Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 103

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xe tiến vào gara ở sân sau và đỗ lại một cách suôn sẻ.

Người đàn ông cao gầy nuốt nước bọt ấp úng nói:

"Đến... đến nơi rồi, Nhị thiếu đang chờ cô ở trên lầu."

Lời này còn chưa kịp dứt thì anh ta đã nghe một tiếng động nhẹ quen thuộc vang lên bên cạnh:

"Phụt!"

Ngay sau đó, một chất lỏng sền sệt nóng bỏng bắn thẳng vào mặt anh ta, cảm giác nóng hổi dính nhớp này khiến người đàn ông cao gầy bất giác run rẩy không kiềm chế được.

Anh ta len lén liếc nhìn sang ghế lái bên cạnh.

Quả nhiên, người tài xế vừa rồi còn ngồi ngay ngắn đã gục mặt xuống vô lăng, trên khuôn mặt lộ ra đã máu me bê bết, đang nhỏ giọt xuống sàn xe theo các nếp uốn quần áo.

Lập tức, người đàn ông cao gầy không dám mở miệng nói một lời nào.

Có câu nói rằng, kẻ hèn nhát sợ kẻ gan dạ, kẻ gan dạ sợ kẻ liều.

Mà lúc này đây, người phụ nữ vừa bóp cò cướp đi một mạng sống vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dùng tay còn lại dí họng súng vào sau lưng anh ta rõ ràng là một kẻo liều.

"Xuống xe, dẫn đường." Sau khi giải quyết xong người tài xế, Tạ Thiên Cách trực tiếp cất khẩu súng lục vào không gian, ra hiệu cho người đàn ông cao gầy xuống xe.

Đây là một trang viên rộng lớn thuộc sở hữu của nhà họ Viên, mà người ra lệnh đưa cô đến đây hôm nay chính là nhị thiếu gia nhà họ Viên - Viên Trạch An.

Viên Trạch An....

Tạ Thiên Cách mím môi cảm thán: cái tên này đúng là keo da chó.

Cô còn chưa tìm anh ta tính sổ, anh ta đã tự mình đưa đến tận cửa, đã như vậy, cô cũng sẽ không khách sáo.

Tạ Thiên Cách theo chân người đàn ông cao gầy lên lầu của trang viên.

Vừa đi cô vừa đưa mắt quan sát tình hình xung quanh.

Rõ ràng trang viên này lộ ra vẻ thường ngày đều không có người ở, hôm nay cũng vậy.

Từ bãi đậu xe đi lên, Tạ Thiên Cách không phát hiện ra người nào khác, thậm chí cô còn thả xúc giác của mình ra thăm dò nhưng vẫn không phát hiện ra người nào.

Rất nhanh, người đàn ông cao gầy đã dẫn Tạ Thiên Cách đến tầng hai.

Đến bên ngoài căn phòng có vẻ là lớn nhất, người đàn ông cao gầy dừng lại, quay đầu ra hiệu cho Tạ Thiên Cách biết là đến nơi rồi.

Trước mặt cô là một cánh cửa gỗ lớn, chạm trổ tinh xảo, nhìn qua là biết giá trị không nhỏ.

Cánh cửa này không chỉ đẹp về hình thức, mà hiệu quả cách âm cũng rất tốt, người đàn ông cao gầy hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì từ bên trong.

Nhưng Tạ Thiên Cách tai thính mắt tinh đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại bên kia cánh cửa.

"Lần này, tôi tìm được một món đồ chơi khá thú vị, lát nữa mấy anh em đừng nương tay, không chơi cho vui là không nể mặt tôi."

"Nhị thiếu nói đúng, nhị thiếu mời khách, chúng tôi nhất định sẽ chơi thoải mái!"

"Haha, nhị thiếu cứ yên tâm!

Nhị thiếu bảo chúng tôi chơi thế nào, chúng tôi sẽ chơi thế đó! Nhất định sẽ chơi cho nhị thiếu vui vẻ, vừa lòng mới thôi!"

...

"Gõ cửa."

Người đàn ông cao gầy bị nòng súng ở sau lưng chạm nhẹ một cái, lén quay đầu nhìn Tạ Thiên Cách, chỉ thấy trên khuôn mặt của người phụ nữ trẻ này nở một nụ cười nhàn nhạt kỳ quái.

Lập tức một cảm giác lạnh lẽo dọc theo sống lưng anh ta lan ra khắp toàn thân.

Anh ta chắc chắn hôm nay mình ra cửa không coi ngày, đã chọc vào nhầm người rồi.

Người đàn ông cao gầy nuốt nước bọt, đi đến trước cửa, mở miệng gọi:

"Nhị thiếu, người đã đưa đến."

Theo tiếng gọi của người đàn ông cao gầy, những tiếng cười đùa phóng túng trong phòng dần im lặng lại.

Ngay sau đó, cánh cửa gỗ cao lớn trước mặt được mở ra từ phía bên trong.

Tạ Thiên Cách đứng sau người đàn ông cao gầy dùng nòng súng nhẹ nhàng đẩy anh ta ra hiệu, không còn đường lui, người đàn ông cao gầy bị Tạ Thiên Cách đẩy vào phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »