Chương 92

Bức tường bên ngoài trông giống như được xây bằng đá nhưng trong các khe hở giữa các tảng đá lại nhô ra rất nhiều các thanh thép gỉ sắc nhọn.

Chúng thoạt nhìn có vẻ dài ngắn khác nhau nhưng lại có một điểm chung thống nhất đó là sắc bén.

Cửa chính thì không cần phải nói, đó không còn là những dải gai nhọn nữa mà chi chít dày đặc như một con nhím.

Phía bên trên tường và toà nhà chính còn có một mái vòm kính khổng lồ, bao trùm toàn bộ ngôi biệt thự.

Mặc dù Tạ Thiên Cách tạm thời không xác định được đó là chất liệu gì nhưng với những gì chứng kiến từ sự sắp xếp của Thích Thương Hải trước đó, cô đoán rằng những tấm kính này có lẽ là kính chống đạn.

Tuy nhiên, mặc dù ngôi nhà hiện tại trông có vẻ rất khoa trương nhưng Tạ Thiên Cách lại vô cùng hài lòng.

Không những thế, cô càng ngày càng hài lòng với Thích Thương Hải hơn.

Cô lái xe vòng quanh ngôi biệt thự hai lần rồi mà vẫn không tìm thấy chuông cửa ở đâu, cuối cùng cũng chỉ còn cách gọi điện thoại cho Thích Thương Hải, bảo anh ra mở cửa cho cô.

Thích Thương Hải cũng rất ngạc nhiên, anh chỉ biết đại khái là Tạ Thiên Cách sắp về nhưng không biết cụ thể thời gian là vào ngày nào.

Vì vậy, hôm nay anh cũng giống như mọi ngày, sau khi hoàn thành công việc gia cố ngôi nhà sau đó kiểm tra xem còn thiếu những vật tư nào chưa chuẩn bị và tập thể dục, anh đã cùng Thích Vu Sơn đi nghỉ ngơi từ sớm.

Khi nhận được điện thoại, Thích Thương Hải chỉ kịp khoác một chiếc áo bông bên ngoài bộ đồ ngủ rồi chạy xuống mở cửa cho cô.

"Bà chủ! Cô đã về rồi!"

Nụ cười trên khuôn mặt Thích Thương Hải vô cùng rạng rỡ, thậm chí còn có chút phấn khích.

Đặc biệt là khi Tạ Thiên Cách bước vào sân, quan sát toàn bộ biệt thự, anh không tự chủ được mà thẳng lưng hơn hẳn.

Thích Thương Hải thực sự rất lợi hại.

Hình dáng của pháo đài này đã khiến Tạ Thiên Cách vô cùng chấn động, nhưng khi mở cửa bước vào sân, cô lập tức cảm thấy một luồng không khí ấm áp ập đến.

Bây giờ đã là tháng một, sắp đến Tết Nguyên đán, lại đồng thời cũng sắp bước vào giai đoạn mạt thế.

Mặc dù đến giờ Đông Xuyên vẫn chưa có tuyết rơi nhưng thời tiết trở nên vô cùng lạnh, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống đến âm bảy, tám độ.

Nhưng trong sân này vẫn ấm áp như thể đang vào mùa xuân.

Tạ Thiên Cách cẩn thận lắng nghe một chút, không nghe thấy tiếng của lò sưởi, vậy thì làm sao để duy trì nhiệt độ trong nhà, trong sân này?

Trong phút chốc, sự tò mò của Tạ Thiên Cách đối với Thích Thương Hải đã lên đến đỉnh điểm.

Cô từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Thích Thương Hải, trong ánh mắt mang theo ý cười không che giấu được sự thích thú.

"Anh đã làm thế nào vậy?" Tạ Thiên Cách hỏi.

Thích Thương Hải cười hỏi lại cô:

"Bà chủ đang hỏi chuyện gì vậy?"

Tạ Thiên Cách muốn nói đến sân nhưng lại không khỏi liên tưởng đến nhà kho, rồi đến ngôi biệt thự trông giống như pháo đài này, cuối cùng lại đến sân.

Từng chuyện một cộng lại, khiến Tạ Thiên Cách không khỏi nghi ngờ rằng Thích Thương Hải cũng giống như mình là người được tái sinh trở về.

Im lặng vài giây, cô mới bắt đầu hỏi từ việc đầu tiên cô thắc mắc: "Những thứ trong kho, anh đã tích trữ rất nhiều, chủng loại rất đầy đủ."

Ánh mắt của Thích Thương Hải tối đi đôi chút, đột nhiên anh lên tiếng đặt câu hỏi: "Bà chủ, có phải cô biết một số điều mà không ai biết không?"

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như..."

Dưới ánh mắt đen trắng rõ ràng của Tạ Thiên Cách, Thích Thương Hải đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.