Chương 4: Bảo Quản (1)

Lâm Vụ thương thảo với vài xưởng, chi hơn sáu triệu để đặt mua lô quần áo lớn nhất có thể giao trong một tuần, bao gồm cả găng tay, tất, đồ lót, và giày dép.

Đặt cọc xong, cô lập tức thuê vài nhà kho lớn gần căn hộ của mình nhất và yêu cầu xưởng may chuyển hàng về đó.

Các xưởng may cam kết sẽ giao hết hàng trong vòng một tuần.

Lâm Vụ xoa cổ đau nhức, nhìn lại đồng hồ thì đã 11 giờ trưa, bụng đói cồn cào.

Sau nhiều năm mạt thế không được ăn no, giờ đây cô không muốn để mình phải chịu khổ nữa.

Suy nghĩ một lúc, cô kiểm tra trong tủ lạnh, thấy vẫn còn thịt tươi, khoai tây và nấm, mắt cô sáng lên, nhanh chóng vào bếp nấu ăn.

Một đĩa thịt xào nấm thơm phức và một đĩa khoai tây xào giòn, cùng với cơm trắng dẻo ngọt khiến cô thật hài lòng.

Những năm tháng ăn thực phẩm đóng hộp và cỏ dại khiến mắt Lâm Vụ đỏ hoe. Cô ăn sạch sẽ bữa cơm mà không sót hạt nào.

Lần này, cô sẽ sống thật tốt.

Tiện tay, cô đặt một quả chuối và một bát nước nóng vào trong không gian để kiểm tra xem liệu không gian có khả năng bảo quản và giữ nhiệt hay không.

Tiếp theo là mua thực phẩm.

Khác với quần áo, thực phẩm cần mua trực tiếp ở chợ đầu mối để đảm bảo chất lượng, nếu không rất dễ bị lừa.

Đầu tiên, cô đến kiểm tra các kho đã thuê.

Tìm chìa khóa xe trong túi xách, Lâm Vụ thay một bộ đồ đơn giản rồi đi xuống lầu.

Sau nhiều năm, cô gần như quên mất xe của mình trông ra sao.

May thay, điều khiển từ xa của chìa khóa có thể bật đèn xe, rất tiện lợi.

Cô nhanh chóng tìm thấy chiếc xe MiNi màu đen trông rất khiêm tốn của mình.

Lúc này, cô vẫn là sinh viên năm hai, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, chiếc xe này là món quà cô tự thưởng khi thi đậu bằng lái.

Trong quá trình học lái xe, cô từng bị huấn luyện viên mắng khá nhiều, lúc đó Lâm Vụ thực sự là “sát thủ đường phố”.

Thế nhưng sau mạt thế, cô đã luyện được kỹ năng lái xe tuyệt vời, bây giờ dù thầy huấn luyện có đưa cô ra trường đua, Lâm Vụ cũng có thể mang về một giải thưởng.

Chỉ mất khoảng mười phút lái xe đến kho, vừa lúc cô đến nơi thì bảo vệ đang tuần tra ở cổng. Cô quét chứng minh nhân dân để vào bên trong.

An ninh ở đây rất tốt.

Lâm Vụ đã thuê gần hết các kho lớn trong khu vực. Quản lý nhận được thông báo và nhanh chóng đến giao chìa khóa cho cô.

“Cô Lâm, cô muốn tôi dẫn đi một vòng hay tự đi xem?”

Đeo khẩu trang kín, Lâm Vụ gõ trên điện thoại: “Tôi tự đi.”

“Được rồi, nơi này rất an toàn, cô cứ yên tâm. Chúng tôi từng hợp tác với nhiều doanh nghiệp lớn.”

Lâm Vụ nhìn anh ta rồi nhắn: “Ở đây có gắn camera không?”

Quản lý mỉm cười: “Chúng tôi rất tôn trọng quyền riêng tư của khách hàng, camera là do khách tự lắp, hiện tại ở đây chưa có.”

Không phải hàng hóa nào cũng công khai được, nhiều kho có lẽ ngầm hiểu điều này.

Lâm Vụ gật đầu, gõ tiếp: “Vậy để tôi tự kiểm tra, anh cứ làm việc của mình đi.”

Quản lý lập tức rời đi.

Thấy bóng anh khuất ở góc đường, cô mới đi quanh kho kiểm tra và yên tâm khi không phát hiện camera nào.

Trên đường đến đây cô đã mua vài chiếc camera siêu nhỏ từ một cửa hàng gần đó và cẩn thận gắn chúng vào cửa sổ và cửa ra vào từng kho.

Trong hai tuần tới, cô sẽ kiểm tra kho mỗi sáng và tối để đề phòng người lạ xâm nhập.

Không gian là bí mật của cô, nếu có ai đó biết thì cô phải xử lý trước khi sự việc trở nên nghiêm trọng.

Không phải cô tàn nhẫn, nhưng ở mạt thế không có chỗ cho sự nhân từ.

Ra khỏi kho, Lâm Vụ lái xe đến chợ đầu mối.

Thịt là thứ không thể thiếu, vì trong giai đoạn đầu mạt thế rất nhiều động vật đã chết, nguồn thịt ăn được chỉ thuộc về tầng lớp trên, khiến cô phải sống nhiều năm thiếu thịt.

Nhìn quanh một vòng, cô chọn được một cửa hàng tương đối lớn, bèn cầm điện thoại lên hỏi: “Cửa hàng có nhận đơn hàng tính bằng tấn không?”

Chủ cửa hàng nhìn màn hình điện thoại, ngạc nhiên và nói thẳng: “Cô không nói chuyện được à?”