Type: Kim Ngân
Không lấy được bất kỳ dấu vân tay nào ư? Giản Dao thoáng giật mình.
Phương Thanh ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc trà, uống cạn một hơi mới nói tiếp: “Cho dù lúc ấy Đồng Mẫn đeo găng, không để lại dấu vân tay thì dao gọt trái cây đặt trong phòng ít nhất phải có dấu vân tay của Triệu Hà chứ? Vậy mà không có gì cả, rất sạch sẽ. Chỉ có hai người có cơ hội lau đi dấu vân tay thôi.”
“Đồng Mẫn… và Diêu Viễn Qua.” Giản Dao thốt lên.
“Lúc anh ở phòng bếp gặp Đồng Mẫn, bà ta không hề mang găng tay.” Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao. “Khi nãy, chúng tôi vừa có ba điểm khả nghi.”
Phương Thanh cũng nhìn anh.
Bạc Cận Ngôn vừa định cất lời thì mắt Phương Thanh đã tỏa sáng: “Thứ nhất, vị trí Triệu Hà ngã xuống không đúng. Theo lời khai của Diêu Viễn Qua, Đồng Mẫn… Tạm thời gọi bà ta là Đồng Mẫn đi. Bà ta vừa vào phòng đã chộp lấy dao gọt trái cây tấn công Triệu Hà. Nhưng Triệu Hà lại nằm chết gần cửa, hơn nữa vị trí bị đâm là sau lưng, giống như bị sát hại mà không hề phòng bị.”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên: “Ừm.”
Giản Dao cười tiếp lời: “Thứ hai, lời khai của Diêu Viễn Qua có sơ hở, không có mở đầu cũng không có kết thúc. Lời trần thuật của ông ta bắt đầu từ một chi tiết vô cùng cụ thể, nhưng tổng kết lại mơ hồ không rõ. Rất có khả năng ông ta đang nói dối. Ông ta thuật lại lời của Đồng Mẫn cũng có chút quái lạ.”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô với ánh mắt vừa tán thưởng vừa dịu dàng. Phương Thanh bỗng thấy hợp tác với hai người này thật sự hơi bực bội.
Thấy hai người họ không nói tiếp, Bạc Cận Ngôn mới cười nhạt: “Thứ ba, ở khu vực sân sau, chúng tôi từng chứng kiến Triệu Hà rất thông cảm cho Đồng Mẫn. Có thể xem đó là hơi ấm tình người duy nhất mà bà ta có được khi sống ở Diêu gia. Tối đó, lúc chạy vào trong sân, tôi phát hiện cửa phòng Diêu Viễn Qua đang mở. Theo lời khai của mọi người, hôm ấy ông ta ngủ ở phòng của Triệu Hà. Ông ta yêu cầu gia phong nghiêm khắc, phải cùng nhau tắt đèn đóng cửa, nên cánh cửa kia không phải do ông ta mở. Những người khác cũng không dám, chắc chắn là do Đồng Mẫn làm. Sau khi trở về khu vực nhà riêng của
Diêu gia, người đầu tiên bà ta tìm đến là Diêu Viễn Qua. Người bà ta muốn gϊếŧ chính là ông ta. Bà Bạc, em nói rất đúng, Diêu Viễn Qua đã nói dối.”
“Nhưng tại sao ông ta…” Giản Dao trầm ngâm.
Phương Thanh tiếp tục nói: “Trên cán dao không có dấu vân tay, hiện trường có hai kẻ tình nghi, nhưng không thể chứng minh Diêu Viễn Qua là hung thủ. Theo tình huống trước mắt, Đồng Mẫn vẫn bị tình nghi lớn nhất.”
“Nếu hung thủ thật sự là Diêu Viễn Qua, vậy tại sao ông ta muốn gϊếŧ vợ mình?” Ánh mắt Giản Dao lộ rõ thắc mắc, “Đêm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ cần biết được bí mật của Đồng Mẫn thì có thể tìm ra bí mật gia đình đó đang cất giấu.” Bạc Cận Ngôn nói đầy thâm ý.
Ba người đều yên lặng trong chốc lát. Gió lay màn cửa phất phơ, không gian xung quanh cũng yên tĩnh đến lạ, tựa như sự yên bình trước cơn sóng gió.
“Tôi lập tức cử người đi điều tra thân phận thật sự của Đồng Mẫn, truy rõ gốc gác của bà ta.” Phương Thanh hăng hái đứng dậy.
“Không, không cần phiền phức như thế.” Bạc Cận Ngôn cười nói: “Bà Bạc, mở máy tính lên. Bây giờ, chúng ta sẽ điều tra về bà ta.”
Phương Thanh và Giản Dao đếu sửng sốt.
“Tra thế nào? Lẽ nào anh có thể lên Baidu tìm sao? Tôi cũng từng đối chiếu hình ảnh của Đồng Mẫn rồi, không có tiền án.”
Bạc Cận Ngôn chấp tay sau lưng, bước lững thức trong phòng. Nụ cười của anh vẫn mâng một chút kiêu căng, ngạo mạn, tỏ vẻ “những kẻ bình thường như các người làm sao hiểu được thế giới của thiên tài”.
“Đồng Mẫn đã bốn mươi tám tuổi. Vì sao một người đàn bà độc thân, thông minh như vậy lại giấu họ giấu tên, chịu đựng ngược đãi làm giúp việc lâu năm cho Diêu gia? Vì tiền ư? Như vậy vốn không cần thiết phải phạm tội gϊếŧ người. mà Diêu Viễn Qua quản lý tiền bạc rất nghiêm ngặt, vì thế làm người giúp việc tuyệt đối không phải là cách tốt để kiếm chác từ Diêu gia. Chi bằng trực tiếp bắt cóc con trai của Diêu Viễn Qua đòi tiền chuộc còn hơn. Việc này không khó khăn gì cới bà ta cả. Nhưng bà ta không làm vậy.
Vì tình cảm sao? Diêu Viễn Qua chỉ để mắt đến những phụ nữ trẻ hai mươi, ba mươi tuổi. Đồng Mẫn hiển nhiên không phải sở thích của ông ta. Nếu là dây dưa tình cảm từ trước thì thứ nhất, tại sao Diêu Viễn Qua không hề pát giác ra? Thứ hai, bà ta hà tất phải ẩn mình ở Diêu gia lâu như vậy, trực tiếp ra tay luôn có phải hơn không?
Bà ta cam chịu ẩn núp lâu đến thế tất nhiên là vì muốn điều tra rõ một việc nào đó. Một người đàn bà lớn tuổi có thể nhịn nhục như vậy, không phải vì tiền bạc hay tình cảm, vậy khả năng lớn nhất là vì cái gì?”
Ánh mắt Phương Thanh dần sâu hơn, Giản Dao lẩm bẩm: “Là vì…”
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Giống hệt việc Phó Đại Phàm suýt phạm tội gϊếŧ người hôm qua. Là vì con cái.”
“Vậy chúng ta làm sao điều tra rõ thân phận của bà ta?” Phương Thanh trầm giọng hỏi.
Bạc Cận Ngôn cúi đầu mở máy tính lên. Anh đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Bộ Công an, sau đó đưa máy cho Phương Thanh: “Bà ta thay tên đổi họ vì muốn che giấ thân phận, che mắt người của Diêu gia. Nếu người Diêu gia ngay cả dáng vẻ của bà ta cũng không nhận ra, vậy danh tính không cần phải thay đổi mấy. Người cô đơn đã mất đi quá nhiều luôn mong muốn có thể giữ được càng nhiều thứ thuộc về mình.
Cho nên, có lẽ bà ta không phải họ Đồng, nhưng trong tên rất có thể có một chữ Mẫn.
Nếu chấp niệm lớn nhất của bà ta là con cái, thì tất nhiên sẽ có gì đó để kỷ niệm và gửi gắm. “Đồng” rất có thể là họ của con bà ta, hoặc là một chữ trong tên của người con.
Ngày sinh trong thẻ căn cước của bà ta là ngày 12 tháng 8 năm 1967. Nếu thẻ này là giả thì năm có thể không đúng, nhưng ngày tháng rất có khả năng là thật. Thậm chí năm sinh cũng có thể là thật luôn.
Trước đó tôi từng nói, bà ta thể hiện một chút kỹ xảo phản trinh sát, hơn nữa còn rất thực dụng. Khả năng lớn là bào
ta từng tiếp xúc với cảnh sát vì một vụ án nào đó. Ví dụ như nhân chứng, kẻ tình nghi, hoặc là…người nhà nạn nhân.
Hãy tìm tên những nạn nhân hoặc người mất tích có chữ “Đồng” trong hệ thống, và trong tên người mẹ của nạn nhân ấy có chữ “Mẫn”, sinh ngày 12 tháng 8. Người đó chính là Đồng Mẫn mà chúng ta từng thấy.”
Giản Dao há hốc, cuối cùng vẫn không thốt nên lời, chỉ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh. Phương Thanh trầm mặc tìm kiếm thông tin qua màn hình. Mười ngón tay anh như múa trên bàn phím.
Bạc Cận Ngôn điềm nhiên nâng tách trà lên uống một hớp nhỏ. Lát sau, Phương Thanh ngẩng đầu: “Không tìm được nạn nhân phù hợp điều kiện mang họ Đồng hoặc trong tên có chữ Đồng.”
Giản Dao thoáng kinh ngạc, nhưng Bạc Cận Ngôn lại bình tĩnh nhìn Phương Thanh.
“Nhưng mà…” Vẻ mặt Phương Thanh trở nên vô cùng nghiêm túc, xoay màn hình về phía vợ chồng họ. “Tôi tìm được cái này.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cúi đầu xem. Đó là hồ sơ một vụ án mất tích.
Tên họ: Đồng Sinh
Giới tính: Nữ
Ngày sinh: Ngày 5 tháng 4 năm 1987
Ngày mất tích: Tháng 9 – 10 năm 2010
Địa điểm mất tích: Không rõ.
Nguyên nhân mất tích: không rõ.
…
Tên họ: Tạ Mẫn
Ngày sinh: Ngày 12 tháng 8 năm 1967
Quan hệ với nạn nhân: mẹ ruột
***
“Tạ Mẫn, 48 tuổi, người Tương Đàm, Hồ Nam, trước đây là giáo viên tiểu học trong trấn.” Trong phòng họp, Phương Thanh lớn tiếng trình bày với nhóm cảnh sát hình sự. “Thông qua kiểm tra, bà ta chính là Đồng Mẫn mà chúng ta cần tìm. Năm 2005, chồng bà ta bị tai nạ lao động qua đời. con gái học đại học ở tỉnh A, bà ta sống một mình ở Hồ Nam. Năm 2010, sau khi con gái mất tích, bà ta thôi việc và không rõ tung tích.”
“Vụ án Đồng Sinh năm đó do cảnh sát tỉnh A phụ trách. Theo ghi chép vụ án chúng tôi tìm hiểu được, Đồng Sinh từng đến thành phố chúng ta du lịch. Sau đó có dấu vết cô ấy đã rời khỏi đây, đi thăm thú một nơi khác. Nhưng cảnh sát tỉnh A đến huyện đó tìm kiếm mãi mà không có kết quả nên chỉ xác định vụ án này là mất tích, đến nay chưa phá được.
Trước mắt, tại sao Tạ Mẫn tìm đến Diêu viễn Qua, Diêu gia có liên quan gì đến vụ án của Đồng Sinh không thì vẫn chưa rõ. Nhưng khi lùng bắt Tạ Mẫn trên núi, chúng ta cần biết rõ tình huống này để có thể nắm bắt chính xác tâm lý của kẻ tình nghi.
Tiểu trương, cạu dẫn theo hai người cùng tôi âm thầm điều tra Diêu viễn Qua. Ông ta cũng là đối tượng tình nghi quan trọng trong vụ án Triệu Hà.”
***
Buổi trưa hôm ấy, không khí ở Diêu gia vô cùng lặng kẽ và bức bối. Người giúp việc đã dọn bữa trưa lên bàn. Vì trong nhà và khách sạn đều rối loạn nên món ăn được chuẩn bị gấp gáp và trình bày đơn giản, nhưng không ai buồn để ý.
Cuối cùng, mọi người vẫn đúng giờ ngồi vào bàn ăn mà chẳng nói gì. Sắc mặt mỗi người phụ nữ đều xám xịt. Chiếc ghế của Triệu Hà đặt ở cuối bàn đã bị dọn đi.
Minh lan cúi đầu chậm rãi gắp thức ăn. Hôm nay, ngay cả bà cũng không nói lời nào thì càng không cần nhắc đến những người phụ nữ khác phải nhìn sắc mặt của bà mà sống.
Trái lại, vẻ mặt Diêu Viễn Qua rất bình tĩnh. Quần áo của ông ta vẫn chỉnh tề như vụ gϊếŧ người tối qua chưa hề xảy ra. Ông ta ăn một bát cơm nhỏ rồi buông đũa, lên tiếng hỏi: “Đã báo với người nhà của Triệu Hà chưa?”
Minh Lan đáp: “Báo rồi.”
Diêu Viễn Qua thản nhiên dặn dò: “Xử lý cho tốt, đừng để họ đến đây làm loạn.”
“Vâng.”
Minh Nguyệt cắn môi dưới, run giọng: “Tại sao chị Đồng muốn gϊếŧ Triệu Hà? Bình thường, triệu Hà đối xử với bà ta tốt nhất. Bà ta điên rồi sao?”
“Đúng là điên rồi.” Diêu Viễn Qua hờ hững cất lời. “Còn chưa nói em nữa, trông chừng con cho đàng hoàng. Tôi chỉ có một đứa con trai thôi, hôm nay suýt bị người ta hại rồi. sau này, nếu còn xảy ra lần nữa thì người làm mẹ như em cũng đừng mong sống yên ổn.”
Minh Nguyệt vâng dạ, không dám nói thêm lời nào.
“Phải đấy!” Trương Cúc Phương nhân cơ hội thêm mắm dặm muối. “Ngay cả con trai cũng không trông kỹ. Ninh Nguyệt, lần này cô sơ suất quá rồi. Trách nhiệm lớn như vậy, cô có gánh vác nổi không?”
“Em im đi!” Diêu Viễn Qua quát lớn. Mặt Trương Cúc Phương biến sắc, không dám đả động gì nữa. Dường như ông ta bị khơi lên lửa giận, lạnh lùng ra lệnh: “Sau này, không ai được nhắc đến chuyện của Triệu Hà, cả chuyện mụ hung thủ gϊếŧ người kia nữa. Chó má, một lũ chó má!”
Ông ta mắng xong thì đứng dậy trở về phòng, để lại đám phụ nữ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sắc mặt u ám tái nhợt.
Thật ra có gì khác biệt đâu. Ai được yêu nhiều, ai được cưng ít, ai lấy được nhiều tài sản, ai chỉ được chia ít của nả đều có gì khác biệt? Kể từ khi bước vào căn nhà này, họ có thể yêu hoặc hận ông ta, nhưng nhiều nhất vẫn là nỗi sợ hãi vô hình khi đối mặt với vẻ khắc nghiệt và lòng dạ ác độc của người đàn ông ấy.
***
Trời cao vời vợi, mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời chói chang rọi xuống khu rừng rầm rạp. Không khí nóng bức đến mức khiến người ta khó có thể tỉnh táo. Đồng Mẫn, hoặc bây giờ nên gọi là Tạ Mẫn, vẫn mặc bộ quần áo lưu lại vết máu khô, trên khuôn mặt tiều tụy lấm lem bùn đất. Một người đàn bà gần năm mươi tuổi cốn sống mơi trấn nhỏ yên bình, giờ phút này lại dựa vào gốc cây cổ thụ, mệt mỏi thở hổn hển.
Bà ẩn núp trong rừng cây nhưng không biết có thể trốn chui trốn lủi được bao lâu? Bà ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh nắng chói lòa chiếu qua tán lá. Dưới sườn núi phía xa dường như lại có động tĩnh. Cảnh sát đã tìm được đến nơi này rồi sao?
Tạ Mẫn cắn răng nhìn một vũng nước nhỏ gần ao bùn bên cạnh. Bà cúi người uống vài hớp rồi đứng dậy lủi vào rừng sâu. Bà phải chạy, nhất định phải chạy, bởi vì bà không thể bị bắt bây giờ.
Bà nhớ đến người leo núi vừa gặp cách đây một tiếng. Đối phương không biết bà ta là tội phạm trốn chạy, còn tốt bụng đưa cho bà một bình nước. Lúc ấy, bà cũng hơi xúc động, hỏi mượn di động của đối phương một lát.
Bà nhớ đêm đó, người đàn ông kia đã nói: “Tôi là Bạc Cận Ngôn. Ý nguyện cả đời của tôi là vạch trần chân tướng, rửa oan cho người vô tội, bắt tội phạm phải quy án.” Bà bấm 110 muốn tìm anh ta, nhưng trong lúc chờ bên kia bắt máy thì lại cuống quýt cúp máy. Không được, bà phải tìm được con gái đã, sau đó mới có thể gọi cuộc điện thoại này.
Ánh nắng càng lúc càng chói mắt. Tạ Mẫn trốn sâu trong rừng, đầu ốc hơi choáng váng. Những vũng máu đỏ lòm, những tiếng rên xiết, đôi mắt hoảng sợ của người chết như dang vờn quanh trong đầu bà. Thậm chí, bà cảm giác được hiện tại, mình đã vô cảm với những hình ảnh này. Chẳng qua, chúng không ngừng hiện lên trong đầu khiến tâm trạng bà trở nên trống trải, nhưng cũng mang đến kɧoáı ©ảʍ tột độ.
Tạ Mẫn trợn to mắt, hốc mắt bà đau nhói từng cơn. Trước mặt bà hiện lên hình ảnh Bạc Cận Ngôn truy đuổi sát sao, bà chạy trốn trong đêm đen, căn phòng trống rỗng, căn phòng sáng đèn, nam nữ ôm nhau. Cuối cùng là hình ảnh Triệu Hà hấp hối trên mặt đất, nắm chặt tay bà, giọng nói yếu ớt miễn cưỡng lắm mới có thể nghe rõ: “Chị đi tìm trên núi…” Rồi tắt thở.
Nhưng cả dãy núi lớn trước mặt này, đi đâu mới tìm được Đổng Sinh của bà đây? Lòng Tạ Mẫn tựa như cánh đồng hoang sắp bị thiêu đốt đến trơ trọi, bà mờ mịt chạy thẳng một mạch vào rừng sâu thăm thẳm.