Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những người này có lẽ là chính là những người cô gặp ở ngày đầu tiên vào khu du lịch này.

Không cần nghĩ cũng biết những người này chắc chắn là do Đoạn Trường Canh phái đến, mục đích có lẽ là vì Hắc Phong mà đến.

Không ngờ qua mấy ngày rồi mà những người này vẫn còn kiên trì theo dõi cô, thật sự rất tận tuỵ.

Tuy nhiên, điều thực sự khiến Tạ Thiên Cách không ngờ tới chính là xúc giác vô hình vươn ra từ cơ thể cô ban nãy.

Sau khi Tinh Ốc nâng cấp lên cấp mười, cô đã phát hiện ra sự tồn tại của xúc giác này, cảm giác mà nó mang lại cho cô rất giống với cảm giác mà xúc giác hệ khắc mang lại cho cô ở kiếp trước.

Nhưng xúc giác này không quá rõ ràng, cũng không nghe lời cho lắm, thuộc loại lúc được lúc không.

Nhưng kể từ khi cô hấp thụ một lượng lớn măng đá vào vài ngày trước, Tạ Thiên Cách rõ ràng cảm thấy xúc giác này đã trở nên nhạy bén và nghe lời hơn rất nhiều.

Hơn nữa, cảm giác nó truyền đến cho cô cũng vô cùng chân thật.

Tạ Thiên Cách thả xúc giác ra, lượn một vòng trong đám đông chen đúc thì cô phát hiện được có tới hai mươi mấy người đang theo dõi mình.

Điều này khiến Tạ Thiên Cách khá bất ngờ.

Cô vẫn luôn nghĩ Đoạn Trường Canh chỉ là một người thừa kế di sản phi vật thể, là một bậc thầy rèn vũ khí mà thôi.

Nhưng không ngờ, để vây bắt mình, ông ta lại có thể huy động tới hơn hai mươi người.

Hơn nữa, theo xúc giác của cô, những người này không giống như những tên côn đồ bình thường mà đều là những người luyện võ, chắc hẳn đều là đệ tử hoặc thuộc hạ của Đoạn Trường Canh.

Có thể thấy vị bậc thầy rèn này không phải là một người bình thường, ít nhất ở thành phố G này, ông ta là một nhân vật không tầm thường.

Mặc dù ý định ban đầu của Tạ Thiên Cách là lặng lẽ rời khỏi thành phố G, nhưng bây giờ xem ra, đây chỉ là một ý tưởng.

Tạ Thiên Cách đội mũ đi dọc theo lối dành cho người đi bộ một đoạn, nhân lúc du khách bên cạnh không chú ý, cô vượt qua hàng rào lối đi bộ, nhanh chóng chạy về phía rừng núi.

Cô cố ý không che giấu dáng người và bước chân của mình.

Quả nhiên, ngay sau khi Tạ Thiên Cách ra khỏi lối đi bộ, cô cảm nhận được có rất nhiều bóng người lần lượt theo sau mình lao vào trong rừng.

Tạ Thiên Cách ngồi xổm trên cây, lặng lẽ nhìn hai người đàn ông xông vào đầu tiên đang đến gần.

"Người đâu?"

"Chắc chắn ở gần đây thôi.Tôi thấy cô ta chạy về phía này!"

"Nhanh tìm đi, yêu cầu của sư phụ là nhất định phải lấy lại được Hắc Phong."

"Vậy người thì sao?"Đối phương không nói gì, chỉ giơ một tay lên vuốt nhẹ bên cần cổ, ý chỉ gϊếŧ người diệt khẩu.

Hai người im lặng, bắt đầu tìm kiếm trong khu rừng rậm.

Tạ Thiên Cách lặng lẽ chờ hai người tách nhau ra một chút.

Ở phía xa xa cũng đã bắt đầu có người theo vào.

Tạ Thiên Cách nhìn thấy một trong hai người đàn ông đã đến gần cái cây cô đang ngồi, lập tức không chờ đợi nữa, cô trực tiếp nhảy xuống từ trên cây lao tới phía đối phương.

Hai chân cô kẹp chặt lấy cổ đối phương, hơi dùng sức vặn một cái, xương cổ và động mạch của đối phương lập tức bị vặn gãy.

Người kia mềm oặt ngã xuống đất.

Tạ Thiên Cách sờ sờ trên người anh ta thì một con dao găm sáng loáng đã rơi vào tay cô.

Quả nhiên là vũ khí do Đoạn Trường Canh rèn, con dao găm này nhìn qua đã thấy phẩm chất khác hẳn so với những con dao găm bình thường.

Tạ Thiên Cách cầm dao găm trên tay cân nhắc một chút, rất vừa tay, cô tiện tay ném xác người này vào Tinh Ốc, rồi nhanh chóng lao về phía người còn lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »