Chương 84

Cô ta hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa nghe được, ông nội lại muốn bán Hắc Phong cho người khác sao?

Thanh đao Miêu này chẳng phải là ông nội đặc biệt rèn riêng cho cô ta sao?

Bây giờ sao lại có thể đem ra bán cho người khác được?

Đoạn Vân Hương quyết định phải hỏi cho rõ ràng, nhưng khi cô ta vừa đi đến bên cạnh Đoạn Trường Canh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Đoạn Trường Canh đã lạnh lùng ra lệnh cho cô ta:

"Vân Hương, đưa Hắc Phong cho cô ấy."

Lúc này, Tạ Vân Hương mới chú ý đến sự hiện diện của Tạ Thiên Cách.

Đây là một cô gái còn rất trẻ, trên người cô ăn mặc rất đơn giản: một chiếc áo hoodie đen, quần jean xanh, mái tóc dài buộc hờ lại thành đuôi ngựa, đeo một chiếc khẩu trang đen che gần hết nửa khuôn mặt.

Mặc dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn vào nửa khuôn mặt lộ ra sau chiếc khẩu trang cũng không khó đoán ra cô có một dung mạo không tệ.

Nhưng ông nội lại muốn bán Hắc Phong cho cô ấy sao?

"Cháu không đưa! Hắc Phong là của cháu." Đoạn Vân Hương trừng mắt nhìn Tạ Thiên Cách.

"Vân Hương!"

Đoạn Trường Canh đột nhiên nổi giận, cảnh cáo Đoạn Vân Hương một tiếng, trực tiếp giật lấy Hắc Phong từ tay cô ta rồi đưa cho Tạ Thiên Cách.

Tạ Thiên Cách đưa tay ra đón lấy, nhưng ngay khi cô vừa cầm được Hắc Phong trên tay, Đoạn Trường Canh lại đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.

Lòng bàn tay Đoạn Trường Canh nóng bừng, tựa như dung nham của núi lửa.

"Cô gái nhỏ, thứ này không thể mang lên máy bay được, nếu cô tin tôi, tôi sẽ giúp cô..."

Tạ Thiên Cách nhẹ nhàng hất cánh tay Đoạn Trường Canh đang nắm chặt mình ra.

Ngẩng đầu lên, Tạ Thiên Cách nhìn Đoạn Trường Canh với vẻ chế giễu không chút nương tình: "Tôi không tin ông."

"Cô!"

Đoạn Trường Canh bị một cô gái trẻ như vậy phản bác, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên.

Sự xấu hổ này khiến cho Đoạn Trường Canh vô thức phớt lờ đi sức mạnh to lớn mà Tạ Thiên Cách vừa dùng để hất tay mình ra, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cô gái trẻ, đừng quá kiêu ngạo."

"Hừ, tôi kiêu ngạo đấy thì ông làm được gì nào?"

Tạ Thiên Cách nheo mắt nhìn Đoạn Trường Canh hai giây, hoàn toàn không để ý đến sát khí phảng phất trên người ông ta, trực tiếp cầm Hắc Phong, quay người bỏ đi.

Đoạn Vân Hương nhìn Tạ Thiên Cách thực sự cầm Hắc Phong đi, tức giận đến dậm chân, chạy đến trước mặt Đoạn Trường Canh, ấm ức nói:

"Ông nội!"

Đoạn Trường Canh dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tạ Thiên Cách rời đi, sau đó mới đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đoạn Vân Hương, hạ thấp giọng an ủi cô ta.

"Yên tâm, cô ta sẽ không mang được Hắc Phong đi đâu."

Sau khi có được Hắc Phong, Tạ Thiên Cách không rời khỏi tỉnh G ngay mà đến một khu danh lam thắng cảnh hang động rất nổi tiếng ở thành phố G.

Cô tham gia vào một đoàn du lịch ghép nhóm rồi theo xe điện của khu danh lam thắng cảnh vào hang động.

Trên đường đi, Tạ Thiên Cách có vẻ như đang nghe hướng dẫn viên thuyết minh, nhưng thực tế cô lại đứng nhìn một lúc ở bên mỗi một bản đồ của khu danh lam thắng cảnh.

Thực ra đây là một mục đích quan trọng khác khi Tạ Thiên Cách đến thành phố G.

Bây giờ Tạ Thiên Cách đã tích trữ gần đủ vật tư, chỉ còn thiếu hai thứ, một đó là nước, hai là nhiên liệu tiêu hao.

Cô thực ra đã nghĩ đến việc tích trữ trực tiếp nước máy, nhưng với số lượng cần tích trữ quá lớn thì vòi nước nhỏ trong biệt thự chắc chắn là không đủ.