bọn họ trả lại cho tôi.”
“Mấy người? ” Phương Mộc liền hỏi.
“Ba người…, đúng , ba người.”
Trên đường trở về, Tiêu Vọng vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không nói gì, Phương Mộc cũng không còn lòng dạ nào nói chuyện. Lúc đang chờ đèn đỏ, Tiêu Vọng bỗng nhiên nghiêng đầu sang nhìn Phương Mộc, hỏi: “Ai lấy băng thu hình đi?”
Phương Mộc im lặng một chút, rồi chậm rãi lắc đầu.
Kỳ thật cậu biết rõ người lấy đi băng thu hình là nhóm người của Trịnh Lâm, về việc bọn họ muốn làm gì, thì cậu không thể nào biết được, nhưng có một điều rất rõ ràng, việc điều tra băng ghi hình kia, chẳng hề liên quan tới nhiệm vụ của Trịnh Lâm, cậu mơ hồ cảm thấy, Trịnh Lâm quan tâm vụ án Hình cục phó như thế, sợ rằng không chỉ vì thăng chức.
Tiêu Vọng “Ồ” một tiếng, ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Cậu tin tưởng lời nói của Cảnh Húc sao?”
“Không” Phương Mộc thu hồi ý nghĩ, mắt nhìn phía trước, thẳng thắn đáp: “Anh ta nói dối.”
“Vậy sao?” Tiêu Vọng không nhịn được ngồi thẳng người dậy: “Câu nào?”
“Đèn đỏ chuyển xanh, Phương Mộc khởi động xe “Về chuyện máy thu hình.”
“Ý của cậu là…” Tiêu Vọng nhíu mày nhớ lại “Đúng là có người ra lệnh cho anh ta tắt camera theo dõi? “.
“Đúng vậy.”
“Vì sao?” Tiêu Vọng nhìn Phương Mộc thăm dò “lại là cảm giác à?”
“Không phải” Phương Mộc mỉm cười “lúc đó tôi hỏi anh ta có phải có người ra lệnh cho anh ta không, anh ta tỏ ra hoàn toàn dửng dưng, điều này thường có ý nghĩa câu hỏi là chính xác. Mặt khác, không biết anh có chú ý không, khi tôi hỏi anh ta có thực sự ngày hôm đó không có băng thu hình không, anh ta xoa xoa cần cổ.”
“Ồ, đúng là có chuyện này” Tiêu Vọng ngẫm nghĩ “Điều này nói lên điều gì?”
“Khi người ta nói dối sẽ thường hay sờ cần cổ” Phương Mộc hừ một tiếng “đây là biểu hiện điển hình nhất.”
“Khà Khà” Tiêu Vọng cười lên “Thằng quỷ cậu thật lợi hại nha! Đúng rồi, nghe nói bọn họ muốn kiểm tra Hình cục phó có nói dối hay không, rõ ràng là chỉ cần mời cậu là được rồi.”
“Tôi lại nghĩ!” Phương Mộc cười khổ một tiếng, tâm tình lại đột nhiên trầm xuống “Chuyên gia kiểm tra nói dối sắp đến rồi, không biết Hình cục phó có thể vượt qua cửa ải này không nữa”.
Chuyên gia từ Thẩm Dương tới tên là Hàn Vệ Minh, hơn 40 tuổi, tóc hoa râm, trên mặt nếp nhăn ngang dọc, nói ông ta là một lão nhân viên phát triển thị trường lăn lộn nhiều năm trong thương trường sẽ dễ tin hơn là chuyên gia kiểm tra nói dối. Vừa xuống xe, ông ta liền tiến đến ôm Biên Bình đang đứng dang tay, rồi lại vồ vập vỗ bồm bộp vào nhau, có vẻ hết sức thân mật.
Biên Bình ngó về phía sau ông ta “Một mình cậu tới à? trợ lý của cậu đâu?”
“Không cần, thằng quỷ đó về nhà lấy vợ rồi. ” Hàn Vệ Minh cười khà khà nói: “Các cậu điều cho tôi một người làm trợ lý đi.”
“Không thành vấn đề” Biên Bình vội vàng kéo Phương Mộc qua, ” đây là chàng trai khá nhất trong phòng của tôi, lập tức điều cậu ta sang hỗ trợ cậu vậy.”
Hàn Vệ Minh cười đánh giá Phương Mộc môt chút, trong khoảnh khắc đó, Phương Mộc đột nhiên cảm thấy người trung niên có vẻ ngoài rất bình thường này dường như đem toàn bộ khả năng chú ý tập trung vào hai mắt, mà ánh mắt kia tựa như tia X quang vậy, trong phút nhìn xuyên thấu qua toàn bộ cơ thể mình.
“Không tệ, không tệ” Hàn Vệ Minh vỗ vỗ bờ vai Phương Mộc “rất thông minh, mấy ngày này cậu sẽ phải chịu khổ rồi.”
Phương Mộc ổn định tinh thần trở lại, vội vàng đáp khách sáo một câu: “Vậy tôi theo chân thầy Hàn học hỏi vậy.”
Hàn Vệ Minh cười ha hả, xoay người đối diện với Biên Bình: “Đi thôi, ông bạn già, mời tôi ăn một bữa thật ngon nhé.”
Biên Bình mời khách, Phương Mộc tiếp khách, cái gọi là “một bữa ăn ngon”, chính là một nồi lẩu tứ xuyên. Theo lời Hàn Vệ Minh nói thì ông ta rất thích ăn món này. Trong bữa nhậu, Hàn Vệ Minh rất hào hứng, lớn tiếng cười nói với Biên Bình, Phương Mộc không có lòng dạ nào thưởng thức món ăn, mấy lần muốn hỏi chuyện vụ án, đều không biết mở miệng thế nào. 10h30 tối bữa nhậu này mới tàn, Hàn Vệ Minh uống tới mức chịu không nổi nữa đề nghị muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi. Trên đường trở về, Phương Mộc trách Biên Bình vì sao không nhân cơ hội một mình thân cận với ông ta mà bàn về vụ án, Biên Bình bĩu môi nói: “Cậu cho rằng lão Hàn uống nhiều thật sao? Trong lòng ông ta biết rất rõ.” Anh cởi bỏ nút ở cổ áo, thở ra một mùi rượu nồng nặc “Lão già này từ đầu đã không muốn cho chúng ta cơ hội rồi, nên mới liên tục rót rượu.”
Phương Mộc không lên tiếng, lúc lâu sau, rầu rĩ hỏi: “Thế tiếp theo phải làm thế nào đây?”.
“Đi một bước tính một bước vậy,” Biên Bình nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ dường như hơi đăm chiêu, “chuyên gia trong tỉnh cũng không phải ít, cậu có biết vì sao lại mời Hàn Vệ Minh tới không?”
“Sao chứ? “
“Vì lão Hàn vốn nổi tiếng là người ngay thẳng. Kiểm tra nói dối lão Hình, nhất định phải tìm một người làm việc không thiên vị.” Biên Bình nhìn vẻ mặt âm trầm của Phương Mộc, “Có điều cũng không có gì phải lo lắng, sự thật chính là sự thật, hơn nữa, Phương Mộc….” Biên Bình ngữ điệu đột nhiên nghiêm túc, Phương Mộc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh. “…Làm một người cảnh sát, nêu cao chính nghĩa là một điều tất yếu, nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà đánh mất lập trường của mình.”
Thật lâu sau, Phương Mộc mới gật gật đầu, nhìn có vẻ như cậu đã tiếp thu được những ý kiến chỉ bảo của Biên Bình, nhưng kỳ thật trong lòng cậu càng thêm rối loạn.
Hình cục phó rõ ràng là bị người ta hãm hại, mà tình thế hiện tại lại không thu được bất kỳ chứng cứ nào có lợi, chế tài của pháp luật với tội này lại rất nghiêm khắc.
Cảnh sát muốn gìn giữ sự công bằng, nhưng mà, là công bằng với pháp luật, hay là lương tâm ?
Quả thật đúng như Biên Bình nói, ngày hôm sau Hàn Vệ Minh đóng cửa từ chối tiếp khách, dù là ai cũng không muốn gặp, nhốt mình ở trong phòng nghiên cứu hồ sơ vụ án, việc lựa chọn phòng kiểm tra, trang thiết bị, phương tiện làm việc, tất cả đều giao cho Biên Bình và Phương Mộc. Sáng sớm ngày thứ 3, Phương Mộc tới nhà ăn khách sạn chờ Hàn Vệ Minh, vừa mới bước vào cửa, đã thấy Hàn Vệ Minh đang ngồi ở bàn ăn cháo. Hàn Vệ Minh cũng nhìn thấy Phương Mộc từ xa vẫy tay kêu cậu tới.
“Ăn sáng chưa?” Hàn Vệ Minh lấy ra một tờ giấy ăn lau miệng “Cháo này rất ngon, cậu ăn thử đi?”
“Tôi đã ăn rồi” Phương Mộc lơ đãng chào, “Thầy Hàn à, phương án kiểm tra như thế nào?”
“À, người lão Biên tiến cử quả thật có bản lĩnh.” Hàn Vệ Minh cười ha ha, “Không nhìn ra cậu là tay rất chuyên nghiệp nha.”
Phương Mộc bất đắc dĩ cười khổ, rất chuyên nghiệp ở đâu chứ, thời gian gần đây cậu mới nghiên cứu tài liệu về phương pháp, kỹ thật kiểm tra nói dối. Cậu biết, trình tự kiểm tra nói dối có thể định ra thành các phương án, các phương án kiểm tra cùng các số liệu kiểm tra được sắp xếp thành 3 trình tự nhỏ bao gồm: mục tiêu kiểm tra, đối tượng kiểm tra và cách thức, nội dung kiểm tra; trong đó điểm quan trọng nhất, chính là việc chuẩn bị người kiểm tra phản ứng tâm sinh lý, các vấn đề này sắp xếp thành một phương thức tổ hợp. Ở bên ngoài nhìn vào, tưởng như Hàn Vệ Minh rất tin tưởng Biên Bình và Phương Mộc, giao cho bọn họ làm một số việc, nhưng nhân tố có tính chất quyết định trong quá trình kiểm tra nói dối, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nhúng tay vào. Phương Mộc biết rất rõ suy nghĩ này, cũng sớm gạt bỏ ý nghĩ thăm dò phương án kiểm tra. Còn nữa, cho dù cậu có khả năng biết trước chương trình kiểm tra, thì cũng rất khó để giúp Hình cục phó.
Ăn xong bữa sáng, Hàn Vệ Minh lại nói chuyện trên trời dưới biển rất lâu, liếc nhìn đồng hồ thì đã quá 8h30, mới đứng dậy nói: “Đi thôi, đi đến cục cảnh sát xem thử chút.”
Tuy rằng bây giờ đã qua giờ cao điểm, việc lưu thông trên đường vẫn không thuận lợi lắm. Chiếc xe Jeep chạy giữa dòng xe cộ dày đặc chốc chốc lại phải ngừng rồi lại đi tiếp, chầm chậm tiến tới. Phương Mộc thỉnh thoảng qua kính chiếu hậu quan sát Hàn Vệ Minh, vẻ mặt của Hàn Vệ Minh nhàn nhã, hơi dựa vào ghế sau, dường như rất hứng thú ngắm cảnh vật bên ngoài.
Phương Mộc trong lòng hiểu rõ, Hàn Vệ Minh thả lỏng như vậy, kỳ thật chỉ là một biện pháp hạn chế áp lực mà thôi, có điều, cậu vẫn muốn xem thử.
Lại gặp đèn đỏ, Phương Mộc nhìn đoàn xe dài lê thê phía trước, liền về số, kéo phanh tay lên.
“Thầy Hàn à, thầy đã làm chuyên gia kiểm tra nói dối được bao nhiêu năm rồi?” Phương Mộc đưa ông một điếu thuốc thơm.
“Khà khà, cảm ơn” Hàn Vệ Minh nhận lấy điếu thuốc “hơn 15 năm rồi.”
“Vậy kinh nghiệm của ông nhất định là rất phong phú, kiến thức rộng rãi ha.” Phương Mộc mắt nhìn phía trước, cố gắng không tiếp xúc với ánh mắt của Hàn Vệ Minh ” đã từng gặp qua vụ án gai góc nào? kể cho tôi nghe để tăng thêm kiến thức đi.”
“Khà khà, Ý của cậu là vụ án dạng gì?” Hàn Vệ Minh liếc Phương Mộc bằng một mắt.
“Chính là loại … ” Phương Mộc cân nhắc câu chữ, “đã chuẩn bị từ trước, quấy nhiễu việc kiểm tra ấy…”
“Phản phát hiện nói dối phải không?” Hàn Vệ Minh cười to, “đương nhiên là có. Khi mà kĩ thuật kiểm tra nói dối xuất hiện thì đồng thời phản phát hiện nói dối cũng xuất hiện. Lúc trước Liên Xô huấn luyện đặc vụ KGB, phản phát hiện nói dối là một trong những kỹ năng nhất định phải thành thục.”
“A? thực là có thể phản phát hiện nói dối sao?” Phương Mộc cố gắng làm bộ không quan tâm, “là làm cách nào vậy?”
“Khà khà, thủ đoạn có thể quấy nhiễu phản ứng tâm sinh lý của chính mình có rất nhiều.”
Hàn Vệ Minh nói một vài phương pháp, đều có thể khiến cho việc kiểm tra nói dối không thể tiến hành, hoặc là ảnh hưởng nghiêm trọng đến kết quả kiểm tra nói dối.
Phương Mộc không tiếp tục nói nữa, mà chú tâm ghi nhớ. Hàn Vệ Minh nói xong, Phương Mộc đang sắp xếp, tổng kết trong đầu, chợt đột nhiên nhận ra có điểm không hợp lý.
Cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Hàn Vệ Minh đang thích thú nhìn mình qua kính chiếu hậu.
“Khà khà, thầy Hàn, ông quá tin tưởng tôi ha” Phương Mộc mắt khép hờ, cảm giác có chút hoang mang, “ông không sợ tôi sẽ bí mật báo cho Hình cục phó sao?”
“Ha ha, tôi cảm giác cậu sẽ giữ đạo đức nghề nghiệp, chúng ta nói chuyện chỉ là thảo luận nghiên cứu học thuật thôi.” Hàn Vệ Minh mặt đầy nét cười, nhưng ánh mắt lão vẫn sắc bén như dao, “hơn nữa, tôi biết mấy cái biện pháp phản phát hiện nói dối, thì tất nhiên cũng sẽ có biện pháp phản “phản phát hiện nói dối””.
Đèn đỏ chuyển xanh. Phương Mộc không nói gì nữa, tiếp tục khởi động xe, chút cảm giác vui sướиɠ vừa mới xuất hiện, giờ đã hoàn toàn biến mất.
Phòng kiểm tra được bố trí ở phòng họp trên tầng bốn cục công an thành phố, hoàn toàn sạch sẽ yên tĩnh, sau khi dọn đi những bàn ghế dư thừa, cũng rất rộng rãi, thuận lợi cho việc bố trí nhân viên công vụ, đề phòng tình huống ngoài ý muốn. Hàn Vệ Minh chắp tay sau lưng đi bộ một vòng, lại cẩn thận ước đoán nhiệt độ bên trong phòng, sau đó hướng Phương Mộc đang bình thản ở phía đối diện, tỏ vẻ rất hài lòng.
“Còn cần gì nữa, ông cứ nói luôn” Biên Bình lời lẽ ân cần, “chúng tôi sẽ cố gắng chuẩn bị.”
“Khà khà, đã đủ rồi ” Hàn Vệ Minh thu lại nụ cười, “bây giờ, đi gặp người cần kiểm tra đi.”
Để tiến hành kiểm tra nói dối, Hình Chí Sâm đã bị áp giải từ trại tạm giam thành phố tới. Một giờ sau, trong lúc đang nói chuyện trong một phòng họp khác, bọn họ được báo là: đối tượng kiểm tra nói dối, Hình Chí Sâm đang chờ ở trong phòng kiểm tra.
Hàn Vệ Minh chậm rãi châm một điếu thuốc, đứng dậy nói: “Đi thôi, gặp qua ông ta một chút.”
Biên Bình vỗ vỗ bờ vai Phương Mộc, ra hiệu cậu đi theo.
Vì đảm bảo cho cuộc nói chuyện trước khi kiểm tra nói dối không bị quấy rầy, trên tầng bốn trừ những vị trí tối cần thiết, còn lại tất cả cảnh sát đều ở bên ngoài, phong tỏa toàn bộ tầng bốn. Chung quanh im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người, bước chân khoan thai không nhanh không chậm là của Hàn Vệ Minh, bước chân hơi có vẻ bất an là của Phương Mộc. Vừa mới tiến vào hành lang tầng bốn, Phương Mộc vẫn đang cúi đầu suy tư bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cậu vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong hành lang trống trải xuất hiện một người.
Là Trịnh Lâm.
Hàn Vệ Minh liếc anh ta một cái, định vòng qua anh ta tiếp tục đi về phía trước, Trịnh Lâm lại bước ngang một bước, chắn phía trước Hàn Vệ Minh.
Trên mặt Hàn Vệ Minh lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười nhàn nhạt trên môi
“Cậu muốn gì?” Ông ta nhẹ giọng hỏi, dường như đang hỏi thăm một cậu bé tinh nghịch vậy.
“Ông chính là vị chuyên gia kia?” Trịnh Lâm lạnh nhạt đáp trả Hàn Vệ Minh, giọng trầm thấp, lại lộ rõ địch ý.
“Anh Trịnh!” Phương Mộc bước một bước chắn trước Hàn Vệ Minh, “Anh muốn làm gì vậy?”
Trịnh Lâm không thèm nhìn Phương Mộc, vẫn ra sức nhìn chằm chằm Hàn Vệ Minh như trước, rất nhanh, anh ta chậm rãi mở miệng nói: “Hãy kiểm tra cho cẩn thận.” Anh ta ngừng một chút, “Nếu như ông làm điều xằng bậy, tôi sẽ không buông tha cho ông đâu.”
Hàn Vệ Minh nheo mắt, vẻ tươi cười trên mặt cũng thu lại
“Thế nào là làm điều xằng bậy? che chở, bao bọc cũng vẫn chỉ có thể đẩy ông ta vào chỗ chết?” Hàn Vệ Minh giọng điệu lạnh lùng: “Cậu với Hình Chí Sâm có quan hệ gì, tôi không có hứng thú tìm hiểu, tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy, và sự thật mà tôi cho rằng có thể tin được.”
Nói xong, ông ta liền vòng qua Trịnh Lâm, không thèm quay đầu lại, sải bước đi về phía trước. Phương Mộc vội vàng đuổi theo, lúc đi qua bên cạnh Trịnh Lâm, thình lình bị anh ta kéo cổ tay, Phương Mộc nghiêng đầu qua, biểu cảm trên khuôn mặt của Trịnh Lâm rất phức tạp, dường như vừa lo lắng vừa căm hận.
Phương Mộc không nói gì, lạnh nhạt nhìn anh ta, sau khi đối mặt vài giây, làn môi Trịnh Lâm mấp máy vài cái, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được. Phương Mộc yên lặng kéo tay anh ta ra, xoay người bước đi.
Mở cửa phòng họp cậu nhìn thấy Hàn Vệ Minh với Hình Chí Sâm đang ngồi đối diện nhau, người phía trước đang châm một điếu thuốc cho người phía sau. Phương Mộc vội vàng giới thiệu nói: “Hình cục phó, vị này chính là…”
“Ha ha, không cần giới thiệu Hàn Vệ Minh, thầy Hàn, trước kia chúng ta đã gặp qua rồi.” Hình cục phó cười khà khà nhìn Hàn Vệ Minh, “Thầy Hàn, lần này vất vả cho anh quá.”
“Vất vả gì đâu, là nhiệm vụ mà thôi” Hàn Vệ Minh gẩy gẩy tàn thuốc, “gần đây anh thế nào, anh Hình?”
“Rất tốt.”
Thực ra tình trạng của ông không tốt chút nào, trên mặt vết thương không giảm, ngược lại còn tăng thêm, có nhiều chỗ thậm chí có thể nhìn thấy vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Hàn Vệ Minh cũng để ý đến điều này, vẻ mặt dần nghiêm túc “Có thể kiểm tra không? “, ông ta thấp giọng hỏi.
“Không thành vấn đề” Hình cục phó cười ha ha, “mấy chuyện cỏn con này, tôi còn chịu được.”
Hàn Vệ Minh cười cười, đẩy bao thuốc trên bàn qua:
“Nói vào vấn đề chính nha, gần đây anh có dùng thuốc hay không?”
“Không có.”
“Tim, đường hô hấp có vấn đề gì không? Còn nữa…” Hàn Vệ Minh bỗng nhiên chuyển sang giọng điệu châm biếm, “anh không bị bệnh về tinh thần chứ?”
Hình Chí Sâm cười ha hả: “Không có, tất cả đều không có, nếu tôi có mắc bệnh tâm thần, thì cũng không cần phiền tới anh xuất mã.”
Việc trò chuyện trước khi kiểm tra giữa người kiểm tra và người bị kiểm tra là một trong những yêu cầu chuyên môn nhằm tạo sự tin tưởng và khách quan cho quá trình kiểm tra, xem ra, Hình cục phó trưởng cùng Hàn Vệ minh đã dễ dàng đạt được mục tiêu này.
“Theo lẽ thường, thì tôi cần giải thích với anh một chút về nguyên tắc kiểm tra”, Hàn Vệ Minh mặt vẫn tươi cười như trước, “anh muốn dùng cách nào , bằng miệng hay là biểu đồ?”.
“Anh đừng có phí công sức nữa.” Điếu thuốc trong tay Hình cục phó đã cháy đến đầu lọc, nhưng ông vẫn hút, “Tôi cũng làm cảnh sát nhiều năm rồi, những thứ như quá trình kiểm tra tâm sinh lý phải mang tính khoa học, chỉ tiêu kiểm tra phải mang tính khách quan, kết quả kiểm tra không được dùng ý chí chủ quan của người kiểm tra áp đặt, tất cả những thứ này tôi điều biết.”
“Được” Hàn Vệ Minh mở laptop ra, “vậy nói luôn chuyện vụ án nha.”
Việc nói chuyện trước kiểm tra là một bước rất quan trọng trong toàn bộ quá trình kiểm tra nói dối. Theo một góc độ nào đó nào đó mà nói, thì trò chuyện trước kiểm tra thậm chí còn quan trọng hơn so với kiểm tra chính thức. Người bị kiểm tra trong quá trình kiểm tra có xuất hiện phản ứng chống đối hay không, đều được quyết định bởi trạng thái tâm lý của anh ta trước hoặc trong kiểm tra, mà loại trạng thái tâm lý này nhân viên kiểm tra phải thông qua việc nói chuyện trước kiểm tra để dẫn dắt, điều hoà, khống chế.
Hình cục phó trước tiên kể lại tỉ mỉ diễn biến vụ án xảy ra ngày hôm đó, Hàn Vệ Minh rất ít khi nói chen vào, dành nhiều thời gian để lắng nghe, thỉnh thoảng lại hí hoáy ghi chép. Phương Mộc biết, trong lúc Hình cục phó nói về tình tiết vụ án thì Hàn Vệ Minh cũng điều chỉnh phương thức và nội dung đề cương kiểm tra nói dối của mình. Ngay sau đó Hàn Vệ Minh cùng Hình cục phó thảo luận các vấn đề liên quan đến quá trình kiểm tra nói dối, trọng điểm là giải thích về phương thức kiểm tra, kết quả kiểm tra. Phương Mộc chú ý đến nội dung trọng yếu của cuộc trò chuyện, phần lớn đều tập trung vào việc có người phụ nữ bị sát hại hay không, cũng như tình tiết bắn chết Hồ Anh Bác. Đối với vấn đề này, trả lời của Hình cục phó với lời khai lúc trước hoàn toàn giống nhau.
Nhập thông tin cuộc nói chuyện vào máy tính, mời Hình cục phó cùng đối chiếu, cuộc trò chuyện trước kiểm tra kết thúc.
“Mọi việc cứ như vậy đi” Hàn Vệ Minh đứng dậy, “chúng ta ngày mai gặp lại?”
“Ngày mai gặp” Hình cục phó bình tĩnh nói.
Đi đến ngưỡng cửa, Hàn Vệ Minh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, lấy ra trong túi áo hơn nửa bao thuốc lá ném cho Hình cục phó: “Hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh táo một chút.”
Hình Chí Sâm không trả lời, giơ bao thuốc lá lên cảm ơn, Hàn Vệ Minh cười cười, kéo cửa đi ra ngoài. Phương Mộc không vội đi, tiến đến trước bàn thấp giọng hỏi: “Hình cục phó, còn có chuyện gì ông cần giúp đỡ không?”.
Hình Chí Sâm chăm chú nhìn camera trên trần nhà, bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Mua cho ta một cái chân giò đi, càng lớn càng tốt.”
Trở lại hành lang, Phương Mộc đuổi theo Hàn Vệ Minh đang chậm rãi đi phía trước, cẩn thận dè dặt hỏi: “Thầy cảm thấy…Trạng thái hiện tại của Hình cục phó có thích hợp tiếp nhận kiểm tra nói dối không?”.
“Ông ta không sao đâu” Hàn Vệ Minh đang có tâm sự trong lòng, mắt nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ, “Hình Chí Sâm còn kiên cường hơn nhiều so với cậu tưởng đó.”
Trong phòng họp, Tiêu Vọng đang nói chuyện gì đó với một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy Phương Mộc cùng Hàn Vệ Minh đi tới, hai người đều đứng lên. Phương Mộc nhận ra người phụ nữ trung niên kia là vợ của Hình Chí Sâm, Dương Mẫn, y tá trưởng khoa nhi bệnh viện thành phố, vội vàng đi qua nắm tay của bà, “Chị …..”
“Tiểu Phương, ta có thể gặp ông ấy không?” Dương Mẫn gầy đi không ít, cả người cũng già đi rất nhiều, “một chút cũng được.”
Phương Mộc có chút khó xử, nhìn sang Hàn Vệ Minh và Tiêu Vọng. Hàn Vệ Minh lập tức tỏ thái độ: “Ta không có ý kiến.”
Tiêu Vọng liền cất bước đi “Tôi đi xin chỉ thị của lãnh đạo một chút.”
Mấy phút đồng hồ sau anh ta liền trở lại, vẻ mặt bất lực:
“Lãnh đạo, nói…không nên để Hình cục phó trước khi kiểm tra nói dối có dao động tinh thần lớn nào.”
“Cho ăn một chút cũng không được sao?” tâm tình Dương Mẫn hơi kích động “Giam lâu như vậy… một chút tin tức cũng không có…cho dù là phạm nhân bị chém đầu còn được ăn bữa cơm giã biệt nữa là…”. Vừa nói ra, Dương Mẫn tự biết lỡ lời, vừa hối hận vừa tức, cả người run rẩy lên.
Phương Mộc cắn răng, không nói một lời đỡ Dương Mẫn dậy, lại cầm lấy cái túi Dương Mẫn đang cầm: “Chị, em đưa chị đi.”
“Phương Mộc!” Biên Bình và Tiêu Vọng cùng lúc đứng lên.
“Để cậu ta đi đi.” Hàn Vệ Minh đang im lặng bổng nhiên mở miệng nói, “Qua tình trạng tinh thần của người bị kiểm tra trước mắt nhận định, người nhà thăm hỏi có thể có tác dụng ổn định lại tâm tình, cứ bảo là ta nói như vậy.”
Phương Mộc cảm kích nhìn Hàn Vệ Minh một cái, rồi dẫn Dương Mẫn đi đến phòng tạm giam, dọc đường đi, ai thấy Dương mẫn cũng đều tránh né, chỉ có một số ít các cảnh sát nhiều tuổi lên tiếng chào, rồi vội vàng đi qua. Phương Mộc nghĩ tới lúc xưa khi Dương Mẫn đến cục công an, mọi người liền vây tới bắt chuyện, trong lòng cảm thấy cay đắng.
Đi tới cửa phòng tạm giam, sau khi giải thích với cảnh vệ, đối phương một mực từ chối: “Không được, ông ta là nghi phạm, chỉ có thể ăn những thứ trong cục cảnh sát cung cấp thôi.”
Phương Mộc nén tức giận, kiên nhẫn giải thích nói: “Đây là người thân của Hình cục phó, chắc chắn sẽ không hạ độc ông ấy.”
“Vậy cũng không được” cảnh vệ không chút nhượng bộ ” tôi nhất định phải tuân thủ quy định, trừ khi đem những thứ này đi xét nghiệm…”
“Mẹ kiếp, đem cậu đi xét nghiệm thì có!” Trịnh Lâm từ đầu bên kia hành lang sải bước đi tới, sắc mặt xanh tái, “nếu cần tôi ăn cho cậu xem?”
Cảnh vệ cực kỳ lúng túng “Trịnh đội trưởng…”
“Mở cửa!”
“Tôi…”
“Tôi kêu anh mở cửa!” Trịnh Lâm gào lên, “nhanh lên!”
Cảnh vệ bất lực nhìn bốn phía xung quanh một chút, thò tay lấy chìa khoá ra. Dương Mẫn chỉ kịp hướng Trịnh Lâm mỉm cười, duỗi tay vuốt tóc, rồi cùng cảnh vệ tiến vào phòng tạm giam.
Trong hành lang chỉ còn lại Phương Mộc cùng Trịnh Lâm, nhất thời không biết nói gì. Một lát sau, Trịnh Lâm đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, Phương Mộc hơi do dự, nhận lấy, im lặng không nói châm thuốc.
Châm xong điếu thuốc, Trịnh Lâm thấp giọng hỏi: “Ngày mai…cậu ở đây à?”
Phương Mộc không nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời: “Đúng.”
“Khi có kết quả, thì báo với tôi một tiếng.” Nói xong, Trịnh Lâm liền giẫm tàn thuốc, xoay người đi.
*******
Ngày kiểm tra: Ngày 03 tháng 11.
Địa điểm kiểm tra: Phòng họp thứ ba của cục công an thành phố C.
Tóm tắt nội dung vụ án: Vụ án cố ý gϊếŧ người.
Người kiểm tra: Nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra Hàn Vệ Minh, trợ lý Phương Mộc.
Người bị kiểm tra: Hình Chí Sâm, nam, 56 tuổi, người Hán, trình độ văn hoá đại học, trước khi bị bắt là phó cục phó cục công an thành phố C.
Quan hệ giữa người bị kiểm tra với vụ án: Nghi phạm.
Nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra nói cho người bị kiểm tra biết: “Hôm nay để phục vụ điều tra vụ án gϊếŧ người tại khách sạn Thành Loan, tiến hành kiểm tra tâm lý đối với anh nhằm tìm ra sự thật khách quan của vụ án phục vụ cho việc điều tra. Nếu như những lời anh nói là sự thậ thì kết quả kiểm tra đối với anh có lợi, nếu như anh nối dối thì kết quả kiểm tra đối với anh bất lợi. Tiến hành kiểm tra tâm lý hoàn toàn là tự nguyện, anh có quyền cự tuyệt tiếp nhận kiểm tra tâm lý hoặc trong quá trình kiểm tra lúc nào cũng có thể ngưng ngay việc kiểm tra tâm lý.”
Người bị kiểm tra tuyên bố: “Nhân viên kiểm tra đã giải thích qua cơ chế của quá trình kiểm tra nói dối, cũng như không dùng bất kỳ thủ đoạn gì uy hϊếp cưỡng ép tôi. Tôi Hình Chí Sâm hoàn toàn tin tưởng trình tự kiểm tra nói dối, hiểu rõ quyền lợi của mình, hoàn toàn tự nguyện tiếp nhận lần kiểm tra tâm lý này, cũng cam đoan sẽ tích cực phối hợp. Tôi chấp nhận kết quả kiểm tra, cũng nguyện lấy kết quả này làm căn cứ cho nhận định sau này.
Hình Chí Sâm cùng Hàn Vệ Minh sau khi ký tên vào văn bản trước mặt, kiểm tra tâm lý chính thức bắt đầu. Đầu tiên tiến hành là kiểm tra kí©h thí©ɧ.
Hàn Vệ Minh đưa cho Hình cục phó một tờ giấy, kêu ông ta tuỳ ý chọn lựa một con số từ 4 tới 8 viết lên giấy, xé tờ giấy làm đôi, giữ dưới bàn tay mình, cam đoan không để cho người khác thấy.
“Không cần đâu” Hình cục phó cười nói, “tôi tuyệt đối tin tưởng tính khoa học của kiểm tra.”
“Cần chứ” Hàn Vệ Minh nghiêm nghị nói, “tôi cần kiểm tra đo lường phản ứng sinh lý lúc anh nói dối theo mô hình biểu đồ.
Hình cục phó lúc lắc đầu, tiện tay viết một con số, sau đó xé tờ giấy làm đôi, giữ dưới lòng bàn tay. Hàn Vệ Minh hướng Phương Mộc khoát tay, Phương mộc cầm một cái cảm biến hô hấp đeo vào cho Hình Chí Sâm, lại đeo máy đo huyết áp trên cánh tay trái của Hình Chí Sâm, cuối cùng, đem một đầu điện cực kẹp vào trên đầu ngón áp út ở tay trái. Trong nháy mắt đó, Phương Mộc đột nhiên cảm thấy thân thể Hình cục phó phát ra một tia co giật không dễ dàng nhận thấy.
“Khà khà, ông bạn già, phản ứng nhanh vậy?” Hàn Vệ Minh nhìn lướt qua biểu đồ, ” Làn da của anh phản ứng rất nhạy cảm ha.”
“Lần đầu tiên đeo mấy thứ đồ chơi này ” Hình cục phó tươi cười có chút miễn cưỡng, “đổi lại là anh cũng sẽ hồi hộp thôi.”
Hàn Vệ Minh cười cười: “Tốt, hiện tại con số anh vừa viết, mặc kệ tôi hỏi cái gì, anh đều phải trả lời là ‘không’, anh hiểu rõ không?”
Hình Chí Sâm gật đầu đồng ý. Sau đó, Hàn Vệ Minh hỏi từ 4 đến 8, Hình Chí Sâm đều lắc đầu phủ nhận.
Hàn Vệ Minh không chớp mắt nhìn lên biểu đồ, mấy phút đồng hồ sau, mở miệng hỏi: “Là 5, đúng không?”
Hình Chí Sâm không trả lời, mà là mở tờ giấy trong tay ra, một con số “5″ được viết rất ngoáy rõ ràng trước mắt.
“Món đồ chơi này của cậu linh thật.” Ông ta hướng về phía Phương Mộc , đâm đâm chọc chọc tờ giấy kia, giống như đang chơi một trò chơi thú vị.
“Tốt” Hàn Vệ Minh ngồi dựa vào trên ghế, mỉm cười, “Tôi cũng phải nhắc nhở anh, từng vấn đề tôi hỏi anh đều phải trả lời đúng sự thật, bất kỳ vấn đề nào mà anh nói dối sẽ đều rất bất lợi đối với anh, anh hiểu rõ không?”
“Hiểu rõ” Hình Chí Sâm hơi ngồi thẳng lại.
“Vậy, chúng ta bắt đầu thôi.”
Hỏi: Anh tên là Hình Chí Sâm phải không?
Đáp: Đúng vậy (dường như hơi kinh ngạc, nhưng lập tức trả lời)
Hỏi: Anh có mặt trong vụ án xảy ra chiều ngày hôm đó ở khách sạn thành Loan đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh vào phòng 624?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Tại phòng 624 anh gặp một người đúng không?
Đáp: Không, là hai người. (điều chỉnh tư thế ngồi, ngồi thẳng người dậy)
Hỏi: Là hai người đàn ông?
Đáp: Không, là một nam một nữ.
Hỏi: Anh có nguyện ý nói thật hay không?
Đáp: Tôi nguyện ý. (gật đầu, nét mặt bình thản)
Hỏi: Nghề nghiệp của anh là cảnh sát đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Lúc anh tiến vào phòng, người phụ nữ kia đang ở trong phòng sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Cô ta từ ngoài cửa tiến vào phòng?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Cô ta từ trong nhà vệ sinh đi ra sao?
Đáp: Đúng. (gật đầu, lập tức trả lời)
Hỏi: Anh đã từng nói dối với cơ quan công an?
Đáp: Không có.
Hỏi: Anh sinh vào năm 1953, đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh trước đó đã gặp qua người phụ nữ kia chưa?
Đáp: Chưa.
Hỏi: Cô ta mặc y phục như thế nào?
Đáp: Cô ta không mặc quần áo.
Hỏi: Trên người cô ta có đặc điểm gì không?
Đáp: Có một hình xăm nơi bụng.
Hỏi: Hình xăm trên người là chim à?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Hình xăm trên người là cá à?
Đáp: Không phải. (hơi cúi đầu, ánh mắt hướng phía dưới chuyển động)
Hỏi: Hình xăm trên người là động vật à?
Đáp: Không phải, là một đoá hoa (lập tức trả lời)
Hỏi: Vậy đoá hoa kia màu vàng sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Vậy đoá hoa kia màu lam sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Vậy đoá hoa kia màu hồng sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Vậy đoá hoa kia màu tím sao?
Đáp: Đúng. Là màu tím nhạt.
Hỏi: Anh có nguyện ý thành thật trả lời vấn đề tôi hỏi không?
Đáp: Nguyện ý.
Hỏi: Anh là người thành phố C, đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Trước khi anh tiến vào phòng, người đàn ông kia cũng đã ở trong phòng đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Trước đó anh đã từng gặp qua người đàn ông kia chưa?
Đáp: Chưa. (lắc đầu, nét mặt bình thản)
Hỏi: Lúc anh tiến vào phòng, anh ta đang ngồi ở trên giường?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta ngồi ở trên ghế?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta từ trong nhà vệ sinh đi ra?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Chỉ có một mình anh ta đi ra?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta cùng một người khác đi ra?
Đáp: Đúng. (gật đầu)
Hỏi: Là đàn ông sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Là phụ nữ sao?
Đáp: Đúng. (dùng lực gật đầu, người hơi nghiêng về phía trước)
Hỏi: Anh có hiểu rõ nói dối sẽ mang tới hậu quả gì không?
Đáp: Hiểu rõ.
Hỏi: Anh vào ngành năm 1973?
Đáp: Để tôi nghĩ…Vâng, đúng vậy.
Hỏi: Người đàn ông kia có nói chuyện với anh không?
Đáp: Không có.
Hỏi: Anh ta chính là người mà anh muốn gặp?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta bắt cóc người phụ nữ kia, đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh ta dùng búa bắt cóc người phụ nữ kia?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta dùng súng bắt cóc người phụ nữ kia?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta dùng dao bắt cóc người phụ nữ kia?
Đáp: Đúng vậy.
Hỏi: Có bận tâm khi tôi hỏi vấn đề khác không?
Đáp: Không, không có gì bận tâm cả, khà khà. (mỉm cười, tay phải nắm chặt, ngón cái chà sát trên ngón trỏ thứ hai)
Hỏi: Anh trước khi bị bắt trong vụ án này là phó cục trưởng cục công an thành phố C, đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh có thành thật nguyện ý trả lời vấn đề tôi hỏi không?
Đáp: Nguyện ý.
Hỏi: Người đàn ông kia ở trước mặt anh gϊếŧ người phụ nữ kia?
Đáp: Đúng vậy. (gật đầu, lập tức trả lời)
Hỏi: Dùng dao găm gϊếŧ?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Đâm ba nhát sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Đâm hai nhát sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Đâm một nhát sao?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh có giấu diếm tình tiết nào khác không?
Đáp: Không có.
Hỏi: Anh đã kết hôn, đúng không?
Đáp: Đúng. (lập tức trả lời, nhíu mày)
Hỏi: Sau khi gϊếŧ người, người đàn ông kia vẫn đứng lại ở trong phòng?
Đáp: Không có.
Hỏi: Anh ta chạy trốn sao?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh ta chạy trốn ra ngoài cửa về phía bên trái sao?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh ta chạy trốn ra ngoài cửa về phía bên phải sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta chạy trốn xuống dưới lầu sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh ta chạy trốn lên trên lầu sao?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh khi đó biết anh ta tên gì không?
Đáp: Không biết.
Hỏi: Anh sử dụng súng rất thành thạo phải không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh hướng người đàn ông kia nổ súng, đúng không?
Đáp: Đúng. (ngồi thẳng người dậy)
Hỏi: Lúc anh nổ súng , người đàn ông kia đang chạy trốn sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Lúc anh nổ súng, người đàn ông kia đang đứng lại sao?
Đáp: Không có.
Hỏi: Lúc anh nổ súng, người đàn ông kia đang ở tư thế nằm sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Lúc anh nổ súng, người đàn ông kia hướng anh đánh tới sao?
Đáp: Đúng (lập tức trả lời)
Hỏi: Anh có từng nghĩ phải chăng lúc đó không phải là lúc bắt buộc phải nổ súng?
Đáp: Không có. (trả lời chậm chạp)
Hỏi: Anh phải chăng đang giấu diếm tôi điều gì?
Đáp: Không có.
Hỏi: Anh vào năm 1973 tốt nghiệp học viện cảnh sát hình sự Trung Quốc?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh nguyện ý thành thật trả lời từng vấn đề không?
Đáp: Nguyện ý.
Hỏi: Anh cảm thấy lúc người đàn ông hướng anh đánh tới, trong tay cầm gậy sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh cảm thấy lúc người đàn ông hướng anh lao tới, trong tay cầm súng sao?
Đáp: Không phải.
Hỏi: Anh cảm thấy lúc người đàn ông hướng anh đánh tới, trong tay cầm dụng cụ cắt gọt sao?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Trên thực tế đó là một cái thìa, đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Trước khi anh nổ súng đã biết đó là cái thìa, đúng không?
Đáp: Không phải. (lắc đầu, lập tức trả lời)
Hỏi: Sau khi anh nổ súng mới biết đó là cái thìa đúng không?
Đáp: Đúng.
Hỏi: Anh trước kia có nhìn thấy qua cái thìa đó chưa?
Đáp: Chưa thấy.
Hỏi: Anh có bận tâm khi tôi hỏi vấn đề khác không?
Đáp: Không, chuyện tôi biết thì sẽ nói. (vai phải vặn vẹo, mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hàn Vệ Minh)
Hỏi: Anh làm ngành công an 26 năm, đúng không?
Đáp: Để tôi tính thử….Vâng, đúng vậy.
Hỏi: Anh phải chăng đã từng phạm pháp?
Đáp: Không có.
Hỏi: Phải chăng anh có điểm yếu bị người khác biết được, lo sợ bại lộ?
Đáp: Không có.
Hỏi: Anh phải chăng hiểu rõ, nếu như anh bịa chuyện, thì sẽ có phản ứng trong kiểm tra nói dối?
Đáp: Hiểu rõ.
Hàn Vệ Minh nói chậm, giọng ôn tồn, cứ mỗi 15 giây mới hỏi vào vấn đề tiếp theo. Phương Mộc trước sau vẫn hồi hộp nhìn mạch điện, hô hấp cùng huyết áp, mạch đập, biểu đồ. Hàn Vệ Minh thỉnh thoảng liếc mắt một cái, tất cả đều tập trung chú ý ở trên mặt Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm trước sau vẫn bình tĩnh nhìn Hàn Vệ Minh, mà qua biểu đồ cho thấy, phản ứng biến hoá sinh lý của ông ta cũng không rõ ràng. Phương Mộc dần dần thả lỏng, trong lòng nghĩ Hình cục phó không nói dối, sẽ dễ dàng qua được lần kiểm tra này thôi.
Gần giữa trưa, Hàn Vệ Minh tuyên bố lần kiểm tra đầu tiên kết thúc. Sau khi được sự đồng ý của Hình Chí Sâm, buổi chiều sẽ tiến hành kiểm tra lần thứ hai.
Hình Chí Sâm vừa mới bị đưa đi, Phương Mộc liền vội vã hỏi Hàn Vệ Minh: “Thầy Hàn à, ngài cảm thấy lần kiểm tra này thế nào?”. Giờ phút này, Hàn Vệ Minh lại có vẻ hơi mỏi mệt, tháo mắt kính xuống, vân vê huyệt thái dương một hồi lâu, nói: “Chút nữa hãy nói, chút nữa hãy nói.” Sau khi đeo kính ông ta cũng không vội trả lời vấn đề của Phương Mộc, chăm chú xem biểu đồ. Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Biên Bình thò đầu vào, nhìn Hàn Vệ Minh hỏi: “Thầy Hàn, đi ăn cơm chưa?”.
“Ăn cơm, đi ăn cơm thôi chứ.” Hàn Vệ Minh lập tức ném biểu đồ trong tay xuống, “tôi đói muốn chết rồi.” Quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt đang chờ đợi của Phương Mộc, Hàn Vệ Minh cười cười, vỗ vỗ bờ vai Phương Mộc ” Sao tôi lại cảm thấy cậu còn lo lắng về kết quả kiểm tra hơn cả lão Hình thế?”. Ông ta chỉ chỉ biểu đồ, “Kiểu này mà lát nữa cho cậu đeo những trang bị này vào, phản ứng của cậu so với lão Hình sẽ lớn hơn nhiều, ha ha.”
Cơm trưa được chuẩn bị tại một gian phòng trong nhà ăn, có mấy vị lãnh đạo cục công an thành phố tiếp đón. Có lẽ để tránh nghi ngờ, mọi người đều không nhắc tới kết quả kiểm tra nói dối chút nào, chỉ là những lời nói khách sáo ở chốn quan trường mà thôi, sau khi ăn uống no nê, từng người từng người liền rời đi. Lúc rời khỏi phòng ăn, Phương Mộc chú ý đến một cái bàn bên cạnh tiểu Hải cùng A Triển đang ngồi vây quanh Trịnh Lâm. Trên bàn thức ăn đã sớm nguội hết, xem ra bọn họ đã ngồi đợi ngoài cửa từ rất lâu rồi. Gặp bọn cậu đi ra, Trịnh Lâm lập tức hướng Phương Mộc dùng ánh mắt hỏi thăm tình hình, Phương Mộc mắt khép hờ, mặt không biểu cảm đi qua bên cạnh anh ta.
Hiện tại còn cách thời gian bắt đầu buổi kiểm tra chiều nay khoảng hơn một giờ, Biên Bình đề nghị tới phòng khách uống trà, Hàn Vệ Minh nhanh chóng đồng ý. Uống trà một hồi, lại nói chuyện tràn giang đại hải một trận, sau đó Biên Bình mới thăm dò hỏi han: “Kiểm tra buổi sáng như thế nào rồi?”.
Hàn Vệ Minh cười cười: “Rất thuận lợi, nhưng hiện tại nếu đưa ra kết luận thì còn hơi sớm, để xem tình huống chiều nay rồi hãy nói.” Có lẽ dường như thấy được vẻ mặt có hơi thất vọng của Biên Bình, ông ta lại bổ sung: “Có điều, từ góc độ cá nhân tôi đánh giá, lão Hình không nói dối.”
Trong phút chốc tinh thần Biên Bình tỉnh táo trở lại lại: “Còn nữa, lão Hình quả thật là bị người ta hãm hại sao?”
“Khà khà, điều này thì tôi không biết.” Hàn Vệ minh vuốt vuốt tóc, “tôi chỉ cho rằng ông ta không nói dối mà thôi. Không tin, cậu có thể hỏi cậu ta.” Ông ta dùng ngón tay chỉ Phương Mộc, “Tiểu Phương vẫn ra sức nhìn chăm chăm biểu đồ kiểm tra đấy.”
Phương Mộc và Biên Bình trao đổi ánh mắt với nhau một chút, cảm giác trong lòng đã dời đi một tảng đá nặng. Lão Hình được chứng minh là không nói dối, vụ án được điều tra lại một lần nữa, có lẽ cái ngày giúp ông ta rửa sạch được oan khuất đã không còn xa.
Kiểm tra buổi chiều vẫn là ở trong gian phòng họp kia. Trạng thái tinh thần Hình cục phó vẫn tốt, nghe nói ông ăn bữa trưa rất ngon miệng, còn ngủ một giấc nữa. Trước khi kiểm tra, ông ta hút một điếu thuốc, còn cùng Hàn Vệ Minh nói đùa mấy câu.
Hai giờ chiều, kiểm tra lần thứ hai chính thức bắt đầu.
Ban đầu, Phương Mộc còn hơi hồi hộp, nhưng mà cậu nhanh chóng phát hiện Hàn Vệ Minh chỉ điều chỉnh trật tự các vấn đề liên quan mà thôi, về phương pháp trong yếu không có thay đổi gì nhiều. Hình cục phó trả lời cũng rất thong dong, biểu đồ kiểm tra biểu hiện tâm sinh lý của ông ta không có biến hoá gì rõ ràng.
Kiểm tra chỉ tiến hành hơn một giờ đã kết thúc. Cho dù là người kiểm tra hay là người bị kiểm tra, đối với kết quả kiểm tra trong lòng điều hiểu rõ. Thế là, mọi người đều thả lỏng, Hàn Vệ Minh lệnh cho Phương Mộc tháo tất cả cảm biến trên người Hình cục phó xuống. Phương Mộc đáp lại một tiếng, liền duỗi tay tháo mạch điện cảm biến trên ngón tay Hình cục phó, Hình cục phó vội vàng chỉ chỉ cảm biến hô hấp: “Trước tiên tháo cái thứ đồ chơi này xuống giúp ta đi, gò bó, khó chịu lắm.”
Hàn Vệ Minh cười khà khà , đưa cho Hình cục phó một điếu thuốc: “Cái lão gia hoả này, nên giảm béo đi thôi.”
Cảm biến hô hấp trước ngực nhanh chóng được gỡ xuống, cảm biến hô hấp trên bụng dính sát vào da, Phương Mộc phải cẩn thận tập trung tháo ra, Hình cục phó vừa phối hợp với động tác của Phương Mộc, vừa tán gẫu với Hàn Vệ Minh.
“Lão Hình à, mau về hưu đi thôi?”.
“Ừ, thì cũng không còn mấy năm nữa.”
“Sớm lui về đi, làm cả một đời rồi, về nhà mà hưởng phúc, vui thú cùng con cháu, sẽ ung dung, vui vẻ hơn.”
“Khà khà, đúng vậy.”
Cảm biến hô hấp trên bụng rốt cục cũng tháo xuống, Phương Mộc lại tháo dụng cụ đo huyết áp trên cánh tay trái Hình cục phó.
“Con gái anh tên là Hình Na phải không? Kết hôn chưa?”
“Còn chưa.”
“Vẫn đang làm giáo viên sao?”
“Không, ra nước ngoài rồi.”
Đột nhiên, biểu đồ ở góc phòng truyền tới tiếng rẹt rẹt. Phương Mộc nghe tiếng nhìn lại, đường cong chính biểu hiện mạch đập phình lớn ra.
Hình cục phó đang nói dối!
Trong phút chốc, đầu óc Phương Mộc trống rỗng, tay vẫn duỗi ra tháo điện cực trên ngón tay Hình cục phó lấy thứ đồ chơi chết tiệt này xuống!
“Đừng nhúc nhích!”
Là Hàn Vệ Minh, giờ phút này, ông ta với cái lão bạn già ôn hoà kia tựa như hai người hoàn toàn khác nhau, vẻ tươi cười trên mặt biến mất không còn bóng dáng. Ông ta nhìn chăm chăm Hình cục phó vài giây, Hình cục phó dường như không có chút nào sợ hãi nhìn lại ông ta, sắc mặt lại dần dần chuyển sang trắng bệch.
Hàn Vệ Minh: Ngày hôm đó anh tới khách sạn Thành Loan là có hẹn mà tới, đúng không?
Hình Chí Sâm: Đúng.
Hàn Vệ Minh: Anh trước đó đã chuẩn bị súng, đúng không?
Hình Chí Sâm: Tôi là cảnh sát, trên người mang theo súng là rất bình thường.
Hàn Vệ Minh: Mang theo súng, là có ý định sử dụng nó, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải. (lắc đầu, nhưng trước đó trong nháy mắt có động tác gật đầu, điện cực dưới da phản ứng khác thường )
Hàn Vệ Minh: Không phải để bắn người đàn ông kia,, mà là người khác, đúng không?
Hình Chí Sâm: Đây là một lần kiểm tra nữa sao? (mỉm cười, đồng tử cấp tốc giãn ra)
Hàn Vệ Minh: Hãy trả lời câu hỏi của tôi, anh Hình.
Hình Chí Sâm: Không phải. (dời mắt, ngón trỏ tay phải khẽ gãi mũi bên phải, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Phương Mộc đột nhiên hiểu rõ, vừa rồi Hàn Vệ Minh nhìn chằm chằm Hình Chí Sâm vài giây, ở trong lòng đã nhanh chóng soạn ra một loạt những câu hỏi mới.
Hàn Vệ Minh: Vậy người đàn ông bị anh bắn trúng, có biết Na Na không?
Hình Chí Sâm: Không biết.
Hàn Vệ Minh: Vậy là anh muốn bắn người quen biết Na Na đúng không?
Hình Chí Sâm: Xin đừng nhắc tới con gái của tôi, con bé không liên quan tới vụ án này! (người hơi nghiêng tới trước, cằm giơ lên, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Người anh muốn bắn là đàn ông, đúng không?
Hình Chí Sâm: Tôi không có ý định gϊếŧ bất kỳ ai! (điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh yên lặng nhìn chằm chằm Hình cục phó, thấp giọng hỏi: “NaNa đã xảy ra chuyện phải không?”
Hình Chí Sâm: Không có! (ngồi dựa vào phía sau, dời tầm mắt, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Cho nên anh mới muốn bắn hắn, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải! (tay phải nắm lại thành quyền, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Người mà anh muốn bắn làm hại NaNa, cho nên anh muốn trả thù, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải! (khoé miệng nhếch lên, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Anh Hình, anh mang theo súng, chính là có ý định nổ súng bắn người kia, đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải! (đối mặt một lần nữa, ngữ điệu lên cao, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: Hiện trường đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ, người mà anh muốn bắn chết chưa xuất hiện đúng không?
Hình Chí Sâm: Không phải, tôi không có ý định gϊếŧ bất kỳ ai! (ngồi thẳng dậy, người nghiêng tới trước, điện cực dưới da phản ứng khác thường)
Hàn Vệ Minh: NaNa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hình cục phó đột nhiên nhảy dựng lên, ngũ quan méo mó, con mắt cũng dường như muốn từ trong hốc mắt phóng ra, “Đừng có nhắc tới con gái của tôi!”
Trong nháy mắt đó, Phương Mộc cơ hồ cảm giác Hình cục muốn ngay lập tức bóp chết Hàn Vệ Minh. Hai cảnh sát phụ trách bảo vệ ở phía sau nhanh chóng bổ nhào tới, ấn chặt Hình Chí Sâm xuống ghế.
Hàn Vệ Minh không trốn tránh, lông mày cau chặt, hồi lâu, ông ta khẽ nói với Hình cục phó: “Anh hãy nói thật đi, chúng tôi có thể giúp anh mà.”
Hình Chí Sâm đột nhiên yên lặng, dường như trận giãy dụa vừa rồi đã làm ông ta hao hết toàn bộ sức khỏe. Sau khi thở hổn hển một trận, ông ta thì thầm nói một câu: “Tôi không có gì để nói”
Hàn Vệ Minh nhìn ông ta vài giây, thở dài, ngẩng đầu hướng về phía camera ở góc phòng nói: “Kiểm tra kết thúc.”
Phương Mộc giống như tượng gỗ vậy, cảm giác toàn thân đều không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Hình cục phó. Cậu biết, ở một nơi khác mọi người theo dõi qua camera cũng đều bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho trợn mắt há mồm. Nhưng tất cả những thứ này đối với Phương Mộc đều không quan trọng, trong đầu cậu chỉ có một dấu chấm hỏi lớn:
Vì sao ông lại muốn gạt tôi?
Hình cục phó không nhìn Phương Mộc, ông thậm chí không nhìn bất kỳ ai, chỉ cúi thấp đầu, cả người tựa hồ như bị teo nhỏ lại. Thật lâu sau, ông thở ra một hơi thật dài: “Ý trời, ý trời mà.”