Chương 28

" Nhị hoàng tử người xem, nếu ở đây mở thêm một con đường thì việc vận chuyển cũng sẽ dể dàng hơn. Từ Gia Biên đến những thị trấn khác đều phải băng qua khu rừng này vì vậy thường xuyên có những vụ đánh cướp hoặc gϊếŧ người, người dân muốn giao thương cũng rất khó khăn."

Thiên Vũ lướt qua mặt bản đồ trầm tư suy nghĩ: " Không cần thiết mở một con đường vòng qua ."

"....!"

" mà là băng qua."

" Ý người muốn khai đường xuyên qua rừng, như vậy sẽ không mất quá nhiều thời gian."

" Nhị hoàng tử...!" Minh Tô từ bên ngoài chạy vào vừa thấy Thiên Vũ đã lập tức đứng lại cúi đầu.

" Chuyện gì?"

" Nhị hoàng tử, xin người đi xem qua Thụy Bích công tử đi ạ."

" Y làm sao?"

Thanh âm băng lạnh của Thiên Vũ làm Minh Tô chùn giọng nuốt xuống: " Công tử đột nhiên rất lạ, tự nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài, ngay cả đồ ăn cũng không có động đến. Nô tỳ đã hỏi nhiều lần công tử cũng không chịu nói nữa lời."

"....!" Thiên Vũ nhăn mày một cái lập tức xoay lưng đi không nói một lời, đi đến cửa phòng hắn gõ nhẹ lên cửa: " Thụy nhi."

".....!"

" Ta vào được không?" Đợi vẫn không nhe thấy tiếng trả lời Thiên Vũ đẩy ra cửa bước vào. Bên trong phòng tối mịt không giống với thường ngày: " Thụy nhi, sao lại không mở cửa sổ ra?" Vừa nói hắn có ý đi lại.

" Đừng mở...!"

"....!" Ngừng lại chân hắn không nói gì lại thấp một ngọn nến nhỏ lên, Thụy Bích cuộn tròn mình trong chăn rút vào một góc, mỗi lần tiểu bảo bối không vui đề sẽ như vậy: " Thụy nhi, làm sao?"

".....!"

Thiên Vũ ngồi lên giường muốn kéo ra chăn của cậu nhưng Thụy Bích nhất định giữ lấy không buông: " Có phải kẻ nào làm ngươi tức giận, ta lập tức bắt hắn đến đây." Thụy Bích cũng không trả lời lắc lắc đầu trong chăn ra ý không phải: " Vậy người làm ngươi giận không lý nào lại là ta?"

".....!"

" Trách ta gần đây quá nhiều việc mà không thể dành nhiều thời gian cho ngươi sao?"

" Thụy nhi không trách người."

" Nói với ta đi, ta không thể biết nếu người im lặng mà không nói gì." Thụy Bích chần chừ hồi lâu mới từ từ bỏ chăn chùm trên mặt, đôi mắt cậu vẫn còn đỏ như vừa mới khóc. Hắn cảm thấy máu trong người đang sôi sục, hắn nén lại cơn tức giận trong lòng: " Thụy nhi, là kẻ nào làm khó ngươi?"

" Không có, làm người lo lắng rồi."

" Không lý nào ngươi lại khóc khi không việc gì như vậy, nếu không nói ta sẽ trừng phạt Minh Tô vì chắm sóc ngươi không tốt."

" Đừng!" Níu tay Thiên Vũ cậu ngồi dậy: " Thụy nhi....đột nhiên thấy nhớ đại ca nên buồn một chút thôi."

" Tĩnh Thất? Nói cũng phải, đã lâu hắn cũng không có trở lại Gia Biên." Vuốt mái tóc Thụy Bích hắn ân cần: " Để tránh người khác nghi ngờ khi việc lục đệ bị hạ độc chưa lắng xuống ta đã ra lệnh hắn không nên đến."

".....!"

" Tuy vậy sẽ không lâu nữa ta có thể để ngươi và gia đình mình được đoàn tụ, bất cứ thứ gì mà ngươi muốn."

" Thiên Vũ ca!" Thụy Bích gượng cười cho qua nhưng lòng cậu đầy xáo trộn. Tất cả những gì Thụy nhi muốn sao? Điều mà Thụy nhi muốn nhất và cứ ngỡ rằng mình đã có được, người có biết không Thụy nhi chỉ vừa mới nhận ra không phải như vậy, nếu người trong long người không phải ta thì cớ gì lại phải đối tốt với ta như vậy?

" Thụy nhi, ngươi như vậy ta thật không an tâm. Khi trở về hoàng thành hay là đến phủ tướng quân một chuyến đi."

" Trở về hoàng thành?" Thụy Bích ngạc nhiên: " Nhưng....!"

" Phụ hoàng đã triệu ta trở về, ngươi không cần lo lắng."

" Phải đi rồi...!"

" không nỡ sao?"

Thụy Bích lắc đầu: " Hai năm qua ở nơi này cũng đã dần quen rất nhiều thứ, người dân cũng rất tốt. Đúng là có chút không nỡ, nhưng nếu cứ theo cảm tính của Thụy Nhi thì không thể giúp gì được cho người. Thụy nhi cũng không cần nhớ huynh trưởng ở xa nữa."

Tĩnh Thất cùng với phụ mẫu về gia hương, Thiên Vũ cũng đã yêu cầu thời gian này không cần có thêm hành động gì chờ đến lúc hắn trở về hoàng cung. Suy nghĩ tới lui vẫn cho rằng nên viết cho Thụy Bích một bức thư tránh tiểu để của cậu lại cảm thấy buồn chán, vừa cầm bút lại nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện Tĩnh Thất liến đi ra đã thấy Xuân Nương: " Mẫu thân?"

Nhìn hài tử của nàng lớn lên khôi ngô tuấn tú lại còn là hộ vệ thân cận của hoàng tử Xuân Nương cười hiên: " Tĩnh nhi đang làm gì, nương đến thăm không làm phiền ngươi chứ?"

" Không có, chỉ là vài chuyện nhỏ. Mẫu thân, mời vào trong!"

Nàng đưa mắt nhìn vào trong rồi cười: " Không cần đâu, Lan My."

" Vâng phu nhân." Nô tỳ bên cạnh Xuân nương trên tay còn bưng khay để một chén canh sâm còn nóng đưa đến.

Nàng bê chén lên hiền hậu: " Ngươi xem, nương sang sớm đã vào bếp đế nấu cho ngươi một chén canh sâm, nhất định phải dùng hết. Không được phụ lòng nương."

Hai tay nhận lấy Tĩnh Thất lo lắng: " Mẫu thân, người yêu thương hài nhi biết rõ nhưng mẫu thân sao phải tự mình vào bếp vì hài nhi như vậy."

" Chỉ là một chén canh ngươi lo nghĩ nhiều quá, tấm long phụ mẫu như vậy có thể cho là đủ hay sao?"

" Mẫu thân nói phải."

Nét mặt vui vẻ của Xuân Nương đột nhiên chuyển sang buồn, nhìn nhi tử của mình đã lớn thế này lòng lại thêm đau như cắt, nước mắt cũng như vậy mà dân lên: " Thật là...!"

" Mẫu thân người làm sao vậy, có phải khó chịu trong người?"

" Không phải....!" Xuân Nương nghẹn lời dùng khăn tay chấm lên mắt lâu đi: " Nương thật không tốt, có thể dành yêu thương cho ngươi, quan tâm cho ngươi nhiều hơn rất nhiều lần cũng không thể.....không thể nào chăm sóc cho tiểu đệ của ngươi."

" Mẫu thân.....!"

" Mạn nhi của ta, ta còn chưa một lần được ôm nó vào lòng. Hài tử mệnh khổ của ta!"

Tĩnh Thất đã nhiều lần nhìn thấy mẫu thân mình tự dằn vặt bản thân vì tiểu hài tử không rõ tuân tích của mình, hắn muốn nói nhưng vì an nguy của Thụy Bích lại không thể: " Xin người đừng quá đau buồn, tiểu đệ chắc chắn vẫn sẽ đang sống rất tốt."

" Tốt ư? Làm sao có thể tốt được đây, không có mẫu thân chăm sóc. Ta thật không dám nghĩ tới....!" Nắm hai cánh tay Tĩnh Thất, Xuân Nương thành khẩn: " Tĩnh nhi, nương không mong muốn gì nhiều, chỉ xin ngươi nhất định phải tìm được tiểu đệ của ngươi. Nương muốn chăm lo hắn, bù đắp hắn.....nương thật sự rất muốn....!"

" Mẫu thân, hài nhi nhất định sẽ tìm được tiểu đệ và đưa đệ ấy đến trước mặt người, mẫu thân hãy an tâm đi."

" Tốt....thật tốt lắm, nương lúc nào cũng tin ở ngươi."

".....!"

Xuân Nương dường như đã bình tâm hơn rất nhiều khi nghe lời khẳng định của Tĩnh Thất mới buông tay: " Được rồi, nương không làm phiền ngươi nữa."

" Mẫu thân đi cẫn thận, người nên về phòng nghĩ ngơi!"

" Nương biết."

Tĩnh Thất thở dài, Thụy Bích đệ có biết phụ mẫu nhớ thương đệ đến đâu. Ta thân là đại ca cũng chỉ có thể im lặng một bên mà không thể giúp gì hơn để gia đình chúng ta có thể nhanh chóng nhận lại nhau: " Chỉ cần nhị hoàng tử trở thành thái tử, khi người ngồi vào ngôi vị đó chúng ta không cần phải lo sợ bất cứ điều gì nữa, đệ sẽ có thể nhận lại mọi người."

" Cạch."

" Ai?" Có tiếng động lạ Tĩnh Thất lên tiếng, không biết từ lúc nào trong phòng cậu đã có một người khác ung dung ngồi uống trà.

" Không nhận ra ai sao?"

Tĩnh Thất luôn trầm tĩnh trước nay lại mang một vẻ mặt ngạc nhiên: " Sư phụ."