Chương 9

Lý Tiểu Yến và Lý Thừa Nghĩa nấu cơm. Lý Tiểu Ngọc đi theo sau Lý Thừa Kế, thỉnh thoảng lại nhét chút lúa mì vào không gian. Hy vọng có thể tích góp nhiều hạt giống một chút, không cần biết là nhiều bao nhiêu. Mặc kệ vậy, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không làm lộ liễu quá là được. Cha Lý và mẹ Lý gánh lúa mì trở về: "Thằng hai quét lúa mì khô sang bên cạnh đi". “Mẹ ơi, buổi trưa có thể ăn canh trứng gà không?" Lý Tiểu Ngọc hỏi mẹ Lý. "Hôm nay có mấy quả trứng?" "Có năm quả" "Thế thì bỏ hai quả ra nấu." Lý Tiểu Ngọc ghé vào vại bên cạnh hô to vào trong bếp: "Chị, mẹ bảo có thể nấu hai quả." Trong bữa trưa, ngửi được mùi thơm của canh trứng gà, cô hít sâu một hơi, miệng đầy nước miếng. Thơm thật! Một người đều uống một chén canh trứng gà trước, uống từng ngụm nhỏ từ từ thưởng thức mỹ vị hiếm có này. “Ngon quá, ước gì ngày nào cũng được uống!" Lý Thừa Nghĩa cảm khái nói. "Nghĩ hay lắm, nhưng vẫn phải giữ lại bán lấy tiền. Gia đình chúng ta còn phải dựa vào mấy con gà này để mua muối đấy." "Cha, ngày mốt con phải quay lại trường,cần phải chuẩn bị lương thực cho một tháng." "Ngày mai cha sẽ đi đổi cho con một ít. Ở trường học tập chăm chỉ vào, không cần lo lắng mấy việc lung tung trong nhà." "Nếu chị đi em sẽ rất nhớ chị, chị phải về sớm một chút nha!" "Được, em ở nhà cũng phải nghe lời, đừng chạy lung tung!" “Vâng.” Ăn cơm xong để Lý Thừa Nghĩa ở lại rửa chén, còn cô thì bám theo sau Lý Thừa Kế lặng lẽ nói. "Anh hai, buổi chiều chúng ta ra bờ sông câu cá đi!" "Em muốn ăn cá sao, nhưng hôm nay anh hai không rảnh rồi!" Lý Thừa Kế nhỏ giọng nói. “Nhưng mà nhìn cha mẹ có vẻ rất mệt mỏi, chúng ta ra câu chút cá về bồi bổ cho cha mẹ thôi!" "Nhưng bờ sông rất nguy hiểm. Phải có sự cho phép của cha mẹ mới có thể đi, hơn nữa em nhỏ như vậy thì sao anh dám dẫn theo được." Lý Tiểu Ngọc nắm cánh tay Lý Thừa Kế lắc lắc: “Đi mà anh hai.” Lý Thừa Kế lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh cha Lý, nhỏ giọng nói. "Cha, buổi chiều con ra bờ sông câu cá một chút có được không?" Cha Lý nhỏ giọng đáp: "Sao tự nhiện lại muốn đi câu cá?" "Em gái muốn ăn cá, hơn nữa em ấy cũng muốn đi." "Khi nào xong việc cha sẽ tới tìm các con, đừng ra sông lớn ra mấy khe suối nhỏ thôi. Nhớ chú ý an toàn, đừng để trượt chân ngã xuống nước cũng nhắc em gái con một chút đi.” Lý Thừa Kế nháy mắt với Lý Thừa Nghĩa, cầm thùng gỗ lớn và cần câu tự chế bỏ chạy. Lý Thừa Nghĩa và Lý Tiểu Ngọc thấy vậy, vội vàng cầm lấy lưới, đuổi theo phía sau. Đến bờ sông nhỏ, Lý Thừa Kế đưa hai anh em đến một nơi có bóng cây. Đây là một cái khe nhỏ, là nhánh sông nhỏ của sông Cầu Tây, có chiều sâu bằng người trưởng thành, địa thế hai bên khe nhỏ bằng phẳng, rất thích hợp câu cá. "Thừa Nghĩa đi đào chút giun đến đây, còn em thì ngồi ở dưới tàng cây kia, đừng lộn xộn!" Hai anh em nhanh chóng móc giun lên cần câu, Lý Thừa Kế ném ra ngoài rồi cắm cần xuống. Sau khi im lặng quan sát được khoảng mười phút thì thấy cần câu di chuyển. Lý Thừa Kế chăm chú nhìn mặt nước, lúc di chuyển liền kéo cần câu lên. Đó là một con cá trích to bằng bàn tay.