Chương 97

Dưới ánh mắt đầy vẻ mong đợi của Thích Vu Sơn, Tạ Thiên Cách bắt đầu cầm bát đũa lên, cô vẫn cảm thấy làm một bàn đồ ăn vào buổi tối khuya là hơi phiền phức.

Nếu không có hai anh em này, Bây giờ cô đã tự mình làm qua loa một bát đồ ăn nhanh để ăn rồi, dù sao mục đích cũng chỉ để no bụng là được.

"Sao lại phiền phức chứ, về nhà có một bữa ăn nóng hổi để ăn chẳng phải là một việc rất bình thường sao?"

Thích Vu Sơn múc một bát canh cho Tạ Thiên Cách, đặt bên tay cô, nói một cách đương nhiên.

Rất bình thường sao?

"Về nhà có một bữa cơm nóng hội để ăn là chuyện rất bình thường sao?"

Tạ Thiên Cách có hơi ngẩn người.

Cô cẩn thận nhớ lại những năm tháng đã qua, khi cha mẹ còn sống, cô chưa từng đi đâu về muộn cả.

Còn sau khi vào thời mạt thế, cô thường xuyên về nhà vào lúc khoảng ba giờ sáng vì phải đi thu thập vật tư, nhưng chưa bao giờ có ai nấu cho cô một bữa cơm nóng hổi cả!

Hóa ra, đây là một điều rất bình thường sao?

Cô chưa từng có được sự bình thường này trước đây.

Tạ Thiên Cách bắt đầu chậm rãi ăn, cơm canh nóng hổi cùng với món ăn gia đình đậm đà, thơm ngon mang theo một cảm giác xa lạ không thể miêu tả trôi xuống làm dạ dày cô cũng cảm thấy ấm áp hơn.

Trong đêm đông yên bình này, Tạ Thiên Cách đột nhiên cảm thấy có điều gì đó khác lạ đang chầm chậm lan toả.

Thích Thương Hải biết rằng mặc dù Tạ Thiên Cách tạm thời đồng ý để anh làm đồng đội của cô, nhưng cô vẫn chưa tin anh.

Thế nhưng Thích Thương Hải cũng không cảm thấy lo lắng, anh không phải là kiểu người cao ngạo, vội vàng cầu thành.

Thích Thương Hải làm việc luôn tinh tế, chú ý từ những điều nhỏ nhặt nhất, anh tin rằng chỉ cần mình cố gắng, sớm muộn gì cũng có thể trở thành đồng đội thật sự của Tạ Thiên Cách.

Đêm đã khuya.

Thích Thương Hải đưa Tạ Thiên Cách đến sân sau, rồi cung kính rời đi, rất có chừng mực.

Toàn bộ sân sau dưới sự giám sát và cải tạo của Thích Thương Hải đã thay đổi hoàn toàn.

Bên trái nhà kho đã được dựng thành một nhà kính, bên trong trồng đầy đủ các loại rau thủy canh.

Trên mái nhà còn lắp đèn tia cực tím nên dù không có ánh nắng mặt trời, rau vẫn có thể sinh trưởng.

Bên kia thì đặt một số ghế lười có thể dùng để nghỉ ngơi, thư giãn.

Ngay cả bên ngoài nhà kho cũng được gia cố cẩn thận, kiên cố.

Mặc dù hầm ngầm là nơi trú ẩn bí mật của Tạ Thiên Cách nhưng khi cô giao biệt thự cho Thích Thương Hải cải tạo, thực ra cô không quá lo lắng hầm ngầm này sẽ bị Thích Thương Hải phát hiện.

Rốt cuộc, hầm ngầm này thực ra cũng là một phần trong Tinh Ốc của cô, ngay cả khi bị người khác phát hiện, cô cũng có thể tìm cách mang đi.

Tuy nhiên, khi Tạ Thiên Cách đẩy cửa nhà kho ra, cô lại nghe thấy một tiếng động rất khẽ.

Đó là tiếng một chiếc lá khô rơi xuống trên mặt đất.

Tạ Thiên Cách đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào chiếc lá khô kia, ánh mắt cô hơi lóe lên.

Chiếc lá khô này là do cô cố ý đặt trên cửa nhà kho khi rời khỏi Đông Xuyên đi tỉnh G.

Mặc dù Tạ Thiên Cách không quan tâm Thích Thương Hải có phát hiện ra hầm ngầm hay không, nhưng điều đó cũng không có đồng nghĩa với việc cô không muốn người khác tự ý bước vào không gian an toàn của mình.

Nói chiếc lá khô này là dấu hiệu Tạ Thiên Cách để lại ở đây thì không bằng nói nó như là một lần thử thách của Tạ Thiên Cách đối với Thích Thương Hải.

Nếu anh đã từng vào đây, vậy thì dù hôm nay Thích Thương Hải có nói hay đến đâu, có biểu hiện tốt đến đâu, Tạ Thiên Cách cũng sẽ tuyệt đối không tin anh.

Nhưng bây giờ chiếc lá khô này mới khẽ khàng rơi xuống đất.