Chương 9: Cái Chạm Môi Bất Ngờ

Mùa đông thật chẳng đẹp đẽ như trong những bộ phim vẫn thường chiếu, hôm nay trời lại mưa, mưa rất lớn, mưa làm cho nó buồn man mác. Nỗi buồn mang tên Lan vẫn còn âm ĩ trong lòng, hơn một tuần rồi nhưng nó cũng chẳng thể vui vẻ lên được, có lẽ nó cần thêm thời gian để quên. Nhất còn đang nằm ngáy khò khò trên nệm, hôm nay là chủ nhật nên nó để cho cu cậu tha hồ nướng. Nó ra trước cửa, nhìn những giọt mưa nặng hạt rơi xuống, cố gắng nghĩ về những chuyện vui vẻ trong đời để lòng được thanh thản, nhưng đời nó thì có được bao nhiêu chuyện vui vẻ cơ chứ? Nó nhếch mép tự cười với chính mình.

Đang mãi mê suy tư, nó chợt nghe tiếng của cô bạn phòng kế bên, là My, đang gọi nó giữa tiếng mưa ầm ầm như thác đổ:

"Sáng nay Quang có bận gì không?"

Nó nhìn cô bé, lắc đầu.

"Vậy chở My ra nhà sách được không? Mưa lớn quá, My đi xe không được!"

Đang không biết làm gì, quanh quẩn trong phòng mãi cũng chán, thôi thì nhân tiện ra ngoài cho khuây khỏa, nó vui vẻ nhận lời.

"Được chứ! Quang vào thay đồ rồi mình đi".

Cô bé mừng rỡ cười tít mắt, nó vào trong thay quần áo rồi dắt chiếc xe của Nhất ra. Nó mặc áo mưa, đẩy xe tới trước cửa phòng đợi My, nhìn cô bé với chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen bước ra, nó thầm cười: "Đi nhà sách thôi mà, có cần như thanh niên nghiêm túc vậy không? Cứ như đi bầu cử Quốc Hội vậy!".

Thật ra nó thấy cô bé rất xinh đẹp, một nét đẹp mộc mạc hiếm có, khó tìm ở trong cái thành phố này, không phấn son, không sành điệu như mấy đứa con gái ở đây. Đúng là con gái miền quê, có lên thành phố thì trong túi vẫn còn năm, ba hạt lúa, không thể nào bỏ hẳn cái quê đi được. Nó suy nghĩ rồi tủm tỉm cười một mình, mặc cho cô bé đang ngơ ngác nhìn nó.

"Lên xe đi!"

My chui vào sau chiếc áo mưa của nó, cố gắng ngồi thật xa, tránh đυ.ng chạm với nó, cái gì mà nam nữ thọ thọ bất tương thân cơ chứ, nó khẽ lắc đầu rồi từ từ chạy đi.

Đường không đông xe lắm, vì trời mưa nên chắc chẳng ai muốn đi ra ngoài, trừ trường hợp bất đắc dĩ như nó. Nước mưa tạt vào khiến mắt nó cứ đau rát, nó đưa tay lên vuốt mặt liên tục, cô bé vẫn ngồi phía sau với một khoảng trống ở giữa, nó có cảm giác càng ngày cô ấy càng dịch ra xa. Mà hình như đây cũng là cô gái đầu tiên ngồi sau xe nó, theo trí nhớ của nó là như vậy. Suốt cả quãng đường, hai đứa không nói với nhau câu nào, thỉnh thoảng nó lại ngoái đầu ra sau như thể xem cô bé có còn ngồi trên xe hay không. Không hiểu là do trời mưa hay là ngại ngùng, họ cứ im lặng như vậy cho tới khi đến nơi.

My vào trong, đi loanh quanh tìm kiếm gì đó, nó cũng vào xem mấy cuốn sách tham khảo. Quanh quẩn một lúc nó cũng chọn được hai cuốn ưng ý, ngó trên tay My, thì ra cô ấy mua tiểu thuyết ngôn tình, thứ mà nó chúa ghét. "Đúng là bọn con gái, suốt ngày đi mê mấy thứ ngôn tình vớ vẫn", nó tặc lưỡi.

My đã mua đủ những thứ cần mua, họ quay trở ra bên ngoài, mưa vẫn còn chưa dứt, chắc lại mưa dai dẳng cả ngày hôm nay. Cô bé ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, quay sang bảo nó:

"Mình vô quán cà phê bên kia đường ngồi một lát đi Quang, mưa lớn như này về chắc ướt hết!

Dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi cả ngày, nó gật đầu đồng ý. Hai đứa chạy thật nhanh sang quán cà phê phía đối diện, nó giang tay lên che đầu cho cô bé, mặc dù chẳng có tác dụng gì khi mà mưa thì như trút nước. Nó chọn cái bàn ở một góc trong quán, trông khá yên tĩnh. Mấy cái quán cà phê máy lạnh như thế này luôn làm nó khó chịu, vì ở đây cấm hút thuốc, nhưng biết sao được, mưa gió ngồi đâu mà khỏi ướt là tốt lắm rồi.

Người ngợm đã ướt hết cả, lại còn chui ngay vào cái bàn gần chỗ máy lạnh, nó bắt đầu run bần bật. Ra là ở chỗ này lạnh quá nên chả ai thèm ngồi, thành ra nó mới thấy yên tĩnh, đúng là tự tay bóp mũi. Nó cố ra vẻ bình thường, quay sang hỏi cô bé muốn uống gì, nhưng không thể giấu được cái giọng run run vì lạnh. Cô bé nhìn nó bật cười.

" My uống cam vắt, Quang lạnh hả? Con trai gì mà yếu xìu! "

Nó lườm My một cái rồi gọi nước cam cho cô bé, cũng sẵn tiện gọi cho mình một ly cà phê không đá, không đường.

My nhìn nó, ánh mắt không khỏi tò mò:

" Cà phê đen không đường? "

" Đời cũng cay đắng như cà phê, vậy mà chúng ta vẫn phải sống đấy thôi! "

Cô bé gật gù tỏ vẻ đồng tình với nó, rồi cầm lên một cuốn trong số sách vừa mới mua ngồi đọc say sưa. Nó thật sự không thể hiểu, cái thứ ngôn tình không có thật đó thì có gì hấp dẫn mà suốt ngày bọn con gái cứ dán mắt vào. Phải sống thực tế một tí, người ta yêu nhau rồi cãi vả, rồi chia tay đầy rẫy ở ngoài kia kìa, đâu có lãng mạn như mấy ông, mấy bà nhà văn thường hay bịa ra, nó lắc đầu ngao ngán.

Mặc kệ nó ngồi đó suy tư như ông cụ non, cô bé vẫn mãi mê tập trung vào cuốn sách trên tay, đôi lúc lại hé trên môi nụ cười thật tươi, một nụ cười rạng rỡ như tia nắng giữa ngày mưa ảm đạm. Nụ cười của cô ấy cứ cuốn hút khiến nó không thể rời mắt, nó bỗng thấy ấm áp trong lòng. Không gian trở nên tĩnh lặng, nó vẫn ngồi đó ngắm nhìn người con gái ấy, trông thật xinh đẹp trong bộ đồng phục nữ sinh, điều mà bao lâu nay nó không nhận ra.

Tiếng sét đánh làm cô bé giật mình, buông cuốn sách xuống bàn, nó vội quay mặt đi chỗ khác, che giấu ánh mắt lén lút đang trộm nhìn cô bé suốt từ nảy đến giờ. Cô ấy ngó ra ngoài trời, xem xét cứ như chuyên gia thời tiết, sau đó lại tiếp tục dán mắt vào cuốn sách đang đọc dở.

Bụng của nó bắt đầu réo lên liên hồi, đã hơn mười hai giờ trưa mà My vẫn còn say sưa ngồi đó. Nó đánh tiếng nhắc khéo cô ấy:

" Về được chưa My? Còn ăn trưa nữa chứ! "

" Trễ thế rồi à? Thôi mình về đi Quang! "

My cất vội cuốn sách trên tay, ánh mắt coi bộ vẫn còn tiếc nuối, chắc đang đọc tới đoạn sến súa hay đại loại thế. Cô bé gọi phục vụ tính tiền, nó nghe thế liền đứng bật dậy, cứ như thể có ai đang đốt lửa ngay dưới chân:

" Ấy, cứ để Quang! My làm vậy thì Quang còn mặt mũi đâu mà nhìn thiên hạ! "

Nói rồi nó nhanh chóng ra quầy tính tiền, mặc cho cô bé đang bối rối nhìn theo, sau đó bỗng nhiên lại bật cười.

Nó chạy sang bên kia đường lấy xe rồi quay lại đón My, cô bé vẫn ngồi tít đằng sau xe như ban sáng. Mưa hình như còn lớn hơn cả lúc đi, nó vẫn thong thả chạy trên đường, đến đoạn ngã tư có đèn đỏ, nó đột ngột phanh gấp khiến My ngã nhào tới. Trong lúc hoảng hốt, cô ấy chụp vội lấy eo nó, nó nghe thấy tiếng mũ bảo hiểm của cô ấy va vào mũ của nó.

" My có sao không? "- nó tủm tỉm cười.

" My không sao, mà Quang chạy cẩn thận tí đi, làm My hết hồn hà! "

" Tại My ngồi tít phía sau, khó lái quá! "

Như hiểu ý, cô bé ngại ngùng buông tay ra khỏi người nó, nhưng hình như đã không còn khoảng trống nào ở giữa.

Đèn xanh vừa sáng lên, nó lại tiếp tục chạy đi dưới trời mưa, trong lòng cứ hân hoan, vui sướиɠ mà cũng không rõ vì sao. Cô gái ngồi đằng sau dường như vẫn còn ngượng ngùng, không nói tiếng nào, nhưng nó vẫn cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, chút hơi ấm nồng nàn giữa tiết trời lạnh lẽo.

Nó thả My trước cửa phòng của cô bé rồi nhanh chóng dắt xe vào, không hiểu tại sao vừa về tới nhà lại lạnh đến vậy, nó vội vã thay quần áo rồi nhảy lên nệm nằm trùm chăn. Nhất vẫn đang chăm chú ở bàn học, quay sang nhìn nó với ánh mắt tò mò:

" Đi đâu sáng giờ vậy mày? Tao nấu cơm rồi đó! "

" Đi mua sách kia kìa, mày ngủ dậy hồi nào thế?

"Dậy lâu rồi, còn cả một giấc ngủ ngàn thu mà ham chi ngủ nhiều mậy!"

Đang trong cơn đói lại có sẵn cơm nóng, canh ngọt, nó bật dậy giục Nhất dọn cơm. Những bữa cơm nhà luôn làm nó thấy ngon miệng, đặc biệt là trong khi trời đang mưa gió như thế này, thật không còn gì tuyệt vời hơn.

Cơm canh đã lấp đầy hai cái dạ dày, chúng nó lại nằm trùm chăn, ôm nhau ngủ giữa cái lạnh của mùa đông, mặc cho bên ngoài mưa vẫn đổ xuống đều đặn..

* *

*

"Dạ! Con biết rồi!"

Nó cúp máy, mẹ nó vừa gọi, căn dặn nó những điều mà hầu như bà mẹ nào cũng thường căn dặn con cái: Nhớ ăn uống đầy đủ, lo tập trung học hành, đừng thức khuya quá.. Gần thi cuối kỳ rồi nên mẹ nó cũng thường xuyên gọi điện nhắc nhở hơn trước, nó có tính tự lập từ nhỏ nên bà ấy cũng yên tâm phần nào.

Trời vừa dứt mưa được một lúc, mưa mãi từ sáng đến tối, cả tháng nay hầu như ngày nào cũng vậy. Đã hơn bảy giờ tối, Nhất nằm đó ngủ cũng được một lúc rồi, vừa ăn tối xong là lăn ra ngủ, chắc tại hôm nay phải học nhiều hơn mọi khi nên cu cậu có vẻ mệt rã rời. Nó ra trước cửa ngồi hút thuốc, tuy hết mưa nhưng không khí vẫn còn lạnh lắm, gió lại thổi liên tục càng làm cho nó lạnh hơn. Phòng của My vẫn còn mở cửa, nó muốn sang gặp cô bé nhưng lại thấy hơi đường đột nên cứ ngập ngừng. Nó chợt nhớ ra cái đĩa hôm trước My mang đồ ăn sang vẫn còn trong phòng, vội lấy ra trả lại cho My. Cô ấy đang mải mê với chiếc máy vi tính trên bàn, nó đứng ngoài cửa gọi:

"My ơi, Quang sang trả cái dĩa hôm bữa".

Cô bé quay lại nhìn nó, khuôn mặt tươi tắn như hoa, trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ như mọi khi.

"Quang cất hộ My luôn nha, đang tới khúc hấp dẫn!"

Nó đem cái đĩa để lên kệ, ngó qua chiếc máy vi tính, thì ra cô ấy đang xem một bộ phim Hàn Quốc. Hết đọc truyện ngôn tình rồi lại xem phim tình cảm Hàn Xẻng, chỉ có thể là bọn con gái, nó thầm nghĩ trong đầu.

"Quang xem chung với My đi! Xem một mình buồn quá!"

Cô bé bất ngờ kéo nó ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nó miễn cưỡng ngồi đó xem cùng dù trong lòng không mấy hứng thú. Đúng là phim tình cảm, toàn mấy cảnh sướt mướt, không có gì hấp dẫn, không như mấy phim hành động mà nó hay xem, mặc dù nghĩ vậy nhưng nó vẫn ngồi đó dán mắt vào màn hình. Đó là phân đoạn nữ chính trong phim cãi nhau với người yêu, ngồi khóc lóc om sòm, đúng kiểu nó ghét, sau đó anh chàng người yêu quay lại dỗ dành, anh ta giang tay ôm cô gái, rồi nâng cằm cô ta lên, khẽ chạm môi vào môi cô..

Nó bối rối quay đi chỗ khác, vô tình chạm phải ánh mắt của My, cô ấy đang mở to đôi mắt tròn xoe, lấp lánh nhìn nó. Gương mặt ngây thơ của cô bé bỗng dưng đỏ ửng cả lên, đôi môi khẽ rung lên vì bối rối, hai gương mặt đang áp vào nhau, rất gần, gần đến mức nó có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của cô ấy..