Chương 82

Màn biểu diễn của cặp nam nữ trẻ tuổi này nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt qua những tràng vỗ tay nhiệt liệt của những người xung quanh.

Tạ Thiên Cách đứng trong đám đông quan sát một lúc thì cô chú ý đến một ông lão tóc hoa râm nhưng tinh thần nhìn rất minh mẫn đang đứng ở gian hàng rèn vũ khí bên kia, trên người ông ta mặc một bộ quần áo thời nhà Đường, đang mỉm cười nhìn động tác của cô gái.

Nếu cô đoán không nhầm thì ông ta chính là Đoạn Trường Canh, ông được mệnh danh là vị đại sư rèn cuối cùng của Hoa quốc.

Ngoài thanh đao Miêu có tên là Hắc Phong này, trong mười thần khí của thế giới mạt thế kiếp trước còn có hai thanh nữa đều là do ông ta chế tạo.

Chỉ tiếc là vị đại sư này đã chết ngay từ những ngày đầu khi mạt thế ập đến, nhưng đồ đệ và cháu gái của ông ta đã trở thành đại sư rèn trong căn cứ Tây Bắc sau thế giới mạt thế.

Tạ Thiên Cách len lỏi qua đám đông chen đến bên cạnh ông ta, sau khi chào hỏi thân thiện vài câu, cô trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình với Đoạn Trường Canh:

"Đoạn đại sư, thanh đao Miêu này của ông có thể bán cho tôi không?"

Lúc đầu, Đoạn Trường Canh tưởng rằng cô gái trẻ trước mắt chỉ là đến để xem náo nhiệt nên ông ta chỉ tuỳ tiện nói với cô vài câu, nhưng khi nghe đối phương đưa ra yêu cầu muốn mua thanh đao Miêu này của mình thì trên mặt ông ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng ông ta cũng không để tâm, chỉ cười ha hả, tùy tiện nói một cái giá:"Được chứ, ba trăm vạn."

Cái giá này không hề rẻ, thậm chí còn cao hơn so với nhiều loại binh khí nổi tiếng trên thị trường, nhưng Tạ Thiên Cách vẫn cảm thấy rất đáng giá.

Cô không nghĩ ngợi gì, trực tiếp lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán bên cạnh.

"Thật không? Ba trăm vạn là ông sẽ bán?"

Đoạn Trường Canh không lộ ra vẻ gì, âm thầm đánh giá trang phục của Tạ Thiên Cách từ trên xuống dưới một lượt.

Quần áo bình thường, ba lô bình thường, ngay cả chiếc điện thoại cầm trên tay cũng là hàng nhái, trong mắt ông ấy thoáng hiện lên một tia chế giễu.

Đoạn Trường Canh cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, cô gái nhỏ, chỉ cần bây giờ cô lấy ra được ba trăm vạn thì thanh đao Miêu này cô cứ việc cầm đi."

Nói đến đây, Đoạn Trường Canh chỉ vào mã thanh toán dán trên tường, cười ha hả nói: "Tiền trao hàng giao, cô có thể trả tiền mặt, tất nhiên, quét mã cũng được."

"Thật không? Đoạn đại sư, ông chắc chắn là ba trăm vạn chứ?" Tạ Thiên Cách tuy rằng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng ngữ khí đã rất nghiêm túc.

Trong lòng Đoạn Trường Canh khẽ giật mình, ông ta không trả lời ngay mà lại một lần nữa từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá trang phục của Tạ Thiên Cách, quả thực trông cô rất bình thường, không có chỗ nào là diện đồ đáng giá cả.

Ánh mắt Đoạn Trường Canh đặc biệt dừng lại ở ngón tay của Tạ Thiên Cách.

Mặc dù đôi tay của cô gái nhỏ này rất sạch sẽ nhưng móng tay lại cắt rất ngắn, thậm chí xung quanh móng tay còn có không ít những vết xước, làn da cũng không được mịn màng.

Đây không phải là đôi tay của người có tiền, ít nhất là trong số tất cả những người giàu có và quyền thế mà Đoạn Trường Canh đã từng tiếp xúc, chưa từng có ai sở hữu một đôi tay như vậy.

Đoạn Trường Canh thoáng yên tâm, ông ta cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc.

Chỉ là trong sự nghiêm túc của ông ta lại mang theo một sự kiêu ngạo:

"Cô gái nhỏ, Đoạn Trường Canh tôi nói được làm được, chỉ cần bây giờ cô lấy ra được ba trăm vạn..."