Quyển 1: Quấn lấy dã thú - Chương 1

Thẩm Liên bị vứt bỏ, bạn trai cậu làʍ t̠ìиɦ với nam nhân khác ngay trước mặt cậu, còn trào phúng nói cậu là đồ đầu gỗ, nguyên nhân bởi vì ở chung với nhau mà không cho gã đυ., rõ ràng không coi gã là đối tượng.

Thẩm Liên khóc lóc chạy khỏi nhà, tức giận đến cả người phát run, áo sơ mi cậu bung ra để lộ làn da trắng nõn mềm mịn. Vừa rồi cậu nóng giận đã xé cả áo, thành ra thân thể xinh đẹp giờ đều bại lộ trong không khí. Cậu muốn làm bạn trai cũ thấy hối hận, làm hắn tiếc nuối không thôi, nhưng gã lại lấy chuyện cậu là người song tính ra mà châm chọc, trách sao cậu không cho người khác đυ., hóa ra là người song tính biếи ŧɦái, còn cùng bạn tình nói xấu chê cười Thẩm Liên một phen.

Thẩm Liên lệ rơi đầy mặt mà ra sức rúc vào một góc, gắt gao nắm lấy quần áo, cậu không phải biếи ŧɦái, cậu cũng là nam nhân mà, chỉ là cậu tương đối bảo thủ nên mới không muốn cùng người khác tùy tiện làʍ t̠ìиɦ thôi.

Leng keng.

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Liên vội vàng cúi đầu khóc nức nở.

Một ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nhẹ ấn nút thang máy. Thẩm Liên ngẩng đầu nhìn về phía người đó, nam nhân đã rút bàn tay to lớn về, thân hình hắn cao lớn, bộ dáng anh tuấn, trên người cũng mặc âu phục chỉnh tề, cả người tản ra khí chất sạch sẽ thanh cao, tràn đầy hơi thở đàn ông. Cặp mặt kia cực kỳ sắc sảo, tựa như ánh mắt của dã thú đang săn mồi, vừa cuồng dã lại nguy hiểm.

Thẩm Liên một bên khóc lóc một bên gạt lệ, có chút mất mát mà nhích lại hướng bên cạnh, áo cũng bị chính mình xé hỏng rồi, cậu chỉ có thể co mình lại như chú chim sẻ nhỏ muốn bảo vệ bản thân. Cần cổ cậu trắng mịn tinh tế, cổ áo bởi vì bị siết chặt ngược lại còn phản tác dụng làm lộ ra núʍ ѵú nhỏ xinh.

Tuy Thẩm Liên là người song tính nhưng bầu ngực của cậu lại lớn hơn người bình thường một chút, một bàn tay là có thể ôm hết, giống như thiếu nữ đang tuổi dậy thì.

Cậu vẫn luôn cúi đầu, không hề biết nguy hiểm vẫn chưa buông xuống.

Nam nhân kia như sói đói mà nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đen nhánh thâm thúy mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm cùng xem xét như con dao nhỏ hung hăng lướt trên cơ thể cậu, phảng phất như muốn lột da xẻ thịt cậu, ăn đến xương cốt cũng không chừa.

Lúc này, thang máy dừng lại nhưng không mở cửa, rất nhanh sau đó truyền đến một trận chấn động, Thẩm Liên không giữ được trọng tâm lập tức bị ngã sang bên cạnh.

Cậu sợ hãi kêu một tiếng, nhưng ngay tại giây phút đó lại rơi vào một l*иg ngực rộng lớn rắn chắc, bàn tay vẫn luôn nắm lấy cổ áo buông ra, để lộ bầu vυ" trắng nõn kiều nộn của cậu, dưới ánh đèn chói mắt, núʍ ѵú đỏ hồng như lóe lên vẻ yêu diễm động lòng người, khẽ rung rung như miếng dâu tây trên đĩa bánh kem trắng mịn, nhìn qua dâʍ đãиɠ cực kỳ.

Cảm thấy hô hấp của người phía sau dần trở nên nặng nề, Thẩm Liên vội vàng ngồi dậy, nhưng nam nhân lại gắt gao chế trụ eo nhỏ của cậu, cách một lớp áo mỏng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay thô ráp nóng rực của hắn.

“A anh, anh buông tôi ra.”

“Cậu thích lộ vυ" ở trong thang máy sao.” Thanh âm trầm đặc khàn khàn phát ra từ phía sau, hô hấp nóng rực phun vào sau cổ làm Thẩm Liên cả người run rẩy. Thẩm Liên vốn dĩ là một thanh niên hay thẹn thùng, nghe được lời này vừa xấu hổ lại tức giận, dùng sức đẩy hắn ra, nhưng nam nhân cao lớn này lại theo eo nhỏ sờ lên bầu vυ" cậu, xoa nắn giống như xoa cục bột.

“Vυ" da^ʍ như vậy, bị nhiều người sờ qua rồi à.” Nam nhân một bên nói lời hạ lưu một bên xoa vυ" cậu thành các loại hình dạng, Thẩm Liên xấu hổ vô cùng, cậu căn bản không nghĩ tới sẽ có người lạ làm loại chuyện xấu xa này với cậu, cậu thấy thẹn mà trốn tránh, nhưng bàn tay nam nhân lại mạnh mẽ dùng sức niết núʍ ѵú cậu đến run rẩy, núm đều sưng như muốn nở hoa rồi.

“Anh, anh còn như vậy tôi sẽ hét lên.” Vừa dứt lời, thang máy vang lên một tiếng động lớn, sau đó nhanh chóng rơi xuống, Thẩm Liên sợ tới mức thét chói tai, cậu cho rằng bản thân sẽ phải đồng quy vô tận với tên biếи ŧɦái xấu xa này. Phanh một tiếng, thang máy chợt dừng lại, Thẩm Liên mất cân bằng lại ngã vào lòng nam nhân một lần nữa.

Nam nhân căn bản không hề để ý, hắn đè hai núm cậu lại rồi tùy ý xoa bóp, ấn nó dẹp lép rồi lại buông ra, Thẩm Liên bị khi dễ cả mặt đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn mà liều mạng giãy dụa. Nhưng chỉ chốc lát sau, đèn thang máy vụt tắt làm cả không gian tối om, Thẩm Liên sợ hãi run rẩy không ngừng, thân mình lại không tự chủ được dán lấy nam nhân phía sau.

Nam nhân cúi đầu ngửi mùi thơm trên cơ thể cậu, giọng nói trầm khàn, “Bây giờ lại bắt đầu nhào vào ngực.”

Thẩm Liên quả thực ngại muốn chết đi được, tâm nảy sinh giận dỗi mà đẩy hắn ra, hai tay quơ quơ lại bị nam nhân kéo vào l*иg ngực, Thẩm Liên chỉ cảm thấy có đồ vật cưng cứng chọc vào eo mình, không ngừng đâm cọ, cách mấy lớp quần cậu vẫn có thể cảm nhận được đồ vật kia vừa to lớn vừa nóng rực.

“Anh có bệnh à, anh buông tôi ra đồ biếи ŧɦái.”

Nam nhân tà khí cười xấu xa, bàn tay to rời từ núʍ ѵú xuống ấn vào thắt lưng trên quần cậu, đột nhiên dùng lực, thắt lưng rơi gãy, quần Thẩm Liên theo tiếng mà tuột xuống, Thẩm Liên vừa muốn giữ quần lại bị nam nhân siết chặt vào lòng mà sờ soạng phía dưới.

Qυầи ɭóŧ tứ giác của Thẩm Liên bị người thâm nhập, bàn tay to lớn của nam nhân mạnh mẽ sờ đến địa phương bí ẩn nhất của cậu.

Sờ đến dươиɠ ѵậŧ.

Động tác của nam nhân dừng lại, kinh ngạc nói, “Cậu cư nhiên có âʍ ɦộ.”-----