Editor: Fuurin*Ed: chúc mọi người buổi tối vui vẻ ❤️Nghe thấy nội dung bức thư, phản ứng đầu tiên của Sở Sở chính là giật mình, động tác bên phía trường học, từ lúc gỡ bỏ danh sách cũ cho đến khi thông báo danh sách mới, không thể không nói là quá chậm trễ, nhưng trừ điều này ra, phía nhà trường cũng không có thêm bất kỳ phát ngôn nào mang tính ngôn luận cả, chỉ đơn giản là thông báo cho xong việc, thái độ ba phải, có sao cũng được. Sở Sở cẩn thận xem lại còn phát hiện tên của Lí Tố trong danh sách nay đã bị xóa bỏ, Tô Kỳ thay thế vị trí cô ta. Không thể không nói điều này quả thật là vi diệu, trong lòng cô, Lí Tố và Tô Kỳ chính là đồng bọn, hiện tại Lí Tố vừa thất thế, Tô Kỳ lập tức được bổ sung vào, thật quá rõ ràng cho việc chuyện tốt không đến phiên người ngoài, cô luôn cảm thấy, dường như có một bàn tay vô hình đang lặng lẽ khống chế tất cả sự việc.
Sở Sở tiếp tục xem diễn đàn, sau đó nhanh chóng phát hiện, sau khi topic chân tướng và danh sách bình xét mới được đưa lên, hướng gió lập tức thay đổi một cách chóng mặt, những điều mà “Sở Sở” trong đoạn clip gặp phải lập tức khiến cho toàn thể người xem đồng cảm, một ngày là thầy cả đời làm cha, đạo lý này dù trải qua bao năm tháng vẫn được mọi người coi là chân lý. Nói vậy, học sinh tôn trọng thầy cô, thầy cô trân trọng học sinh vốn chính là một chuyện vô cùng đẹp đẽ. Nhưng bây giờ, xuất hiện trường hợp giáo viên vì tư lợi cá nhân mà hãm hại học sinh của mình, điều này không thể nghi ngờ là đã gây nên một làn sóng phẫn nộ và khinh thường đến từ xã hội. Những ai biết được sự thật đều vô cùng đồng tình, mạng xã hội trở nên xôn xao, tất cả đều đồng lòng ủng hộ “Sở Sở”, tức giận bất bình với tên giáo sư vô lương tâm kia. Một vài người thậm chí còn khởi xướng việc bỏ phiếu, yêu cầu phía trường học và hiệp hội Nấu Ăn Liên Bang phải nghiêm trị hắn ta, khai trừ cả những sinh viên trợ giúp hắn thực hiện tội ác nữa.
Nói ngắn gọn, chính là Sở Sở đã được minh oan, hơn nữa còn trở nên nổi tiếng, còn nhóm Lý Tố thì đã bị bôi đen một cách triệt để.
Nhìn diễn đàn thỉnh thoảng lại xuất hiện những tiêu đề topic đại loại như “Nghiêm trị giáo sư cầm thú, trường học phải cho thấy quan điểm ngay!”, trong lòng Sở Sở cực kỳ sảng khoái! Lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó thoát, làm chuyện xấu không phải sẽ không có báo ứng, chỉ là thời điểm đó chưa tới mà thôi!
Vào lúc cô vui vẻ xem những bài minh oan và lên án kẻ xấu trên diễn đàn, thì chuông cảm ứng cửa chính vang lên, “Thưa chủ nhân, cô có khách, cô có muốn xem tư liệu và mở cửa không ạ?”.
Sở Sở lập tức đứng lên nhìn đồng hồ, Phương Tử Văn nhanh như vậy đã đến rồi ư? Mới có mười phút thôi mà!
Cô đi đến cạnh cửa, cẩn thận lựa chọn xem trước tư liệu của khách đến nhà, cô cảm thấy có chút bất an.
Quả nhiên, vừa thấy, đó chẳng phải là Phương Tử Văn, mà là một nhóm người, đến từ trường học.
Khác không mời mà đến. Bọn họ đến đây làm gì? Cô mở cửa trong trạng thái nghi ngờ.
Tới nhà cô tổng cộng có năm người, người dẫn đầu Sở Sở cũng coi như là có quen biết, chính là người dẫn đoàn trong kì tập huấn vừa rồi - Hiệu phó Trần Hiểu Đông. Lại nói sau khi trải qua một loạt các sự kiện khó khăn trong một tuần tập huấn này, cô hoàn toàn không có một chút hảo cảm gì với con người nhát như chuột này cả.
"Em Tư Đồ, chúng tôi đại diện cho trường học, đến để trao đổi với em một số việc.” Sau khi mọi người cùng ngồi xuống phòng khách, khong đợi Sở Sở rót nước, Trần Hiểu Động vội vàng mở miệng nói luôn.
Trao đổi ư? Cảm giác nghi ngờ ngày càng mãnh liệt, Sở Sở nhanh chóng suy nghĩ, sau đó khẽ mỉm cười đáp lờ: “Thưa thầy hiệu phó và các thầy cô, xin mọi người chờ một chút ạ, thầy cô đường xa tới đây, hẳn là còn chưa uống ngụm nước nào, để em đi pha trà cho mọi người đã ạ."
Cô vừa dứt lời, một vị nữ giáo sư trong số những người kia dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Trần Hiểu Đông dùng ánh mắt cản lại, ông ta nở nụ cười khiến cho thịt mỡ trên khuôn mặt mập mạp trở nên dúm dó lại: “Được rồi được rồi, em cứ từ từ, không phải vội."
Sở Sở gật đầu rồi bình tĩnhđi ra khỏi phòng khách trong ánh nhìn sáng như đèn pha của mọi người, tới nơi khuất mắt bọn họ, cô chạy ngay vào phòng máy, cô nhớ trong ngăn kéo thứ hai dưới bàn để quang não có một túi trà.
Quả nhiên sau đó cô nhanh chóng tìm thấy nó, nhưng tìm được rồi Sở Sở cũng không vội ra ngoài ngay, mà cầm lấy máy liên lạc đặt bên cạnh quang não lên, nhanh chóng bật chế độ ghi âm! Sau đó đem nó nhét vào túi quần. Hừ! Lúc này, phía trường học đến tìm cô, nhìn bề ngoài có thể là vì chuyện bình xét sinh viên ưu tú, nhưng chuyện này rất đơn giản, nhìn vào đã hiểu ngay, phía trường học trước nay luôn giữ thái độ qua loa đại khái, bây giờ đột nhiên đến tìm cô nói chuyện, quỷ mới biết sẽ có thêm chuyện gì phát sinh, cô phải có phương án đề phòng mới được!
Rồi cô nhanh chóng bưng trà đã pha xong ra phòng khách.
Trong không khí lan tỏa hương trà thoang thoảng, Trần Hiểu Đông chỉ bưng tách trà lên miệng nhấp một ngụm rồi để xuống, tỏ vẻ hiền hòa nói: “Em Tư Đồ, thầy tin rằng em đã nhìn thấy thư thông báo mà nhà trường đã gửi tới cho em rồi đúng chứ.” Sau khi thấy cô gật đầu, ông ta tiếp tục nói: “Trường học cũng biết em Tư Đồ là một sinh viên tốt cả về học vấn lẫn nhân phẩm, lần bình xét này quả là danh xứng với thực,” nói xong quét mắt nhìn một lượt căn phòng bài trí đơn sơ trống trải, “Em có khó khăn gì cứ đề xuất với trường, chúng ta nhất định sẽ trợ giúp em trong phạm vi có thể."
Trên đời này không có gì là miễn phí cả, chắc chắn có mờ ám! Mấy người mau vào chủ đề chính ngay đi! Sở Sở nghĩ thầm, cô vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Em xin cám ơn nhà trường và các thầy cô đã quan tâm đến em, nhưng hiện tại em vẫn cảm thấy hài lòng với tình hình hiện tại của bản thân ạ.”
Trần Hiểu Đông nghe vậy liền tiếp lời: "Hiện tại chỗ ở của em là do Chính phủ cho thuê có phải không, trường học có thể đổi cho em một căn nhà ở trung tâm thành phố..."
Không đợi Trần Hiểu Đông nói xong, Sở Sở liền ngắt lời: “Thưa thầy, em thật sự vô cùng cám ơn trường học đã quan tâm, nhưng vô công bất thụ lộc, em không làm gì đáng để nhận được vinh dự này, cho nên căn nhà gì em không thể nhận ạ."
Trần Hiểu Đông có vẻ không vui khi Sở Sở cắt ngang như vậy, tuy rằng ông ta không hiểu “Vô công bất thụ lộc” mà cô nói là gì, nhưng ý tứ trong câu cuối cùng kia đã đủ rõ ràng. Bầu không khí trong phút trở nên cứng ngắc. Lúc này, vị nữ giáo sư duy nhất mở miệng, giọng điệu còn có chút đe dọa: “Em Tư Đồ, chuyện kia nếu làm to lên đối với ai cũng không tốt, chúng ta đại diện cho trường học đến đây cùng em thương lượng làm cách nào để giải quyết chuyện này."
Thương lượng? Còn có cái gì để mà thương lượng nữa chứ? ! Sự tình chưa đủ rõ ràng sao! Nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, “À, thưa cô, lời cô nói em vẫn chưa hiểu lắm ạ."
"Trường học hi vọng em và giáo sư Phó Đan Phi cùng với hai bạn kia có thể giải quyết việc này một cách riêng tư, hơn nữa tuyên bố với bên ngoài rằng đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, buông tha việc truy cứu trách nhiệm pháp luật bọn họ, không tiếp tục làm to chuyện thêm nữa, dương nhiên, đây xuất phát từ danh dự trường học, tin chắc rằng em cũng không muốn vì chuyện cá nhân của mình mà khiến cho trường học bị ảnh hưởng chứ." Nữ giáo sư chậm rãi nói: "Đương nhiên phía trường học cũng sẽ cho em một ít bồi thường xứng đáng."
Sở Sở nghe vậy chỉ cảm thấy lửa giận ngập đầu, mẹ ôi, năm nay cực phẩm sao mà xuất hiện nhiều dữ vậy nè! Cô lạnh lùng nói: “Đây là đang thương lượng hay là thông báo vậy ạ? !"
"Ha ha, " lúc này, Trần Hiểu Đông vốn đang ngồi ngay ngắn ở một bên xấu hổ lên tiếng: "Thương lượng, đương nhiên là thương lượng rồi, có điều hi vọng em Tư Đồ có thể suy nghĩ thật kĩ càng, có cái gì yêu cầu cũng có thể nói ra, trường học nhất định sẽ thỏa mãn ."
"Em không đồng ý!" Mấy tiếng ha ha thiếu chút nữa khiến cô buồn nôn, Sở Sở quyết đoán nói ra đáp án của mình.
"Khụ khụ..." Trần Hiểu Đông vừa mới bưng trà lên uống, nghe vậy liền bị sặc.
"Em..." Nữ giáo sư giận dữ nhìn cô: “Em thật ích kỷ! Chuyện này không thể thương lượng, trường học đã quyết định xong xuôi, em Tư Đồ, tương lai em có thể tốt nghiệp hay không còn phải dựa vào chúng tôi nữa đấy.” Người này cố ý nhấn mạnh hai từ “tốt nghiệp”.
Ích kỷ? Sở Sở thầm cười lạnh, nếu như đây mà cũng gọi là ích kỷ, thì cô thà ích kỷ như vậy cả đời. Nếu như cô không để máy liên lạc trong túi, thi cô còn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ thì, cô không việc gì phải sợ.
"Ngày từ đầu, khi nhìn thấy các vị, lòng tôi thật sự là rất vui mừng, tôi cho rằng bản thân mình đã chờ được tới ngày minh oan, cho rằng trường học sẽ vì tôi mà đứng ra, nhưng tôi thật không ngờ mọi việc lại thành ra như thế này." Mắt cô đỏ lên, khổ sở nói với tất cả mọi người đang ngồi ở trong phòng.
Vừa nói xong, tất cả đều đỏ mặt cúi đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa.
Im lặng một hồi, Trần Hiểu Đông thanh thanh cổ họng, định nói thêm gì đó, nhưng rồi lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang, "Chủ nhân, cô có khách, cô có muốn xem tư liệu và mở cửa hay không."
Sở Sở nhanh chóng làm bộ dùng tay lau những giọt nước mắt không tồn tại, rồi nói: “Thưa thầy cô, em rất xin lỗi, vì em thật sự không thể làm theo yêu cầu của mọi người, mời thầy cô về cho! Có khách đên nên em không tiện tiếp đón mọi người nữa." Đi mau đi mau! Đám người đáng ghét này!
Lời vừa nói ra, Trần Học Đông vốn đang có chút áy náy liền lập tức không thuận theo, trước khi đến đây ông ta đã cam đoan với đám người kia, giờ chuyện này lại đang có vẻ như sắp không xong rồi…ông ta vội vàng nói: “Em Tư Đồ à, chúng ta mới nói chuyện được chút thôi, hay là vậy đi, em đi nói với người ta, là hôm nay em có chuyện quan trọng cần giải quyết trước đã."
Sở Sở nhìn chung quanh một vòng, thầm nghĩ: nhóm người này hẳn là có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể để cô nói một câu không đồng ý là sẽ rời đi được. Cô tính tính thời gian, tầm này người đến hẳn là Phương Tử Văn rồi, nghĩ đến khuôn mặt chỉ cần nghiêm nghị lên là đủ làm người ta rét run kia, ánh mắt cô xoay tròn, lập tức nảy ra ý tưởng.
*Ed: Đố mọi người ai sẽ vào vai kẻ ác để trừng trị những kẻ ác kia đây? :))) ----- Hết chương 53 -----