Chương 46

" Tôi cùng hai đứa con gái sống ở ngọn núi ngoại thành, cứ mỗi tháng sẽ mang những cây cỏ dược hái được vào thành bán, cuộc

sống tuy khó khăn nhưng chúng lại rất vô tư và hiếu thảo. Năm ngày trước khi tôi muốn vào thành thì đứa con gái nhỏ lại bị bệnh…"

Lão xót xa nhìn thi hài nữ nhi: " Nhẫn Nhẫn vì muốn ở nhà chăm sóc tiểu muội nên tôi một mình mang số thuốc đi bán… ư… nhưng… "

" Lão bá…?"

" Lúc tôi trên đường trở về thì thấy một đoàn người ngựa săn bắn của Xưng công tử đang xuống núi, thông thường họ sẽ không đi con đường này nên cảm thấy vô cùng bất an bèn về nhà thật nhanh… lúc đó trong nhà đồ đạc đều bị đổ vỡ… Nhẫn Nhẫn… Nhẫn Nhẫn của lão nằm trên đất…"

Ông lão đau đớn nhớ lại với đầy nỗi bi thương: " Tên khốn Xưng Bất đó đã làm nhục Nhẫn Nhẫn của ta còn bắt đi cả con gái út của ta… Nhẫn Nhẫn sau đó vì không thể chịu đựng được đã đập đầu tự vẫn…!"

Thụy Bích cảm thấy bất bình: " Tại sao lại có thể làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy, lão bá không báo quan?"

" Tôi đương nhiên có, mang thi thể đứa con gái đáng thương của mình đến quan phủ đòi lại công đạo, nhưng chúng lại nói tôi vu khống người, còn nói Nhẫn Nhẫn là hạng con gái không biết giữ trinh tiết… ư… sau khi sĩ nhục đủ điều mới cho người đánh đập rồi đuổi đi… công đạo ở đâu… công đạo ở đâu chứ."

" Lại có chuyện vô lý như vậy?"

Thụy Bích quay sang Tiêu Lũy, hắn thở dài: " Những chuyện bất công trên đời ở đâu cũng

có, họ chỉ là những dân thường nghèo túng thì làm sao có thể chống lại người có chức quyền."

" Tại sao ngay cả quan phủ cũng làm ra loại chuyện như vậy…"

Lão nhân lại lên tiếng trong nước mắt: " Xưng gia là phú gia giàu có nhất hoàng thành… còn có nữ nhi là vương phi của Đông Vương chống lưng, tôi có miệng cũng không cách nào kêu oan được."

Lão ngừng rồi lại tiếp: " Đứa con gái nhỏ của tôi cũng bị hắn bắt đi… công tử… cầu ngài, van ngài hãy cứu lấy nó."

" Đông Vương thì liên quan gì đến chuyện này chứ? Cho dù là ai đi nữa thì cũng không

thể ngang nhiên làm những chuyện tàn ác này. Họ tuy chỉ là dân thường nhưng họ cũng là con người cũng có đau đớn… tại sao có thể…"

Thụy Bích chợt ngừng lại, y có quyền gì để được lên tiếng chứ? Ta trước kia chỉ là một tiểu nô dịch ở thượng thư phủ, nếu không gặp được Thiên Vũ ca thì ta bây giờ cũng chỉ là thư đồng nhỏ nhoi bên cạnh tứ hoàng tử.

" Công tử không nghe nói sao?" Một người trong đám đông lên tiếng: " Đông vương gia này ngày trước ở Biên Giới phía đông, được người dân ở đó ca tụng nên chúng ta tưởng hắn là hiền nhân, không ngờ hắn cũng chỉ là một ngụy quân tử mà thôi."

Tiêu Lũy nghe nói vừa muốn phản bác thì Thụy Bích đã càng mất kiên nhẫn hơn: " Các

người nói cái gì? Đông vương là ngụy quân tử?"

" Vương gia vì thê thϊếp của mình mà tiếp tay cho Xưng gia gây tội ác, Xưng công tử là đại ca của hai vị thϊếp của Vương gia, hắn không những gây rối khắp nơi gϊếŧ người cướp dân nữ có chuyện ác nào không làm qua chứ."

" Nếu các người đều biết là hắn làm tại sao lại đổ tội này cho Vương Gia."

" Công tử đừng quá ngây thơ như vậy, mỗi lần hắn gây tội ác quan phủ đều lập tức lấp liếʍ chuyện, thậm chí còn phán cho người khác tội vu cáo. Ngoài Đông vương đứng sau chuyện này chúng ta không còn cách giải thích nào khác cả."

" Đúng vậy, bây giờ ai bị hắn hà hϊếp cũng không dám báo lên quan phủ mà chỉ biết im lặng cam chịu mà thôi. Cái gì mà hiền nhân thương dân chứ, còn không phải ngụy quân tử."

Tiêu Lũy rút ra kiếm chĩa về phía họ, cả đám đông người khϊếp sợ lui lại phía sau không ai dám nói câu nào nữa: " Câm miệng, dám sỉ nhục vương gia. Các ngươi muốn chết rồi có phải không?"

“…”

" Tiêu Lũy…"

Tiêu Lũy nhìn lại khi nghe gọi: " Thụy Bích công tử?"

Thụy Bích trầm mặt: " Cho dù ngươi không

cho bọn họ nói thì họ cũng sẽ chẳng thay đổi cái suy nghĩ đó của mình, không những vậy mà càng khiến họ khẳng định điều đó là đúng mà thôi."

" Vậy…"

" Chỉ mới như vậy đã mang tất cả những gì Thiên Vũ ca đã làm hai năm qua ở Gia Biên phủi đi sạch sẽ?" Thụy Bích siết nắm tay thon nhỏ của mình, nhớ lại những đêm Thiên Vũ không ngủ vì nạn đói ở Gia Biên, những ngày hắn vất vã không có thời gian nghỉ ngơi vì quân Dao Ngữ làm loạn ở biên giới để đổi lại ba chữ " Ngụy quân tử" thì nỗi căm hờn trong lòng y lại như ngọn lửa bùng cháy: " Không

tha thứ… ta tuyệt đối không tha thứ cho chúng."

" Thụy Bích công tử, người…"

" Muốn dập tắt chuyện này chúng ta cần phải tìm tên đã gây ra tất cả. Tiêu Lũy, chúng

ta đến Xưng gia đòi người."

-------------------------------------------------------------

Ôn Như từ lúc nghe tin Thiên Vũ sẽ đến chỗ Lân My thì trong lòng cứ thấp thỏm lo lắng, mỗi lần nhớ tới cuộc đối thoại hôm đó thì cũng đã nhận ra quá nhiều điều bất ổn.

Ninh quý phi xem Vương gia như cái gai

trong mắt làm sao có nhã ý ban thưởng thê

thϊếp cho người, Lân My lại quá ngu ngốc cho rằng đây là một trò chơi đánh cược của số mệnh. Chỉ vì quá mâu thuẫn không chịu nói ra mà bây giờ lại trở nên vô ích, dù gì Lân My cũng là muội muội của nàng nếu nói ra không phải sẽ bị vương gia gϊếŧ sao?

Nhưng bây giờ nói ra thì kẻ khác lại cho rằng nàng đang ganh ghét cùng muội muội, nên muốn bày trò hãm hại. Nếu có người có thể tin tưởng thì chắc chỉ có Thụy Bích, chỉ là lúc này y lại không ờ Tần Di cung.

Ôn Như đi qua đi lại nhiều lần bên ngoài cửa phòng Lân My mới thấy Thiên Vũ đi tới, nàng lập tức hành lễ: " Thần thϊếp kính an vương gia."

Thiên Vũ không nói gì chỉ đứng lại rồi lướt qua người kia muốn vào trong, không ngờ tay áo hắn lại bị kéo lại. Cảm thấy khó chịu hắn giật mạnh lại tay áo: " Ngươi tốt nhất đừng bao giờ tự ý chạm vào ta!"

Ôn Như cảm thấy có chút run sợ, nàng

cúi đầu lui ra sau hai bước: " Vương gia, xin người hãy thay đổi ý định, người không thể ở cùng Lân My."

" Không thể?" Thiên Vũ dùng ánh mắt xem thường lướt qua nữ nhân kia: " Vậy ngươi thì có thể sao?"

Ôn Như xấu hổ lắc đầu: " Thần thϊếp không phải có ý như vậy."

" Đi đi trước khi ngươi còn có thể."

Nói rồi hắn lại muốn vào trong, không ngờ Ôn Như lại không bỏ cuộc: " Vương gia không thể được, nguy hiểm…"

" Nguy hiểm?" Thiên Vũ ngừng lại: " Ngươi nói

cái gì nguy hiểm?"

" Thật ra Lân My muội ấy… muội ấy không phải tự mình mà chỉ vì…" Ôn Như vẫn cứ ngập ngừng vì một phần lo Thiên Vũ không tin mình, một phần lại sợ hắn sẽ gϊếŧ Lân My, nhưng tình hình bây giờ không thể không nói: " Thần thϊếp vô tình nhìn thấy… Lân My và cung nữ tên Can Chi của Ninh quý phi ở."

" Được rồi." Thiên Vũ ngăn Ôn Như lại mới lên tiếng: " Tĩnh Thất!"

Không biết từ đâu Tĩnh Thất lại đột nhiên xuất hiện, hắn từ trên nhảy xuống khỏi mái cung: " Vương gia?"

" Đưa đi, nói cho cô ta biết những gì mình nên

nói và không nên hay phải nói vào lúc nào mới là đúng nhất."

" Vâng!" Tĩnh Thất xoay người về phía Ôn Như: " Xưng tiểu thư, mời người đi theo ta."

" Nhưng…"

" Vương Gia hiểu người muốn nói gì, trước hết hãy cứ nghe ta. Xin mời…"

Ôn Như không biết phải làm gì đành gật đầu rồi cúi người chào Thiên Vũ mới rời đi cũng Tĩnh Thất. Thiên Vũ khó đoán nhếch môi cười dùng tay mở tung ra cánh cửa phòng đang đóng kín, bên trong là một màn nhung lụa với trang bày tao nhã cùng một mùi thơm nhẹ khiến con người cảm thấy thật an bình.