Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 96

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Thiên Cách ngẩng đầu lên nhìn Thích Thương Hải, nhớ đến cuộc sống kiếp trước của anh, đúng là anh không có chút dị năng nào.

Vì vậy mà khi cô đưa Thích Thương Hải đến đây cô thực sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ để anh ta ra ngoài.

Nhưng bây giờ nghe Thích Thương Hải nói vậy, trong lòng Tạ Thiên Cách khẽ động.

Có lẽ cô đã nghĩ sai rồi.

Khi thời mạt thế đến, bất kỳ ai cũng cần phải tự chịu trách nhiệm với sự sống còn của bản thân.

Nghĩ đến đây, trên mặt cô lại hiện lên ý cười:

"Được rồi, nếu thực sự có một ngày... như anh nói, chúng ta hãy hợp tác trước đã rồi nói sau."

Tạ Thiên Cách không khẳng định hoàn toàn, dù sao trên thế giới này cũng không có điều gì là tuyệt đối, chắc chắn cả."

Cũng giống như bây giờ cô không hoàn toàn tin Thích Thương Hải, cô đồng ý lập đội với anh ta cũng chỉ vì anh còn có tác dụng với cô mà thôi.

Nếu như đến một ngày nào đó, Thích Thương Hải phản bội mình, hoặc không còn giá trị lợi dụng, Tạ Thiên Cách tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nhưng Thích Thương Hải thì lại tỏ ra vô cùng phấn khích, anh liên tục cúi đầu với Tạ Thiên Cách để ngỏ ý cảm ơn cô.

"Anh, anh vẫn chưa ngủ sao?"

Ngay khi Thích Thương Hải và Tạ Thiên Cách còn đang xem xét những mô hình sa bàn và bản đồ này, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Thích Vu Sơn.

Cô ấy vừa dụi mắt vừa đẩy cửa đi vào.

Khi Thích Vu Sơn nhìn thấy Tạ Thiên Cách, hai mắt lập tức sáng bừng, vui vẻ hét lên: "Chị Thiên Cách, chị về rồi!"

Mặc dù đây chỉ mới là lần thứ hai Thích Vu Sơn và Tạ Thiên Cách gặp nhau, nhưng Thích Vu Sơn không hiểu sao lại rất có cảm tình với chị gái này.

Hơn nữa, Tạ Thiên Cách còn cho anh trai cô một công việc lương cao, lại còn chữa bệnh cho mình, khiến Thích Vu Sơn càng thêm cảm kích Tạ Thiên Cách.

Cô ấy vừa nhìn thấy Tạ Thiên Cách thì đã lập tức bỏ anh trai ruột của mình sang một bên, đủ loại lời chào hỏi tuôn ra như pháo, thậm chí còn tiến lên nắm lấy tay Tạ Thiên Cách, đủ loại thân mật, đủ loại dính dính nhão nhão.

Tạ Thiên Cách tuy không phải là người có bệnh sợ xã hội nhưng tuyệt đối cũng không phải là người hướng ngoại.

Hơn nữa, vì cô đã có kinh nghiệm sống hai mươi năm trong thời mạt thế ở kiếp trước nên càng đề cao cảnh giác với bất kỳ ai, cô thậm chí đưa ra tôn chỉ tuyệt đối không tiếp xúc gần với người lạ.

Mà Thích Vu Sơn lại hoàn toàn là một người siêu cấp hướng ngoại, vừa đến đã động tay động chân, suýt nữa làm Tạ Thiên Cách phát điên lên.

Nếu không phải lý trí còn sót lại của Tạ Thiên Cách luôn mách bảo cô Thích Vu Sơn là điểm yếu của Thích Thương Hải, Thích Thương Hải vẫn còn hữu dụng với mình, chỉ sợ khi Thích Vu Sơn dính sát vào cơ thể mình, Tạ Thiên Cách đã lập tức ném cô ấy ra ngoài.

"Chị Thiên Cách, chị có lạnh không?"

"Ổn."

"Chị Thiên Cách, chị có mệt không?"

"Cũng tạm."

"Chị Thiên Cách, chị có đói không?"

"Tạm được."

"Vậy em nấu cơm cho chị!"

"Không cần đâu."

"Cần mà!"

"..."

Tạ Thiên Cách chỉ có thể đứng nhìn Thích Vu Sơn hưng phấn xông thẳng vào bếp.

Hai mươi phút sau, trên bàn ăn trước mặt Tạ Thiên Cách đã bày biện bốn món ăn nóng hổi và một món canh.

Sườn xào chua ngọt, cá chua cay, rau xào, đậu phụ mapo, thêm một nồi canh gà hầm đã lâu.

Mặc dù đều là món ăn gia đình thông thường nhưng trông rất ngon, hoàn toàn không thua kém gì mấy món trong nhà hàng.

Tạ Thiên Cách hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bốn món ăn này, chân thành cảm thán với Thích Vu Sơn:

"Phiền em quá đi mất..."

Tạ Thiên Cách cô cái gì cũng được, chỉ có nấu ăn là không giỏi.

Tay nghề nấu nướng của cô chỉ dừng lại ở mức có thể nấu chín, có thể ăn, hoàn toàn không liên quan gì đến từ "ngon".

Đây cũng là lý do tại sao cô phải tích trữ nhiều đồ ăn nhanh và đồ ăn chế biến sẵn như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »