Chương 22: Công việc

Tác giả: Lũy Niên

Khi bọn họ về đến nhà cũng đã trời tối, cũng may trên đường di chuyển không gặp phải mưa gió gì cả. Năm chiếc xe ngựa men theo tường gạch đỏ dài chạy đến cửa chính. Dương phụ với Dương mẫu ở căn nhà gần tường đỏ để dễ dàng trông coi, nghe thấy tiếng vội vàng cầm đèn l*иg chạy ra.

Hai người đoán là Dương An cùng Ninh Hoài về. Dù gì người có xe ngựa trong thôn cũng chỉ có hai đứa con của bọn họ, nhưng có rất nhiều tiếng vó ngựa đan xen bọn họ không dám chắc. Hai người lo lắng đứng ở phía sau cánh cửa đợi tiếng vó ngựa dừng lại mới nói vọng ra.

"Xin hỏi ai đến?"

"Nhạc phụ, nhạc mẫu. Là con Ninh Hoài!" Trần Ninh Hoài nhảy xuống xe ngựa nói to với hai người bên trong.

Nghe thấy tiên hắn, hai người vui vẻ nhanh chóng mở cửa lớn. Nhìn thấy Dương An cùng Ninh Hoài tảng đá trong lòng cuối cùng được xuống. Hai người thở phào nhẹ nhõm, Dương mẫu lại gần Dương An nhìn y thế nào.

Dương phụ kêu mọi ngươi mau vào nhà, trời tối ở ngoài sương xuống lạnh. Trần Ninh Hoài nói với bốn phu xe chạy đến lối lên cầu thì dừng lại. Nhường đường cho bọn họ đợi bọn họ vào mới dắt ngựa cùng Dương An và Dương phụ, Dương mẫu đi vào bên trong.

...

Đợi mọi người xuống xe, Trần Ninh Hoài để Dương An đi cùng Dương phụ, Dương mẫu đi nghỉ ngơi trước. Còn mình ở lại thu xếp tạm thời cho những người này.

Trần Ninh Hoài kêu mọi người tập hợp lại rồi chỉ từng nơi: "Sau này nơi đây sẽ là nhà của mọi người, hôm nay cũng muộn rồi. Bánh bao ta để trong xe, mọi người ăn tạm rồi đi nghỉ ngơi. Sáng mai sẽ phân công công việc của mọi người."

Hắn vừa dứt lời mọi người ai cũng sửng sốt. Từ lúc nhìn những đoạn tường gạch đỏ kia, bọn họ còn cảm thán không biết phú hào nào lại mua cả ngọn núi rồi xây tường bao quanh như vậy. Đến khi dừng ở cổng chính lối liền với bức tường dài đó cùng với việc bản thân ngồi thẳng xe ngựa đi vào bên trong, bọn họ mới chân chính nhận ra được hai người mua bọn họ thật sự là chủ của khu đất rộng lớn này.

Trần Ninh Hoài chỉ tay ra phía đằng sau: "Tạm thời thì mọi người cứ ở tạm ở dãy nhà này trước, nam tạm thời hai người một phòng, song nhi cũng vậy. Gia đình thúc thẩm thì đợi một lát nữa đi theo tôi, ở đây chắc không đủ phòng rồi. Hai vị song nhi cũng vậy." Xong lại đi về phía bốn vị xe phu, sau khi thanh toàn tiền cho bọn họ mới nói: "Bốn vị xe phu, không biết các vị tính thế nào? Trời cũng tối nếu không vội thì ở lại đây một đêm rồi sáng mai hẵn quay về huyện."

Bốn xe phu nói vậy đều chắp tay đa tạ Trần Ninh Hoài, nếu như hắn không giữ bọn họ lại thì bọn họ chi còn cách kiếm đại chỗ nào đó rồi nằm ngủ trên xe ngựa qua đêm mà thôi.

Xong xuôi, Trần Ninh Hoài chỉ đường cho năm người trong bọn họ dắt ngựa đến chuồng. Còn mình thì dắt theo hai song nhi với gia đình thúc thẩm kia đi đến nơi ở của bọn họ. Chung quy thì song nhi với người có gia đình vẫn khác, nên dù hơi lâu hắn vẫn kiên nhẫn dắt họ đi.

Bàn giao xong chỗ ở cho mọi người, Trần Ninh Hoài mới quay lại nhà chính. Dương An đã chuẩn bị xong nước tắm cho hắn. Thấy hắn đi vào, lập tức đi lại giúp hắn cởϊ áσ khoác ngoài: "Nước ta đã chuẩn bị xong rồi, huynh mau đi tắm đi."

Trần Ninh Hoài nhìn y vẫn còn mặc bộ đồ như lúc nãy, nắm lấy tay y đi vào bên trong phòng tắm: "Em tắm trước đi, đi đường dài chắc em cũng đói rồi tôi đi nấu chút gì đó cho em ăn."

Dương An ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt hắn trong bóng tối lơ mờ hiện ra. Trong ánh mắt của hắn phảng chiếu bóng của y: "Không có đói, huynh đi tắm trước đi. Lát ta tắm sau."

"Ngoan, em mau đi tắm đi. Trời lạnh, tắm muộn quá không tốt." Trần Ninh Hoài đi đến trước cửa phòng tắm, khóe miệng cong lên tự nhiên trêu chọc y: "Hay để tôi giúp em tắm nhé?"

Khuôn mặt Dương An trong bóng tối hơi đỏ lên, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn không từ chối gật đầu một cái.

Trần Ninh Hoài bất giác sững sỡ, hắn không nghĩ đến việc Dương An sẽ gật đầu đồng ý.

Dương An ngẩng đầu nhìn Trần Ninh Hoài, môi hơi mím lại.

Trước giờ hắn vẫn luôn không động vào Dương An, nếu không phải thái độ của hắn vẫn như ngày hôm ấy thì có lẽ Dương An vẫn còn nghĩ bản thân mình phu quân ghét bỏ.

Là phu thê chân chính, đương nhiên Dương An cũng có những nỗi băn khoăn lo lắng thầm kín khi phu quân không chạm vào mình. Y không dám nói với bất kỳ ai, kể cả Dương mẫu cũng không biết cho đến giờ bản thân song nhi của bà vẫn còn nguyên vẹn.

Ngày cưới đêm động phòng hai người hai nơi, thời gian đã trôi qua tuy rằng hai người chung chăn chung gối. Ngày ngày ân ái trước mặt người khác, nhưng khi vết bớt chưa chuyển màu y vẫn không thể nào buông nổi tảng đá trong lòng xuống.

Thu hết sự ngượng ngùng của người trước mặt vào mắt, khóe miệng Trần Ninh Hoài khẽ cong lên. Hắn giơ hai tay nâng mông y bế phốc lên.

"A..." Dương An không đề phòng bị hắn bế phốc lên, hoảng loạn dùng hai chân kẹp chặt lấy eo của Trần Ninh Hoài, hai tay ôm lấy cổ hắn. Lưng dán thẳng lên tường.

Không đợi Dương An suy nghĩ, Trần Ninh Hoài đã cúi xuống ngậm lấy môi của y. Nhẹ nhàng mơn chớn đôi môi hồng nhuận của người trong lòng.

Dương An không nghĩ hắn sẽ trực tiếp bế y lên hôn, hai mắt mở to nhìn về khuôn mặt gần trong gang tấc này. Đôi môi y theo sự chuyển động của môi hắn mà hé mở. Trần Ninh Hoài cũng theo đó đem lưỡi mình đi vào bên trong miệng y, tìm đầu lưỡi của y khuấy động.

Dương An ôm chặt lấy cổ của hắn, ngẩng đầu hưởng thụ nụ hôn mà mình mong ước bây lâu. Hơi thơ hai người quấn quýt lên nhau. Không khí xung quanh như nóng lên.

Những cơn gió lạnh bên ngoài theo cửa sổ bay vào xong lại giống như e thẹn trốn một góc nhìn hai bóng người dây dưa trên cửa không dám lại gần.

...

Khi Trần Ninh Hoài dừng lại, khuôn mặt Dương An đã bỏ bừng như thể bị thiếu dưỡng khí. Y cúi đầu dựa vào người hắn thở gấp.

Trần Ninh Hoài ôm chặt lấy y mở cửa đi vào bên trong phòng tắm, ở trong này hắn làm bồn tắm lớn theo kiểu hồ bơi hiện đại. Chỉ khác ở bên trong phòng mà thôi, mặt trên hay dưới bồn đều được dùng đá cẩm thạch lát. Hơn nữa, hắn còn cố ý nghiêng cứu cách làm đường ống dẫn nước như ở hiện đại. Tuy vật liệu ở đây thiếu rất nhưng đủ để ra hình ra dạng.

Hắn đặt Dương An lên bệ bồn tắm, nhẹ nhàng xoa đầu y: "Ngoan, đi tắm. Tôi đi nấu gì đó cho em ăn." Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Dương An ngồi nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt mông lung đột nhiên lại hiện lên ý cười.

...

Trần Ninh Hoài đứng bên ngoài cửa bất giác thở phào một hơi. Nhưng đôi mắt đen nhánh không che giấu được du͙© vọиɠ của bản thân hắn. Kiếp trước sống đến hai năm tuổi, bạn bè xung quanh đã thay không biết bao bạn giường còn hắn chỉ đơn độc nói chuyện với bàn tay phải của bạn thân. Nhưng tần suất không quá nhiều, đôi khi đám bạn của hắn còn cho hắn có phải bị lãnh đạm hay không.

Hắn khi đó cũng không biết, hắn không có phản ứng gì với những người khác, kể cả có trần như nhộng trước mắt hắn cũng không.

Nhưng khi nãy hôn Dương An, hắn biết bản thân mình có cảm giác. Nhưng tất cả chỉ có thể nén xuống, đối với hắn Dương An còn quá nhỏ. Hiện tại chưa phải lúc, tuy rằng hắn có không gian có linh tuyền nhưng có một số thứ hắn vẫn lo lắng...

...

Đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều, chỉ còn ít thịt cùng với mì. Trần Ninh Hoài làm hai bát mì thịt đơn giản. Hai người cùng nhau ăn uống, dọn dẹp xong Trần Ninh Hoài đi tắm rửa trước rồi cùng Dương An tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, hai người theo đồng hồ sinh học thức dậy. Ngày hôm qua còn chút bánh bao Trần Ninh Hoài mang từ trong xe, hai người chỉ đơn giản hấp lại bánh bao cùng lạp xưởng ăn sáng.

Lúc hai người họ đi xuống dưới nhà, Dương phụ cùng Dương mẫu đang ngồi dưới gốc cây tùng trong sân hưởng thụ ánh nắng ít ỏi trong ngày đông.

"Cha, nương." Dương An chạy lại gần bọn họ.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Trần Ninh Hoài đi phía sau Dương An.

Dương mẫu nở nụ cười hiền hòa, ôm lấy Dương An: "Hai đứa dậy rồi, thế nào có mệt không?"

Dương An lắc đầu: "Dạ không."

Dương phụ nhìn mấy cây cảnh trong vườn, nói với hai người về lời cảm ơn của bốn vị xe phu trước khi rời đi. Xong mới nói ra thắc mắc của mình: "Mùa đông năm nay xem đến muộn, mọi năm ngày này đã phải mặc ba bốn lớp áo." Nói xong liền rời mắt nhìn về phía hắn: "Ninh Hoài, con có tính trồng lúa không? Hiện tại vẫn còn đang là thời điểm thích hợp để gieo mạ."

Trần Ninh Hoài đáp: "Con cũng nghĩ, nhưng hiện tại trong tay con không có mảnh ruộng nào." Kiếp trước, hắn sống ở đất Hà Thành hoa lệ, đông dân, tấc đất tấc vàng. Xung quanh đều là nhà, không có đất trồng lúa. Nên ngày trước lúc đi mua đất, hắn không nghĩ bản thân mình sẽ làm ruộng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mua đất trồng lúa.

Dương phụ nhìn hắn đáp: "Ngày mùa đến cũng ít người nào chấp nhận bán ruộng."

Trần Ninh Hoài nhàn nhã đáp: "Đợi vụ mùa lần này qua đi con sẽ tìm trưởng thôn mua chút ruộng."

Ngồi thêm một lát, sau khi tiễn Dương phụ cùng Dương mẫu về nhà. Hai người mới quay lại săp xếp công việc.

Hai người vẫn ngồi ở bộ bàn ghế khi nãy, còn những người khác thì đứng thẳng hàng trước mặt bọn họ.

Dương An nhìn Trần Ninh Hoài nhàn nhã nhấp trà bên cạnh không lên tiếng, lại nhìn những người đứng trước mặt họ trên người đều là những bộ quần áo khác những vẫn chấp đầy mảnh vá. Những khuôn mặt ai cũng đều sạch sẽ, đó cũng là một trong những lí do hắn cùng Dương An chọn bọn họ.

Dương An biết phu quân muốn để cho y mở lời trước, cũng muốn nói cho bọn ho biết nhà này người thật sự cầm quyền là ai. Tiếng nói đầu tiên cũng rất quan trọng.

Trong lòng Dương An cảm thấy ấm áp, y nhìn về phía bọn họ nở nụ cười: "Giới thiệu một chút nhé, ta là Dương An. Người bên này là phu quân của ta tên Ninh Hoài." Ninh Hoài nghe Dương An nhắc đến tên hắn, gật đầu một cái rồi để y nói tiếp: "Mọi người đã đến nơi này rồi thì cũng nên làm quen, ở đây tuy rằng quy củ không nhiều nhưng phải hiểu hai chữ an phận."

Không đợi mọi người trả lời Dương An lại nói tiếp: "Về tiền lương, tuy mọi người đã ký kết ước bán đứt cho chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không quá gò bó mọi người, mỗi tháng mỗi người sẽ nhận được một trăm văn. Tuy nhiên con số này một tháng cũng không hẳn cố định, nó sẽ tăng giảm tùy theo công sức mà mọi người bỏ qua. Còn về đồ ăn, mỗi nơi ở của mọi người đều có bếp riêng. Mọi người có thể lựa chọn ăn chung cũng được mà ăn riêng cũng được. Đồ ăn mỗi tháng sẽ phân người mua sẵn, sau đó ghi chép lại sổ sách rồi đến chỗ ta lấy tiền là được. Mỗi người năm lượng bạc một tháng đi. Số tiền này để mọi người ăn no, nên sẽ không quy ra tiền mặt cho mọi người. "

Mọi người kia y nói đều không dám tin vào tai mình, bọn họ biết bản thân mình sẽ sống ở đây cũng sẽ biết thân biết phận. Nhưng bọn họ không ngờ sẽ nhận được những đãi ngộ tốt như vậy.

Trần Ninh Hoài nâng chép trà, nhàn nhạt lên tiếng: "Cũng đừng nghĩ có chút khôn vặt mà tỏ ra mình thông minh." Hai người đồng ý cho bọn họ cuộc sống thoải mái bởi vì cũng đã từng trải qua như họ, nhưng không đồng nghĩ với việc đồng ý bị người khác lừa dối sau lưng.

Mọi người nghe lời Trần Ninh Hoài nói, chẳng hiểu sao lại đồng thanh như một nói: "Chúng nô không dám."

Trần Ninh Hoài rót thêm trà cho Dương An mới nói: "Về chỗ ngủ nghỉ, mười người từ 11-15 tuổi cùng với ba người từng đi lính sắp xếp đồ đạc lát nữa đi theo ta."

Những người được điểm danh đồng thanh đáp: "Vâng."

"Còn có một chuyện nữa, trừ...." Trần Ninh Hoài nhìn vê phía phu phu duy nhất trong đội ngũ nói: "Ừm hai vị thúc thúc tên gì?"

Một vị thúc tiến lên nói: "Thưa lão gia, ta gọi Tùng, phu lang của ta là Dung."

Trần Ninh Hoài: "Hai người năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tùng thúc kính cẩn đáp lời: "Thưa lão gia, đã 37."

Trần Ninh Hoài gật đầu, đối với người hiện đại như hắn 37 mới đủ để hắn gọi bằng anh. Nhưng ở đây, 37 đã già, đủ tuổi để có con cháu đầy đàn rồi.

Trần Ninh Hoài: "Đừng gọi lão gia. Mọi người cứ gọi thiếu gia là được." Không đợi họ đáp lời hắn nói tiếp: "Nếu như ta muốn hai người học võ, hai người có học được không?"

Tùng thúc cùng Dung thúc quay sang nhìn nhau, ngập ngừng không đáp. Bọn họ ở cái tuổi này cũng coi như đã sắp già, sống cũng không được bao lâu. Nếu như chủ nhân muốn bọn họ cũng đồng ý, nhưng bọn họ không nghĩ đến hắn sẽ hỏi ý kiến của bọn họ. Bình thường chủ chỉ cần ra lệnh dù lên núi cao xuống biển chúng nô bọn họ cũng không thể chối từ.

Dương An nhìn hai người bọn họ ngập ngừng, nói: "Đừng sợ, huynh ấy đang hỏi ý kiến hai thúc. Hai thúc cứ nói ra ý kiến cũng mình là được."

Tùng thúc chắp hai tay vào nhau đặt trước bụng, cúi thấp lưng xuống nói: "Thiếu gia, chỉ cần là người muốn chúng ta sẽ học. Nhưng chỉ e sẽ chậm trễ."

Trần Ninh Hoài mỉm cười nhìn những người khác: "Ở trong biệt viện của ta, phàm là người Ninh Hoài ta cầm kết ước bán thân trong tay ai cũng phải học võ. Cho dù là song nhi hay nữ nhân cũng phải học, các ngươi là những người đi trước. Chính tay ta cùng thiếu phu nhân sẽ huấn luyện mọi người. Sau này cho dù là bất cứ ai làm nô của Ninh Hoài ta cũng phải biết võ. Không chỉ để bảo vệ cho biệt viện, mà còn để bảo vệ cho chính mình và người thân hiện tại hay sau này của mình." Đưa mắt lướt qua nhìn một vòng xung quanh: "Chắc mọi người từ khi bước vào biệt viện này cũng thấy hai người chúng ta có rất nhiều thứ cần phải làm, nói thẳng ra sau này mọi người cũng là một trong những người sẽ đi làm việc cho chúng ta. Học được thì mọi người có thể lựa chọn cống hiến cho biệt viện này cả đời, hoặc cũng có thể làm việc để kiếm đủ bạc để chuộc bản thân từ tay chúng ta ra."

Trần Ninh Hoài nói không nhanh không chậm đủ cho tất cả người ở đây nghe thấy. Câu cuối của Trần Ninh Hoài thành công khiến cho bọn họ sửng sốt, giật mình, kinh ngạc. Bọn họ ký khế ước bán mình là do bất đắc dĩ, đời người tự do ai lại muốn bị gò bó bởi cái khế ước được lập ra trên mặt giấy? Hiện tại, Trần Ninh Hoài nói với bọn họ chỉ cần học võ có thể kiếm tiền, có thể cống hiến cho biệt viện. Hai con đường hoặc khi học thành tài thì làm việc cho bọn hắn cả đời, hoặc làm việc kiếm đủ tiền để chuộc bản thân khỏi thân phận nô tịch.

Câu cuối này của hắn không nghi ngờ chính là một sợi dây phép màu mà bọn họ bắt buộc phải bỏ sức của mình ra để nắm lấy. Phải nỗ lực vì một thứ gọi là tự do.

Trần Ninh Hoài thu hết biểu cảm từ ngơ ngác, ngỡ ngàng đến kiên định của bọn họ vào trong mắt. Hắn nhìn được một số người ở đây có dã tâm, đặt biệt là Hạ Khôi cùng với chàng trai có tướng mạo thư sinh kia.

Hắn không cướp đoạt cuộc sống của họ, hắn có thể mở ra cho bọn họ nhiều con đường sống khác nhau. Khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn những mới điều kiện tiên quyết bản thân bọn họ phải trả cho hắn một thứ lợi ích xứng đáng.

Ở hiện đại hắn là một doanh nhân. Ở cổ đại hắn là môt con buôn.

Nhưng chung quy lại vẫn là kẻ làm ăn. Và một kẻ làm ăn sợ nhất là bản thân bị lỗ.

Hắn tất nhiên sẽ không để bản thân bị lỗ, cho dù đó chỉ là một đồng tiền nhỏ nhoi.