Chương 20

" Huynh cho rằng chỉ cần gϊếŧ chết ta thì mọi chuyện đã xong rồi sao?"

" Đúng, chỉ cần ngươi chết tại đây." Thiên Dũng lấy ra trên người một phong thư để xuống mặt bàn: " Các ngươi nghe rõ đây, Nhị hoàng tử Thiên Vũ âm mưu cấu kết với người Dao Ngữ bị ta phát hiện, hắn không những không chịu nhận tội còn muốn đổ cho bản hoàng tử áp bách dân chúng phạm tội mưu phản. Ta vì không còn cách nào khắc phải đại nghĩa diệt thân lấy mạng của hắn."

" Chỉ như vậy đã muốn gϊếŧ ta? Đại ca, huynh có phải hay không quá khinh thường ta rồi."

" Đừng mong có thể thoát thân, ngoài thành toàn bộ đã bị bao vây. Người của ngươi cũng sẽ chẳng hay biết gì. Ngày mai chúng sẽ nhận được tin ngay thôi."

Thiên Vũ nhếch môi: " Từ lúc bước vào thành ta đã cảm thấy rất lạ, tại sao huynh lại dể dàng như vậy chịu bó tay nhận tội mà không phản kháng. Chưa kể đến quân lính canh phòng biên cương giảm đến phân nữa. Ta liền nghĩ rằng phải chăng đại ca đây là đang có hành động gì."

" Ngươi!"

" Ta cũng vì tò mò nên cho người điều tra qua, nói không chừng đám quân lính bao vây bên ngoài của huynh cũng đã bị xử gọn rồi cũng nên."

" Câm miệng, ngươi đừng nói năng hàm hồ. Cho dù có phát hiện ra chỉ vài trăm tên lính ngươi dẫn theo có cách chống lại đội quân hơn mấy chục ngàn người của ta?"

" Thật vậy sao?"

" Ngươi...!" Thiên Dũng toát mồ hôi vì lo lắng, tại sao hắn không sợ, tại sao hắn không van xin ta. Lẽ nào thật sự như lời hắn nói? Không thể nào, chỉ trăm lính của hắn thì không thể.

" Không xong rồi đại hoàng tử."

Một tên lính tứ bên ngoài chạy vào cùng câu nói báo nguy đánh ầm một cái vào tinh thần của Thiên Dũng, hắn gắt giọng: " Có chuyện gì?"

" Bên...bên ngoài!"

" Bên ngoài làm sao?"

" Quân lính bao vây bên ngoài bị đột kích từ phía sau, tất cả đều đã bị gϊếŧ!"

" Không thể nào...làm sao có thể....chỉ với số quân lính ít ỏi của hắn."

Tên lính mặt tái xanh lại tiếp: " Chỉ....tên hộ vệ bên cạnh nhị hoàng tử, hắn chỉ mang theo mười người đánh vào."

" Keng!" Thanh kiếm trên tay Thiên Dũng rớt xuống đất: " Chỉ....chỉ mười tên?" Chân tay bủn rủn liếc nhìn Thiên Vũ vẫn thản nhiên uống trà hắn lại quát lên: " Vậy còn quân cứu viện thì sao?"

" Bẫm....không có."

" Không có?" Đây là chuyện gì, Thiên Cung tại sao không để quân cứu viện đến, Lẽ nào hắn muốn phản bội ta?

" Huynh còn muốn cùng ta nói gì nữa không?"

" Ngươi...nên nhớ ngươi vẫn ở trong tay ta."

Thiên Dũng nhặt lên thanh kiếm chĩa vào hắn, Thiên Vũ không còn vẻ thờ ơ nữa mà đứng lên lạnh lùng từng chữ: " Vậy sao?" Vừa dức lời hắn rút ra thanh kiếm trên người: " Các ngươi ai không muốn chết thì có thể tự mình thử qua."

Thiên Dũng ngạc nhiên, Thiên Vũ từ nhỏ tuy rất thông minh tài giỏi nhưng đối với võ học lại không có hứng thú, tại sao đột nhiên lại có thể cầm kiếm một cách tự tin như vậy: " Tất cả các ngươi, ai có thể gϊếŧ được hắn ta nhất định sẽ trọng thưởng."

Đám quân lính lập tức lao lên bao vây lấy nhưng từng đường kiếm mạnh mẽ của Thiên Vũ nhanh như chớp dể dàng có thể lấy mạng từng tên một, hắn xuống tay tàn nhẫn một kiếm lấy mạng không nhùn tay, mỗi một đường kiếm máu lại dính trên mặt và y phục cũng không có một cái chớp mắt.

" Không....không thể nào..!" Đây là Thiên Vũ sao? Hắn rõ ràng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, tại sao lại có năng lực này, Thiên Dũng hoang mang nhìn tới nhìn lui, bên ngoài Tĩnh Thất đang đánh vào, hắn không thể chạy ra, lựa lúc Thiên Vũ còn đang khát máu mà tàn sát quân lính Thiên Dũng chạy vào giang phòng trong nghĩ rằng sẽ tìm đường trốn khác.

" Soạt!" Thiên Vũ vừa tay chém xuống đã nhìn thấy Thiên Dũng chạy vào trong, đôi mắt đỏ máu đột nhiên xẹt qua bất an, ngay lúc bị phân tâm từ phía sau nhận một kiếm vào vai trái, hắn nghiến răng xoay người xuyên kiếm qua người tên lính kia rồi hét lên: " Tĩnh Thất."

Ngay lúc này Tĩnh Thất đánh tới cửa chỉ cách vài bước nghe tiếng của Thiên Vũ bèn ngừng lại: " Nhị hoàng tử?"

" Tĩnh Thất, ngài làm sao vậy?"

" Tiêu Lũy phần còn lại giao cho ngươi."

" Đang lúc giàu sôi lửa bỗng này ngài muốn đi đâu?"

Không giải thích Tĩnh Thất nhảy lên nóc thành men theo đó hướng tới tẩm phòng của Thiên Vũ nơi Thụy Bích đang say ngủ. Thụy Bích xảy ra chuyện, nếu không Nhị hoàng tử sẽ không gọi tên ta trong lúc này. Nhảy vào từ cửa sổ phòng Tĩnh Thất thở phào nhẹ nhõm khi Thụy Bích vẫn còn năm ngủ trên giường.

" Đứng im đó."

"....!"

Vẫn chưa kịp tiến tới thì không ngờ Thiên Dũng lại xuất hiện đưa mũi kiếm về phía Thụy Bích, Tĩnh Thất lập tức ngừng lại. Hắn cười tự đại: " Thế nào? Ngươi không phải tên cẩu nô tài đó sao?"

" Ngươi đừng làm bậy."

" Nói sao đây, ngươi ngay lập tức xuất hiện ở đây chứng tỏ tên thị nô này thật sự có sức ảnh hưởng với Thiên Vũ?"

".....!"

Thiên Dũng lại tiến mũi kiếm lại gần hơn Thụy Bích: " Ngươi nói xem nếu ta bảo hắn chết hắn cũng sẽ làm vì tên này chứ?"

Tĩnh Thất suy nghĩ rối lên tiếng: " Thật nực cười, ngươi nghĩ Nhị hoàng tử là ai đây? Có thể vì một tên thị nô này mà không từ mạng sống của mình."

Thiên Dũng cười gian trá: " Nếu vậy thì tên này xem như vô dụng rồi, hay để ta giúp hắn giải thoát vậy." Đưa lên thanh kiếm hắn vụt đâm xuống.

" Mau ngừng tay!" Tĩnh Thất lớn tiếng ngăn thì Thiên Dũng dừng lại lưỡi kiếm đã nằm ngay trên cổ Thụy Bích: " Không được làm hại hắn. Ngươi muốn gì ta cũng đống ý."

" Ha ha ha, xem chừng ra tên thị nô này đối với Thiên Vũ rất quan trọng nhưng đối với ngươi cũng không kém."

"....!"

" Nhanh quỳ xuống cho ta."

Vừa nghe Tĩnh Thất không chừng chứ quỳ xuống trước mặt Thiên Dũng, hắn nhất định không quên ở việc ở buổi tiệc mới muốn trả thù.

" Sao rồi tên cẩu nô tài, không phải ngươi rất ngạo mạn sao? Sao lại tự quỳ gối trước ta dể dàng như vậy?"

Nhìn thanh kiếm sát bên Thụy Bích, Tĩnh Thất không thể tùy ý làm bậy: " Phải làm gì mới chịu thả người, ngươi muốn gì cứ nói rõ ra đi."

" Được, tốt lắm. Vậy ngươi tự mình chặt xuống cánh tay của mình ta lập tức trả hắn lại cho ngươi."

" Được!"

" Keng...!" Vừa nói Tĩnh Thất tức thì giơ lên kiếm muốn chặt đứt cánh tay của mình thì một thanh kiếm đẫm máu chặn lại.

" Nhị hoàng tử?"

Sau khi ngăn lại đường kiếm của Tĩnh Thất, Thiên Vũ lập tức nhìn về hướng Thiên Dũng với sát khí dày đặc, giọng hắn lạnh đến thấu xương tủy: " Lập tức lấy ra cho ta."

" Ngươi....Thiên Vũ ngươi?"

Từng bước tiến lại gần hắn dường như mất hết lý trí: " Ta nói ngươi lập tức lấy ngay thứ đó ra khỏi người y."

" Ngươi còn dám bước tới ta sẽ." Thiên Dũng run run hoảng sợ khi đối diện với Thiên Vũ lúc này mà vung lên kiếm.

Mắt thấy Thụy Bích sắp nguy đến Tĩnh Thất la lớn: " Đừng.....Thụy Bích."

" Ầm....!" Bên ngoài sấm rền vang một tiếng đã thấy đường máu văng lên tung tóe khắp nơi, Tĩnh Thất thất thần nhào tới ôm chầm lấy Thụy Bích vẫn còn đang say ngủ. Lúc này chỉ còn nghe thấy một lời than oán: " Không thể.....tại sao...!"