Chương 8: Mua đất

Tác giả: Lũy Niên

Trần Ninh Hoài theo trưởng thôn về nhà của ông. Lúc đi hai người nào nhà, con trai trường của ông cũng vừa vặn có việc đi ra ngoài. Nhìn thấy Trần Ninh Hoài hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nở nụ cười: "Cha, Ninh Hoài vết thương như thế nào rồi?" Y vẫn nhớ hôm ấy cha bảo mình lên trấn gọi đại phu, khi về nhìn thấy hắn nằm trên giường khuôn mặt trắng bệch đáng yêu đến cỡ nào.

Trần Ninh Hoài mỉm cười đáp lại y: "Vết thương của ta đã ổn rồi. Cảm ơn huynh."

Hùng Ưng gật đầu: "Chăm sóc sức khỏe cho tốt." Rồi y quay về phía trưởng thôn: "Cha, con lên trấn."

Thôn trưởng gật đầu: "Đi cẩn thận."

Hùng Ưng đi rồi, thôn trưởng dắt Trần Ninh Hoài về phía bộ bàn ghế bằng gỗ ở trong nhà. Ông rót một chén trà rồi đưa cho Trần Ninh Hoài kêu hắn ngồi xuống, xong xuôi ông khỏi thăm sức khỏe của hắn. Lại hỏi thăm đến Dương An.

Ông cũng nói đến Trần gia, Vũ thị nhưng chỉ bảo hắn đừng để ý đến bọn họ. Ông cầm chén trà trên tay, trước kia ông cũng đã có bất mãn với Vũ thị cùng Trần gia. Nhưng hiện tại lòng ông đã nguội lạnh.

Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng thật không ngờ Vũ thị lại không biết tốt xấu như vậy.

Trần Ninh Hoài ngồi nghe ông nói, lâu lâu mới đáp lại một hai câu "vâng" "dạ". Hắn hiểu được ý tốt của ông.

Ngồi trò chuyện một lát, trưởng thôn mới nhớ đến khi nãy Trần Ninh Hoài nói có việc: "Nói đi, nay tìm ta có chuyện gì?"

Trần Ninh Hoài đặt chén trà xuống bàn: "Là chuyện đất đai, không biết trong thôn mình còn miếng đât rộng nào chưa chủ nào hay không?"

Trưởng thôn nghe hắn nói muốn mua đất hơi sửng sốt nhìn hắn, nhưng ông không phải người nhiều chuyện nên cũng không hỏi nhiều: "Ngươi muốn rộng như thế nào?"

Trần Ninh Hoài còn định xây dựng xưởng trong nhà nên không thể nào nhỏ được: "Hoặc 60 mẫu đất."

Trưởng thôn nghe trong thì giật mình suýt nữa đánh rơi chén trà xuống đất: "60 mẫu? Thứ lỗi cho thúc lắm lời, nhưng ngươi mua nhiều đất như vậy đã làm gì?"

Trần NInh Hoài cũng không giấu giếm: "Dùng để làm ăn. Ta muốn cho An An một cuộc sống tốt hơn."

Trưởng thôn nhìn ý cười hiện rõ trong mắt hắn, gật đầu xem như đã hiểu. Trần Ninh Hoài thật sự rất yêu thương Dương An, vậy thì ông cũng hy vọng hai đứa có một cuộc sống tốt hơn: "Ngươi dự tính mua ở đâu?"

"Cuối thôn, nếu được thì sát núi phía cuối thôn."

Trưởng thôn nhìn lo lắng nhìn hắn: "Là cái ngọn núi trước có thú dữ tấn công?"

Trần Ninh Hoài gật đầu.

"Suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như ở đó sẽ rất nguy hiểm." Trưởng thôn nghĩ đến ngọn núi kia liền rùng mình một cái.

"Đã suy nghĩ kỹ rồi! Trưởng thôn, nếu được thì phiền ngài giúp ta mua luôn mảnh núi đấy." Trần Ninh Hoài cầm chén trà trên tay, chậm rãi thưởng thức. Tuy rằng hương vị trà này không thể sánh bằng với loại trà ở hiện đại. Nhưng hương vị cũng rất ổn.

"Choang" Lần này thì trưởng thôn làm rơi cái chén thật rồi. Trần Ninh Hoài giật mình nhìn về phía ông.

Trưởng thôn mặc kệ cái chén rơi rồi xuống đấy, ông nói với hắn: "Cái ngọn núi kia thật sự rất nguy hiểm, ngươi có mua nói cũng như ném tiền cho dã thú thôi. Còn chưa kể ngày nào đó dã thú chạy xuống..."

Trần Ninh Hoài mỉm cười trấn an trưởng thôn: "Không sao đâu, ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Hơn nữa, muôn thú ở trong rừng đều có linh tính. Chỉ cần ta không xâm phạm lãnh thổ của chúng thì chúng cũng sẽ không động đến chúng ta. Trưởng thôn, ngài đừng quá lo lắng."

Trưởng thôn thận trọng suy nghĩ, ông vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ Trần Ninh Hoài suy nghĩ lại. Nhưng nhìn thấy sự chắc chắn trên khuôn mặt hắn thì ông cũng chỉ còn cách thở dài: "Ngọn núi kia rất lớn, nếu muốn mua cũng phải năm u trăm lượng là ít. Hơn nữa còn 60 mẫu đất. Giá dao động từ 15-20 lượng một mẫu. Ngươi có đủ tiền không?"

Trần Ninh Hoài gật đầu. Hắn không chỉ đủ còn thừa rất nhiều là đằng khác.

"Nhưng hiện tại đất ở bên căn nhà trúc của ngươi đang ở không đủ 60 mẫu đất, chỉ còn ở bên phía đối diện mảnh đất trống gần với ruộng lúa thôn thôn. Hiện tại trong thôn chỉ còn mảnh đất ấy đáp ứng đủ yêu cầu của ngươi, hơn nữa cùng chiều ngọn núi ngươi muốn mua. Nếu như sau này xây từng bao quanh cũng sẽ tiện hơn."

Trần Ninh Hoài cũng không yêu cầu gì quá nhiều nên gật đầu

Trưởng thôn cũng không nói gì thêm, gật đầu với hắn: "Vậy được, chiều ta lên trên huyện lo thủ tục cho ngươi."

Trần Ninh Hoài cầm ba lượng bạc nhét vào tay ông: "Vất vả cho ngài rồi, trưởng thôn." Dứt lời chưa kịp để trưởng thôn phải ứng đã cáo biệt rồi rời đi.

Đến khi trưởng thôn phản ứng lại cũng chỉ còn cách thu nhận ba lượng bạc này của hắn.

...

Đến tầm trưa, Dương An theo phu phu Lê Thành ngồi xe trâu trở về. Lúc đi vào thôn, những người dân đi ngang qua y đều tránh xa còn cúi đầu thì thầm. Đến lúc y khó hiểu nhìn qua lại sợ hãi quay đi. Chân một số người còn như lươn, trốn rất nhanh.

Dương An cũng không để những chuyện này vào trong lòng. Vui vẻ cầm đồ từ nhà của Lê Thành quay về nhà mình. Lúc y về đến nhà Trần Ninh Hoài đang sắp xếp lại đổ đạc trong nhà. Cơm nước cũng đã nấu xong, chờ y về rồi ăn.

Trần Ninh Hoài nghe thấy tiếng động ở ngoài, lập tức ngừng tay lại chạy ra nhìn. Thấy y lập tức mìm cười, đi đến đỡ lấy đồ đạc trên tay y: "Có mệt không?"

Dương An lắc đầu, ánh mắt cong cong đi theo y vào trong nhà.

Sau đó, Trần Ninh Hoài bảo Dương An đi rửa tay, còn mình thì đi cất đồ vào trong phòng, đặt trên cái bàn kia nãy đi ngang qua nhà thợ mộc trong thôn nhìn thấy mua lại với giá 130 văn.

Xong xuôi, hai người lại ngồi xuống bàn ăn cơm.

...

Tại vì chuyện mua đất đai đã chờ thôn trưởng nên huyện làm thủ tục, hiện tại chỉ cần đợi người từ bên trên huyện xuống đo đạc rồi thanh toán tiền thế là xong.

Buổi chiều vì không gì làm. Nên Trần Ninh Hoài dắt theo Dương An lên núi. Hắn vẫn còn nhớ thương mấy thứ nằm ở trên núi cao kia.

Hắn nhớ hôm trước, hắn có nhìn thấy cây hoa nhài mọc ở trong núi gần một cái hang động. Hoa nhài có rất nhiều công dụng, không chỉ để làm trà uống mà trong y học cổ truyền hoa nhài còn có thể làm thành thuốc. Không chỉ vậy hoa nhài còn có thể dùng để làm tinh dầu. Thế nhưng, hắn không coi hoa nhài làm thành công cụ để hắn kiếm tiền. Hắn chỉ muốn hái về làm thành trà cho Dương An nếm thử hương vị thanh ngọt của trà hoa nhài.

Trần Ninh Hoài nắm tay Dương An men theo con suối nhỏ trong rừng cuối cùng cũng đi đến được hang động kia, hắn buông tay Dương An dặn dò y cẩn thận rồi đi đến cần phía những cây hoa nhài nhỏ kia.

Dương An nhìn những bông hoa trắng như tuyết kia. Tò mò suy nghĩ đây là cây gì? Trước giờ y chưa từng nhìn thấy loài hoa này.

Trần Ninh Hoài dường như nhìn ra được sự tò mò của y, hắn nhẹ giọng nói: "Hoa này có tên nhài. Người ta hay gọi nó như vậy, hoa này có thể làm thành trà. Hái một ít, về tôi làm trà cho em uống."

Dương An ngạc nhiên nhìn hắn, y không ngờ phu quân của mình còn biết làm trà. Lại nhìn về phía những nụ hoa trắng kia.

"Đáng lý nên thu hoạch những bông hoa này vào lúc sáng sớm, như thế khi làm ra thành phẩm sẽ đẹp mắt hơn. Nhưng tôi lại không có thời gian, nên An An đừng trách tôi làm xấu nhé." Trần Ninh Hoài vuốt ve những cách hoa trắng muốt, khóe miệng cong cong nói với y.

Dương An bị nụ cười này của hắn hớp hồn, hai má y lặng lẽ đỏ lên. Y nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại: "Không có, đối với ta huynh làm cái gì cũng đẹp."

Trần Ninh Hoài nghe y nói vậy hơi sửng sốt, ánh mắt nhuốm đậm ý cười nhìn y. Khóe môi bất giác cong lên.

...

Hái xong hoa nhài Trần Ninh Hoài lại dắt Dương An đi dạo trong rừng, hắn tìm được thêm được muốn ít lá trà tươi mọc ở gần cửa hang động, phía trên là một cây cổ thụ to đùng. Lá trà dường như không tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời nên có màu xanh thẫm hơn những lá trà bình thường khác, Trần Ninh Hoài tính làm thử bột trà xanh.

Ngày trước kia còn sống, hắn đã từng thấy chị làm qua mấy lần. Tuy rằng chưa thử nhưng cũng nhớ được sơ bộ quy trình. Hơn nữa, hiếm khi tìm được lá trà xanh thẫm như vậy. Trần Ninh Hoài cũng muốn thử. Nếu như ở hiện đại thì phải canh trước khoảng hai tuần để tách lá trà ra khỏi ánh sáng, rất mất thời gian.

Sau khi hái trà xong, Trần Ninh Hoài đưa cho y một ông trúc. Bên trong đựng nước suối trong không gian mà trước khi đi hắn cố tình lấy ra. Dương An ngoan ngoãn nhận lấy, sau khi uống xong lập tức thấy cả người sảng khoái.

Khi hai người ngồi bên cạnh suối, không biết có hai con gà trừng từ đâu chạy đến. Hai con dao nhỏ bay ra từ tay áo của Trần Ninh Hoài đâm thẳng vào cổ hai con gà rừng, khiến trúng tắc thở chêt tại chỗ.

Dương An còn chưa kịp phản ứng, hai con gà đã được giải quyết xong xuôi. Y nhìn hắn với ánh mắt sùng bái: "Ninh Hoài, huynh thật giỏi! Bách phát bách trúng!"

Trần Ninh Hoài đứng lên nhặt hai con gà rừng về bỏ vào cái sọt trúc của mình, nghe y khen nở nụ cười: "Không có chỉ là ăn may thôi." Nếu lúc này Dương An nhìn kỹ vào mắt của hắn, có lẽ sẽ thấy được sự đắc ý nhỏ nhoi.

...

Khi hai người xuống núi thì mặt trời cũng đã sắp lạnh. Hai người dắt tay nhau về nhà, từ phía xa xa đã nhìn thấy ở cổng phảng phất có một bóng người. Trần Ninh Hoài nheo mắt nhìn lại, sau khi xác định đó là trưởng thôn bước chân của hai người cũng nhanh hơn.

Trưởng thôn đã đứng đợi hai người từ lâu, nhìn thấy bóng dáng hai người ánh mắt lập tức sáng lên: "Ninh Hoài, An nhi."

Trần Ninh Hoài cùng Dương An đồng thanh đáp lại: "Hùng thúc."

Trần Ninh Hoài để Dương An mở cửa nhà, rồi mới mời trưởng thôn bước vào.

Trần Ninh Hoài mời ông ngồi xuống rồi lại xin phép trưởng thôn đợi mình thêm một lát, rồi cùng Dương An mang đồ vào trong nhà. Lúc ra trên tay còn cầm một chén nước đặt xuống trước mặt của trưởng thôn: "Hùng thúc, xin lỗi đã bắt thúc phải đợi lâu! Trong nhà chỉ có nước trắng, hy vọng thúc không chê."

Trưởng thôn sảng khoái cầm chén nước lên uống một ngụm: "Không chê, không chê."

Trần Ninh Hoài nhìn ông đã biết đợi mình từ lâu, chắc hẳn là có chuyện gì đó: "Hùng thúc, có chuyện gì sao?"

Trưởng thôn nhìn hắn, cười đáp: "Cũng không có gì, chuyện mua núi của người đã được quan huyện đồng ý. Ngày mai người trên huyện sẽ xuống để đo đạc. Thúc sang đây để nói chuyện này với ngươi, để ngươi không cần lo lắng nữa."

Trần Ninh Hoài gật đầu cảm ơn ông. Hai người lại ngồi nói chuyện thêm một lát nữa. Lúc trưởng thôn về, hắn còn biếu ông một con gà rừng. Nhưng trưởng thôn nhất quyết không chịu nhận, ông nói hắn dã cho ông bạc đã quá đủ rồi. Ông không dám nhận nữa. Sau một hồi đưa đẩy, cuối cùng Trần Ninh Hoài cũng không nói lại ông. Nên chỉ có thể cảm ơn lần nữa rồi tiễn ông ra cửa.

Đợi trưởng thôn đi, Trần Ninh Hoài lập tức đóng cửa lại khóa kỹ. Rồi đi về phía phòng bếp, Dương An đang chuẩn bị bữa tối bên trong. Lúc hắn vào, y cũng vừa mới làm thịt gà sạch sẽ. Trần Ninh Hoài đi vào cầm lấy đôi đũa trong tay y, rồi đẩy y về phía nhà tắm.

Hắn nói: "Ngoan, mau đi tắm! Để tôi làm!"

Dương An lúc đầu còn muốn giành với hắn, nhưng nhìn ánh mắt của Trần Ninh Hoài liền biết hắn không nhượng bộ nên chỉ có thể đồng ý đi về phòng tìm quần áo đi tắm.

Nhìn theo bóng lưng của Dương An, hắn khẽ mỉm cười rồi quay đầu làm đồ ăn.

Sau khi hai người ăn xong, dọn dẹp rồi lập tức lên giường ngủ.

Một đêm an lành.

...

Sáng hôm sau, Dương An cầm vải sang nhà Lê Thành hai người cùng nhau may quần áo cho phu quần của bọn họ.

Trần Ninh Hoài thì đi theo thôn trưởng cùng những người trên huyện đi đo đạc đất.

Một quả núi kia Trần Ninh Hoài mất 700 trăm lượng để mua lại. 60 mẫu đất cũng chỉ tốn 900 lượng. Tổng Trần Ninh Hoài mất 1600 lượng.

Con số này so với suy nghĩ của Trần Ninh Hoài thì rẻ hơn rất nhiều, sau khi quyết toán và nhận được giấy tờ đất trong tay. Khóe môi Trần Ninh Hoài khẽ cong lên. Mua nhà ở cổ đại coi bộ cũng không khó nhỉ?

Lúc này có lẽ Trần Ninh Hoài đã quên mất tiền từ đầu mà, và thứ hắn bán ở đâu mà ra nên mới có thể nghĩ dễ dàng như thế!

Lúc những người đi đo đạc rời đi, Trần Ninh Hoài còn đưa cho ba người năm lượng bạc. Ba người kia nhận được tiền, cười đến tận mang tai khen ngợi Trần Ninh Phong hào phóng.

Tiễn ba người rời đi, lại nhìn trưởng thôn rời đi. Trần Ninh Hoài mới đặt giấy tờ đất vào trong tay áo, dùng ý niệm đưa vào không gian. Để ở ngoài hắn thật sự không yên tâm.

Xong xuôi, hắn đi đến nhà của Lê Thành đón phu lang của mình về nhà.

Chiều ngày hôm đó, chuyện Trần Ninh Hoài mua đất lan truyền ra khắp thôn.

Những lời thôn dân xì xào với nhau, ghen tỵ rồi suy đoán ra sao Trần Ninh Hoài cùng Dương An hoàn toàn không nghe thấy. Bởi Trần Ninh Hoài còn đang bận suy nghĩ thiết kế cho biệt viện của mình. Mà Dương An thì càng không để ý, y còn chưa may xong quần áo cho phu quần nữa.