Chương 111

Không chỉ bên ngoài cửa chính, mà ngay cả vòm kính chống đạn bao phủ toàn bộ sân cũng bị băng bao phủ trong lớp băng dày đặc.

Tạ Thiên Cách và Thích Thương Hải vội vàng chạy vào trong nhà.

Tại Thiên Cách vội nói với Thích Thương Hải:

"Ngủ ở nơi ấm áp nhất, chờ đợi..."

Thích Thương Hải vẫn đứng ở cửa cầu thang nhìn Tạ Thiên Cách đang đi về phía nhà kho.

Anh gọi Tạ Thiên Cách lại:

"Tạ Thiên Cách."

Đây là lần đầu tiên Thích Thương Hải gọi tên Tạ Thiên Cách, trước đó anh vẫn luôn gọi cô là "Bà chủ".

Tạ Thiên Cách quay đầu lại nhìn thì thấy Thích Thương Hải vẫn còn đang đứng trên cầu thang:

"Còn chuyện gì nữa?"

"Ba ngày sau chúng ta nhất định sẽ tỉnh lại chứ?"

"Không chắc."

Tạ Thiên Cách không lừa Thích Thương Hải, ánh mắt cô trong veo, biểu cảm chân thành.

"Tôi có khả năng biến thành thây ma không?"

Kiếp trước Thích Thương Hải không biến thành thây ma, Thích Vu Sơn hình như cũng vậy, nhưng dù sao thì về sau cô ấy cũng chết vì bệnh khi mạt thế đến.

Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác so với kiếp trước, Tạ Thiên Cách cũng không chắc lần này bọn họ có thay đổi gì không.

Vì vậy, sau một hồi do dự, Tạ Thiên Cách vẫn gật đầu, khẳng định suy đoán của Thích Thương Hải.

“Có.”

Sắc mặt Thích Thương Hải hơi khó coi, có thể thấy câu trả lời này khiến anh rất khó lòng chấp nhận.

Tuy nhiên, chỉ im lặng vài giây, Thích Thương Hải lại tiếp tục nói với Tạ Thiên Cách:

"Tạ Thiên Cách, tôi cầu xin cô một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Nếu sau khi cô tỉnh lại, phát hiện tôi và Vu Sơn đã biến thành thây ma, xin cô hãy gϊếŧ chúng tôi, nhất định phải gϊếŧ cho triệt để."

Tạ Thiên Cách nhìn Thích Thương Hải, biểu cảm của anh chứa đựng một sự nghiêm túc và trang trọng chưa từng có, giống như anh đang giao phó chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời mình cho cô.

"Tôi không muốn mình biến thành quái vật, còn ăn thịt người, vì vậy, xin cô hãy gϊếŧ tôi."

Đây là sự ủy thác quan trọng với tư cách của một con người để bảo vệ phẩm giá cuối cùng của mình, Tạ Thiên Cách đã trải qua cuộc sống mạt thế hai mươi năm ở kiếp trước, cô có thể lý giải được phẩm giá này hơn bất kỳ ai.

Cô nghiêm túc gật đầu đồng ý với anh:

"Được, tôi đồng ý."

Nói đến đây, Tạ Thiên Cách dừng lại một chút, đột nhiên cười rộ lên:

"Vậy thì, ba ngày sau gặp lại."

Thích Thương Hải cũng nở một nụ cười rạng rỡ khác hẳn với biểu cảm của anh lúc bình thường:

"Được, ba ngày sau gặp lại."

Họ không nói gì nữa, nhanh chóng chạy về phòng của mỗi người.

Bên ngoài biệt thự gió lớn nổi lên, cùng với tiếng đóng băng nhanh chóng phát ra, cả thế giới chìm vào màn đêm lạnh buốt, u tối.

Ngay khi Tạ Thiên Cách xông vào cửa nhà kho, cô cảm nhận được một chút ánh sáng trắng xoá chiếu xuyên qua từ khe cửa.

Mặc dù đã lập tức đóng chặt cửa lại nhưng cô vẫn cảm thấy ánh sáng này chói mắt lạ thường.

Trái tim Tạ Thiên Cách đập thình thịch điên cuồng trong l*иg ngực, cô không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, nhanh chóng chạy sâu vào hầm ngầm.

Vừa chạy, cô vừa cảm thấy bước chân mình dần trở nên nặng nề như đeo chì.

Bước sau lại cứ nặng hơn bước trước.

Cả người cô cũng bắt đầu chìm vào sự mệt mỏi và buồn ngủ không thể kiểm soát được.

Gần như cắn chặt đến nát đầu lưỡi, dựa vào ý chí mạnh mẽ, Tạ Thiên Cách cuối cùng cũng xông vào phòng khách của hầm ngầm, cô thậm chí còn chưa kịp đi đến trước ghế sofa thì đã ngã xuống tấm thảm lông dày bên đươi, hoàn toàn mất đi ý thức...

Tạ Thiên Cách bị đói mà tỉnh dậy.